Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Cướp sủng phi của bổn vương trở về đây (30)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Toàn thân Quý Ức run lên, đầu lại càng cúi thấp hơn, răng cũng cắn chặt hơn.
“Tạm biệt.” - Hạ Quý Thần lại lên tiếng. Quý Ức nghe thấy tiếng giày cao gót của Hạ Viên càng lúc càng xa, tiếng bước chân bước đến gần cửa ra vào, sau đó là tiếng cánh cửa nặng nề đóng lại, căn phòng to lớn lại rơi vào trạng thái yên lặng.
Bầu không khí dường như bị ngưng đọng, không khí trong phòng căng thẳng một lúc lâu, Ninh Ngưng định thần lên tiếng: “À mà, tôi vẫn chưa ăn bữa tối, hơi đói bụng rồi, cần phải đi ăn cơm thôi.”
Nói xong, cô nhanh chóng đi về phía cửa, đi được hai bước, thấy Đường Họa Họa vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, cô đành quay lại kéo tay Đường Họa Họa lôi đi.
Đường Họa Họa không kịp phản ứng, cô nàng quay đầu nhìn Ninh Ngưng, có chút nghi hoặc “Hả?” lên một tiếng.
Ninh Ngưng không nói, cô chỉ chỉ phía trên lầu, sau đó nháy mắt ra hiệu với Đường Họa Họa.
Đường Họa Họa nhìn theo động tác của Ninh Ngưng, nhìn thoáng qua Hạ Quý Thần và Quý Ức đang đứng ở chỗ lan can, sau đó giật nảy mình, lúc này mới “À” một tiếng rồi vội vàng nói với Ninh Ngưng: “Tôi cũng chưa ăn tối, chúng ta cùng đi ăn đi.”
“Được thôi, được thôi…” - Ninh Ngưng đáp. Hai cô gái nhanh chóng chạy đến chỗ cửa, kéo mở cửa, rời khỏi nhà của Hạ Quý Thần.
Tiếng đóng cửa vang lên lần thứ hai, Quý Ức ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Anh tựa vào lan can nghiêng đầu, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm vào cảnh đêm ngoài cửa sổ kia, không biết đang nghĩ gì.
Trong phòng chỉ còn lại anh và cô, có vẻ lại càng trống trải yên ắng hơn.
Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần thật lâu, sau đó mấp máy môi: “Vừa rồi là do em thô lỗ, chưa hiểu rõ sự tình đã nói những lời như vậy với cô ấy.”
Quý Ức không biết rốt cuộc Hạ Quý Thần có nghe những lời cô đang nói hay không, sau khi cô nói xong, đợi một lúc lâu, anh vẫn duy trì dáng vẻ không nhúc nhích, vẫn nhìn ra cửa sổ, không có dấu hiệu sẽ đáp lại lời cô.
“Sau khi anh rời khỏi nhà hàng Lilac, có phải vẫn chưa ăn gì phải không? Anh đói không? Có muốn chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì không?” - Quý Ức lại lên tiếng.
Hạ Quý Thần vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong lòng Quý Ức bắt đầu căng thẳng: “Nếu như anh không muốn ra ngoài ăn cũng được, em gọi giao hàng đến, anh muốn ăn chút gì không?”
Quý Ức nói xong liền lấy điện thoại từ trong chiếc túi luôn mang theo bên mình.
Hạ Quý Thần không nhìn Quý Ức nhưng đại khái vẫn đoán được cô đang làm gì, sau khi cô mở khóa màn hình ấn vào ứng dụng giao hàng, Hạ Quý Thần im lặng hồi lâu rồi chợt lên tiếng: “Không cần đâu.”
Những ngón tay cô đang đặt trên màn hình khẽ run rồi dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc rồi mới ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Quý Thần: “Không ăn không tốt cho cơ thể…”
Quý Ức còn chưa nói hết câu, Hạ Quý Thần lại lên tiếng: “Anh còn có chút chuyện khác, đi trước đây.”
Nói xong, Hạ Quý Thần đứng thẳng người, dáng vẻ sắp phải rời đi.
Quý Ức lập tức đưa tay kéo ống tay áo Hạ Quý Thần.
Cô sợ anh sẽ nhân lúc cô không chú ý mà tránh đi, lúc nắm lấy ống tay áo anh, cô thuận thế bước một bước đến trước mặt anh, chặn đường anh.
Hạ Quý Thần nhíu nhíu mày.
Quý Ức nhìn thấy phản ứng này của anh, cô lại vô thức nắm chặt tay áo hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Hạ Quý Thần, anh có thể đừng đi được không?”
“Tạm biệt.” - Hạ Quý Thần lại lên tiếng. Quý Ức nghe thấy tiếng giày cao gót của Hạ Viên càng lúc càng xa, tiếng bước chân bước đến gần cửa ra vào, sau đó là tiếng cánh cửa nặng nề đóng lại, căn phòng to lớn lại rơi vào trạng thái yên lặng.
Bầu không khí dường như bị ngưng đọng, không khí trong phòng căng thẳng một lúc lâu, Ninh Ngưng định thần lên tiếng: “À mà, tôi vẫn chưa ăn bữa tối, hơi đói bụng rồi, cần phải đi ăn cơm thôi.”
Nói xong, cô nhanh chóng đi về phía cửa, đi được hai bước, thấy Đường Họa Họa vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, cô đành quay lại kéo tay Đường Họa Họa lôi đi.
Đường Họa Họa không kịp phản ứng, cô nàng quay đầu nhìn Ninh Ngưng, có chút nghi hoặc “Hả?” lên một tiếng.
Ninh Ngưng không nói, cô chỉ chỉ phía trên lầu, sau đó nháy mắt ra hiệu với Đường Họa Họa.
Đường Họa Họa nhìn theo động tác của Ninh Ngưng, nhìn thoáng qua Hạ Quý Thần và Quý Ức đang đứng ở chỗ lan can, sau đó giật nảy mình, lúc này mới “À” một tiếng rồi vội vàng nói với Ninh Ngưng: “Tôi cũng chưa ăn tối, chúng ta cùng đi ăn đi.”
“Được thôi, được thôi…” - Ninh Ngưng đáp. Hai cô gái nhanh chóng chạy đến chỗ cửa, kéo mở cửa, rời khỏi nhà của Hạ Quý Thần.
Tiếng đóng cửa vang lên lần thứ hai, Quý Ức ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Anh tựa vào lan can nghiêng đầu, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm vào cảnh đêm ngoài cửa sổ kia, không biết đang nghĩ gì.
Trong phòng chỉ còn lại anh và cô, có vẻ lại càng trống trải yên ắng hơn.
Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần thật lâu, sau đó mấp máy môi: “Vừa rồi là do em thô lỗ, chưa hiểu rõ sự tình đã nói những lời như vậy với cô ấy.”
Quý Ức không biết rốt cuộc Hạ Quý Thần có nghe những lời cô đang nói hay không, sau khi cô nói xong, đợi một lúc lâu, anh vẫn duy trì dáng vẻ không nhúc nhích, vẫn nhìn ra cửa sổ, không có dấu hiệu sẽ đáp lại lời cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau khi anh rời khỏi nhà hàng Lilac, có phải vẫn chưa ăn gì phải không? Anh đói không? Có muốn chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì không?” - Quý Ức lại lên tiếng.
Hạ Quý Thần vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong lòng Quý Ức bắt đầu căng thẳng: “Nếu như anh không muốn ra ngoài ăn cũng được, em gọi giao hàng đến, anh muốn ăn chút gì không?”
Quý Ức nói xong liền lấy điện thoại từ trong chiếc túi luôn mang theo bên mình.
Hạ Quý Thần không nhìn Quý Ức nhưng đại khái vẫn đoán được cô đang làm gì, sau khi cô mở khóa màn hình ấn vào ứng dụng giao hàng, Hạ Quý Thần im lặng hồi lâu rồi chợt lên tiếng: “Không cần đâu.”
Những ngón tay cô đang đặt trên màn hình khẽ run rồi dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc rồi mới ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Quý Thần: “Không ăn không tốt cho cơ thể…”
Quý Ức còn chưa nói hết câu, Hạ Quý Thần lại lên tiếng: “Anh còn có chút chuyện khác, đi trước đây.”
Nói xong, Hạ Quý Thần đứng thẳng người, dáng vẻ sắp phải rời đi.
Quý Ức lập tức đưa tay kéo ống tay áo Hạ Quý Thần.
Cô sợ anh sẽ nhân lúc cô không chú ý mà tránh đi, lúc nắm lấy ống tay áo anh, cô thuận thế bước một bước đến trước mặt anh, chặn đường anh.
Hạ Quý Thần nhíu nhíu mày.
Quý Ức nhìn thấy phản ứng này của anh, cô lại vô thức nắm chặt tay áo hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Hạ Quý Thần, anh có thể đừng đi được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro