Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Đau lòng (2)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Cô tưởng mình hoa mắt, quay đầu nhìn lại.
Đúng là Hàn Tri Phản, hắn lại còn đang nhìn cô.
Ánh mắt của hắn khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, những lời muốn nói cũng theo đó mà biến mất.
Quản gia thấy Trình Vị Vãn nhìn về hướng phòng khách cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy Hàn Tri Phản, quản gia mới bất giác nhận ra, cô Trình đã về rồi nhưng bà vẫn chưa báo cho Hàn Tri Phản hay, liền vội vàng nói: “Cậu Hàn, cô Trình về rồi, cậu có thể gọi cho Lâm…”
Quản gia muốn Hàn Tri Phản gọi điện thoại nói cho Lâm Sinh biết là Trình Vị Vãn đã về nhà an toàn, hắn không cần phải đi thêm chuyến nữa, nhưng bà ấy chưa nói xong, Hàn Tri Phản biết bà muốn nói gì tiếp theo, dường như muốn che giấu gì đó, vội lên tiếng, giọng lạnh lùng cắt ngang lời của quản gia: “Về thì về, liên quan gì đến tôi?”
Sao lại không liên quan đến hắn được… Rõ ràng là lúc nãy hắn rất lo lắng mà… Sao bây giờ lại lạnh lùng giống như biến thành con người khác như vậy, dường như bộ dạng sợ hãi lúc nãy của hắn chỉ là ảo giác của bà thôi.
Quản gia sững sờ một lúc, bà định nói thêm điều gì đó.
Hàn Tri Phản sợ quản gia nói lung tung, không đợi bà lên tiếng, hắn liền nói: “Pha cho tôi ly trà.”
Trước mặt Hàn Tri Phản không phải là một ly trà sao? Sao lại còn bảo bà pha thêm?
Quản gia bị Hàn Tri Phản làm cho ngớ ngẩn.
Hàn Tri Phản thấy quản gia vẫn không động đậy, nói thêm lần nữa, giọng có phần không kiên nhẫn: “Pha trà!”
“Dạ, cậu Hàn.” - Quản gia không dám nghĩ nhiều, nhanh chân chạy về phía nhà bếp.
Trong chớp mắt, phòng khách chỉ còn lại Hàn Tri Phản và Trình Vị Vãn.
Hàn Tri Phản xem như Trình Vị Vãn không tồn tại, hắn giả vờ nghịch điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Từ cái đêm cô đề nghị rời đi, hắn và cô đều không nói với nhau lời nào, Trình Vị Vãn đã quen với việc Hàn Tri Phản xem cô là không khí, vì vậy cô không chủ động nói chuyện với Hàn Tri Phản, cô quay người, đi lên lầu với bộ dạng mệt mỏi.
Cô thật sự rất mệt, cô nghĩ rằng mình có thể vịn cầu thang lên được trên lầu và nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng cô đã đánh giá cao bản thân quá rồi, cô gắng gượng lên tới cầu thang thì trước mắt bỗng tối sầm, người cô vô thức ngã trên sàn.
Lúc cô quay người đi, Hàn Tri Phản liền chuyển ánh mắt nhìn về phía cô, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn quăng điện thoại, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trình Vị Vãn.
“Vãn Vãn?” - Hắn gọi tên cô một tiếng, thấy cô không phản ứng, hắn cúi xuống đỡ cô dậy, gọi tên cô lần nữa.
Cô vẫn không phản ứng.
Hàn Tri Phản cảm thấy có điều gì đó không hay, đưa tay sờ lên trán cô, thấy trán cô nóng khủng khiếp, lúc này mới bế cô lên và lớn tiếng gọi: “Quản gia! Quản gia!”
Hắn gọi liên tục.
Quản gia không biết đã xảy ra chuyện gì, “Dạ” lớn một tiếng, vội vã chạy ra ngoài.
Hàn Tri Phản nhìn thấy quản gia, vội kêu lên như không thể chờ thêm được nữa: “Gọi điện thoại cho bác sĩ La, bảo ông ấy qua đây nhanh lên!”
Quản gia còn chưa hiểu rõ tình hình thì Hàn Tri Phản đã bế Trình Vị Vãn đi lên lầu.
Đi được mấy bước, hắn nhớ ra bác sĩ La không biết lái xe, chân vẫn đi liên tục không dừng bước, vừa đi vừa nói với quản gia: “Gọi điện thoại cho Lâm Sinh, bảo anh ta đi đón bác sĩ La qua đây!”
Nói xong, Hàn Tri Phản quay đầu lại nhìn quản gia, thấy quản gia vẫn đứng bất động, tức giận quát: “Nhanh lên!”
Đúng là Hàn Tri Phản, hắn lại còn đang nhìn cô.
Ánh mắt của hắn khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, những lời muốn nói cũng theo đó mà biến mất.
Quản gia thấy Trình Vị Vãn nhìn về hướng phòng khách cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy Hàn Tri Phản, quản gia mới bất giác nhận ra, cô Trình đã về rồi nhưng bà vẫn chưa báo cho Hàn Tri Phản hay, liền vội vàng nói: “Cậu Hàn, cô Trình về rồi, cậu có thể gọi cho Lâm…”
Quản gia muốn Hàn Tri Phản gọi điện thoại nói cho Lâm Sinh biết là Trình Vị Vãn đã về nhà an toàn, hắn không cần phải đi thêm chuyến nữa, nhưng bà ấy chưa nói xong, Hàn Tri Phản biết bà muốn nói gì tiếp theo, dường như muốn che giấu gì đó, vội lên tiếng, giọng lạnh lùng cắt ngang lời của quản gia: “Về thì về, liên quan gì đến tôi?”
Sao lại không liên quan đến hắn được… Rõ ràng là lúc nãy hắn rất lo lắng mà… Sao bây giờ lại lạnh lùng giống như biến thành con người khác như vậy, dường như bộ dạng sợ hãi lúc nãy của hắn chỉ là ảo giác của bà thôi.
Quản gia sững sờ một lúc, bà định nói thêm điều gì đó.
Hàn Tri Phản sợ quản gia nói lung tung, không đợi bà lên tiếng, hắn liền nói: “Pha cho tôi ly trà.”
Trước mặt Hàn Tri Phản không phải là một ly trà sao? Sao lại còn bảo bà pha thêm?
Quản gia bị Hàn Tri Phản làm cho ngớ ngẩn.
Hàn Tri Phản thấy quản gia vẫn không động đậy, nói thêm lần nữa, giọng có phần không kiên nhẫn: “Pha trà!”
“Dạ, cậu Hàn.” - Quản gia không dám nghĩ nhiều, nhanh chân chạy về phía nhà bếp.
Trong chớp mắt, phòng khách chỉ còn lại Hàn Tri Phản và Trình Vị Vãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Tri Phản xem như Trình Vị Vãn không tồn tại, hắn giả vờ nghịch điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Từ cái đêm cô đề nghị rời đi, hắn và cô đều không nói với nhau lời nào, Trình Vị Vãn đã quen với việc Hàn Tri Phản xem cô là không khí, vì vậy cô không chủ động nói chuyện với Hàn Tri Phản, cô quay người, đi lên lầu với bộ dạng mệt mỏi.
Cô thật sự rất mệt, cô nghĩ rằng mình có thể vịn cầu thang lên được trên lầu và nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng cô đã đánh giá cao bản thân quá rồi, cô gắng gượng lên tới cầu thang thì trước mắt bỗng tối sầm, người cô vô thức ngã trên sàn.
Lúc cô quay người đi, Hàn Tri Phản liền chuyển ánh mắt nhìn về phía cô, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn quăng điện thoại, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trình Vị Vãn.
“Vãn Vãn?” - Hắn gọi tên cô một tiếng, thấy cô không phản ứng, hắn cúi xuống đỡ cô dậy, gọi tên cô lần nữa.
Cô vẫn không phản ứng.
Hàn Tri Phản cảm thấy có điều gì đó không hay, đưa tay sờ lên trán cô, thấy trán cô nóng khủng khiếp, lúc này mới bế cô lên và lớn tiếng gọi: “Quản gia! Quản gia!”
Hắn gọi liên tục.
Quản gia không biết đã xảy ra chuyện gì, “Dạ” lớn một tiếng, vội vã chạy ra ngoài.
Hàn Tri Phản nhìn thấy quản gia, vội kêu lên như không thể chờ thêm được nữa: “Gọi điện thoại cho bác sĩ La, bảo ông ấy qua đây nhanh lên!”
Quản gia còn chưa hiểu rõ tình hình thì Hàn Tri Phản đã bế Trình Vị Vãn đi lên lầu.
Đi được mấy bước, hắn nhớ ra bác sĩ La không biết lái xe, chân vẫn đi liên tục không dừng bước, vừa đi vừa nói với quản gia: “Gọi điện thoại cho Lâm Sinh, bảo anh ta đi đón bác sĩ La qua đây!”
Nói xong, Hàn Tri Phản quay đầu lại nhìn quản gia, thấy quản gia vẫn đứng bất động, tức giận quát: “Nhanh lên!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro