Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (25)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Cô ấy tới chỗ đó, sợ là đã tới căn nhà mà anh mua lúc lấy thân phận Hạ Dư Quang rồi?
Trang Nghi đợi một lúc lâu, thấy mình sau khi trả lời câu hỏi của Hạ Quý Thần lại giống như đá ném xuống biển vậy, không có động tĩnh gì, loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, hơi chần chừ hỏi: “Hạ… tổng?”
Hạ Quý Thần đăm chiêu vài giây mới hoàn hồn trở lại, bình thản trả lời “Tôi biết rồi”, không đợi Trang Nghi lên tiếng anh đã cúp máy.
Bây giờ Quý Ức đã biết, người kết hôn giả với cô lúc đầu là anh, cô đến căn nhà đó, là vì cô nhớ mình đã từng ở đó cùng anh, hay là vì… Hạ Dư Quang?
Tâm trạng Hạ Quý Thần sa sút cả ngày nay, lại nhớ đến bức thư nhận được lúc sáng.
Là vì bề ngoài của anh và Hạ Dư Quang quá giống nhau, anh từng đóng giả anh ấy, trải qua những ngày tuyệt vời cùng cô ở đó, cô đến đó, có lẽ là vì nhớ Hạ Dư Quang chăng?
Một cảm giác chua xót và khó chịu không nói nên lời nhanh chóng vây lấy Hạ Quý Thần, anh khẽ mím môi, lấy hộp thuốc ở trên bàn, rút ra một điếu và châm lửa.
Nhân viên sau khi bưng cà phê đến hai bàn liền quay lại, thấy Hạ Quý Thần không còn dùng điện thoại nữa nhưng không có ý định trả lại cho mình, liền bước tới, thân mật nhắc nhở: “Anh ơi?”
Hình như Hạ Quý Thần không thấy anh ta gọi, tay anh kẹp một điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào cây xương rồng trên bàn, không động đậy.
Anh nhân viên đành phải lên tiếng, nói lớn hơn: “Anh ơi?”
Hạ Quý Thần bị gọi nên mi mắt anh nheo lại, qua một lúc lâu sau anh mới tỉnh táo, anh chầm chậm quay người qua, nhìn về phía nhân viên phục vụ. Anh nhân viên nghĩ là Hạ Quý Thần nhìn thấy anh ta sẽ trả điện thoại không ngờ thấy anh cứ nhìn anh ta chằm chằm rất lâu mà không có phản ứng gì, đành phải lịch sự nhắc nhở: “À, xin lỗi cho hỏi anh còn cần dùng điện thoại không?”
Hạ Quý Thần mới giật mình, anh “À” một tiếng, lại không có động tĩnh gì, anh đẩy điện thoại qua mép bàn.
Anh nhân viên cầm lấy điện thoại thì quay lại làm việc, còn tâm tư của Hạ Quý Thần lại lần nữa không tập trung được.----
Quý Ức rất ít khi nấu cơm, cũng rất ghét nấu cơm, nhưng lúc cô chuẩn bị bữa tối cho Hạ Quý Thần lại vô cùng kỳ vọng và thích thú.
Cô học theo chỉ dẫn trên mạn giống như học sinh làm bài tập vậy, cô làm từng bước từng bước vô cùng nghiêm túc.
Ba món ăn chính và một món canh, cô mất cả hai tiếng đồng hồ, chật vật lắm mới xong.
Lúc cô bày món ra bàn, bên ngoài trời đã tối đen, nhưng Hạ Quý Thần vẫn chưa về nhà.
Cô rửa tay, chạy vào phòng ngủ, cô rút chui sạc ra, điện thoại đã đầy pin, nhìn vào màn hình, có một cuộc gọi nhỡ là số lạ.
Gần đây cô đang có scandal, không biết là phóng viên hay nhà báo, Quý Ức không gọi lại, tắt màn hình.
Lúc Hạ Quý Thần ra khỏi nhà không đem theo điện thoại, cô muốn liên lạc với anh cũng không liên lạc được, đành phải gọi điện thoại cho Trần Bạch ở Bắc Kinh, Hàn Tri Phản, Lý Đạt, còn có Ninh Ngưng, gọi đi cho từng người từng người một.
Câu trả lời đều là cả ngày nay không thấy Hạ Quý Thần đâu cả.
Thật kỳ lạ, anh không đi tìm họ, một mình anh đi đâu chứ?
Quý Ức cau mày, nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được rốt cuộc Hạ Quý Thần đã đi đâu, đành nhẫn nại ở nhà đợi.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống.
Trang Nghi đợi một lúc lâu, thấy mình sau khi trả lời câu hỏi của Hạ Quý Thần lại giống như đá ném xuống biển vậy, không có động tĩnh gì, loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, hơi chần chừ hỏi: “Hạ… tổng?”
Hạ Quý Thần đăm chiêu vài giây mới hoàn hồn trở lại, bình thản trả lời “Tôi biết rồi”, không đợi Trang Nghi lên tiếng anh đã cúp máy.
Bây giờ Quý Ức đã biết, người kết hôn giả với cô lúc đầu là anh, cô đến căn nhà đó, là vì cô nhớ mình đã từng ở đó cùng anh, hay là vì… Hạ Dư Quang?
Tâm trạng Hạ Quý Thần sa sút cả ngày nay, lại nhớ đến bức thư nhận được lúc sáng.
Là vì bề ngoài của anh và Hạ Dư Quang quá giống nhau, anh từng đóng giả anh ấy, trải qua những ngày tuyệt vời cùng cô ở đó, cô đến đó, có lẽ là vì nhớ Hạ Dư Quang chăng?
Một cảm giác chua xót và khó chịu không nói nên lời nhanh chóng vây lấy Hạ Quý Thần, anh khẽ mím môi, lấy hộp thuốc ở trên bàn, rút ra một điếu và châm lửa.
Nhân viên sau khi bưng cà phê đến hai bàn liền quay lại, thấy Hạ Quý Thần không còn dùng điện thoại nữa nhưng không có ý định trả lại cho mình, liền bước tới, thân mật nhắc nhở: “Anh ơi?”
Hình như Hạ Quý Thần không thấy anh ta gọi, tay anh kẹp một điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào cây xương rồng trên bàn, không động đậy.
Anh nhân viên đành phải lên tiếng, nói lớn hơn: “Anh ơi?”
Hạ Quý Thần bị gọi nên mi mắt anh nheo lại, qua một lúc lâu sau anh mới tỉnh táo, anh chầm chậm quay người qua, nhìn về phía nhân viên phục vụ. Anh nhân viên nghĩ là Hạ Quý Thần nhìn thấy anh ta sẽ trả điện thoại không ngờ thấy anh cứ nhìn anh ta chằm chằm rất lâu mà không có phản ứng gì, đành phải lịch sự nhắc nhở: “À, xin lỗi cho hỏi anh còn cần dùng điện thoại không?”
Hạ Quý Thần mới giật mình, anh “À” một tiếng, lại không có động tĩnh gì, anh đẩy điện thoại qua mép bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nhân viên cầm lấy điện thoại thì quay lại làm việc, còn tâm tư của Hạ Quý Thần lại lần nữa không tập trung được.----
Quý Ức rất ít khi nấu cơm, cũng rất ghét nấu cơm, nhưng lúc cô chuẩn bị bữa tối cho Hạ Quý Thần lại vô cùng kỳ vọng và thích thú.
Cô học theo chỉ dẫn trên mạn giống như học sinh làm bài tập vậy, cô làm từng bước từng bước vô cùng nghiêm túc.
Ba món ăn chính và một món canh, cô mất cả hai tiếng đồng hồ, chật vật lắm mới xong.
Lúc cô bày món ra bàn, bên ngoài trời đã tối đen, nhưng Hạ Quý Thần vẫn chưa về nhà.
Cô rửa tay, chạy vào phòng ngủ, cô rút chui sạc ra, điện thoại đã đầy pin, nhìn vào màn hình, có một cuộc gọi nhỡ là số lạ.
Gần đây cô đang có scandal, không biết là phóng viên hay nhà báo, Quý Ức không gọi lại, tắt màn hình.
Lúc Hạ Quý Thần ra khỏi nhà không đem theo điện thoại, cô muốn liên lạc với anh cũng không liên lạc được, đành phải gọi điện thoại cho Trần Bạch ở Bắc Kinh, Hàn Tri Phản, Lý Đạt, còn có Ninh Ngưng, gọi đi cho từng người từng người một.
Câu trả lời đều là cả ngày nay không thấy Hạ Quý Thần đâu cả.
Thật kỳ lạ, anh không đi tìm họ, một mình anh đi đâu chứ?
Quý Ức cau mày, nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được rốt cuộc Hạ Quý Thần đã đi đâu, đành nhẫn nại ở nhà đợi.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro