Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (30)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
“Đây là gì vậy anh?” - Quý Ức hỏi một câu. Nhưng không chờ Hạ Quý Thần trả lời đã rút tờ giấy ra.
Nhờ ánh sáng yếu ớt trong vườn hoa, Quý Ức nhận ra đó là một bức thư bằng giấy màu hồng nhạt, giống như giấy viết lúc đi học dùng để viết thư tình.
Không phải là có người viết thư tình cho Hạ Quý Thần chứ?
Quý Ức lại không chần chừ, nhanh chóng mở ra xem thử.
Đèn trong vườn hoa hơi tối, Quý Ức không đọc rõ được, chỉ có thể móc điện thoại trong túi quần ra, nhờ ánh sáng trên màn hình điện thoại đọc thư.
Nhìn vào hàng chữ thứ nhất, chân mày cô bắt đầu nhíu lại.
“Quý Ức của mười năm sau, nhất định phải thật khỏe mạnh.”
Không phải là bức thư cô mới nhắc với anh sao, phong thư cô viết khi đến thị trấn nhỏ chơi ấy. Vì sao anh lại giữ nó?
Vừa cảm thấy nghi ngờ, đầu cô lóe lên một ý nghĩ, cô ngẩng đầu, nhìn Hạ Quý Thần: “Bức thư này, sao anh lại có được?”
Hạ Quý Thần vẫn còn đang chìm đắm niềm vui sướng trong câu nói của Quý Ức “Đúng vậy, lúc còn nhỏ, người em thích chính là anh, chỉ là em nhầm thành anh Dư Quang”, anh lại không phát hiện Quý Ức đã tìm thấy bức thư, càng không nghe cô nói gì.
“Bức thư này, chưa đến lúc gửi cho em mà, ít nhất cũng phải chờ hai năm nữa chứ…” - Quý Ức nói xong thì nhíu mày lại: “… Cũng không đúng nữa, coi như là gửi cho em đi, thì phải mang tới nhà em chứ, sao lại ở trong tay anh thế…”
Nói đến đây, Quý Ức như nghĩ gì đó, chợt dừng lại.
Lúc cô đi đến thị trấn nhỏ, lúc viết bức thư này chỉ có cô và Thiên Ca biết, cho nên, không thể nào là Hạ Quý Thần phát hiện ra.
Mà lá thư này có thể ở trong tay của Hạ Quý Thần, dĩ nhiên phải có người nhúng tay vào rồi, mà người duy nhất có thể nhúng tay vào chỉ có thể là Thiên Ca, người biết rõ có bức thư này. Lúc Thiên Ca còn nhỏ cũng thích Hạ Quý Thần, cô ấy vì thấy cô và Hạ Quý Thần ở bên nhau, nên không cam lòng mà muốn phá rối sao?
Trước khi dì Trương đi, có nói với cô, lúc dì vừa về nhà, đã thấy tâm trạng của Hạ Quý Thần rất tốt, nhưng sau khi nhận được bưu kiện gì đó thì cũng chẳng biết nó là gì nhưng tâm trạng lại tệ hơn, trong lúc ăn trưa còn chẳng muốn động đũa, sau đó lại ra khỏi nhà rồi không quay lại…
Nghĩ đến đây, Quý Ức chợt hiểu.
Thảo nào khi cô gọi cho bọn người Trần Bạch, họ đều nói không gặp anh ấy, cô thấy bực bội, cô không trêu chọc gì anh ấy, những người kia cũng không, thì không biết vấn đề nằm ở đâu, cô còn nghĩ, có phải anh ra ngoài quậy phá người khác rồi bị sỉ nhục hay không…
Nói tới nói lui đều liên quan tới cô ta.
Biết được nguyên nhân khiến Hạ Quý Thần mất hứng, Quý Ức không do dự, nói: “Hạ Quý Thần, em đã nói với anh rồi, đây là lá thư em viết lúc còn học cấp ba, lúc đó là lúc đó, còn bây giờ là bây giờ…”
Quý Ức vừa dứt lời, liền bước gần tới Hạ Quý Thần hai bước, đưa tay ra nắm chặt vạt áo của anh, vừa lay nhẹ vừa nháy mắt với Hạ Quý Thần “… Nếu không tin, hôm nào chúng mình lại đến thị trấn nhỏ đó, em lại viết thư gửi cho Quý Ức của mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi, bốn năm sau, mỗi năm là một bức thư, em chắc chắn trong mỗi câu đều chỉ nhắc đến anh…”
Nhờ ánh sáng yếu ớt trong vườn hoa, Quý Ức nhận ra đó là một bức thư bằng giấy màu hồng nhạt, giống như giấy viết lúc đi học dùng để viết thư tình.
Không phải là có người viết thư tình cho Hạ Quý Thần chứ?
Quý Ức lại không chần chừ, nhanh chóng mở ra xem thử.
Đèn trong vườn hoa hơi tối, Quý Ức không đọc rõ được, chỉ có thể móc điện thoại trong túi quần ra, nhờ ánh sáng trên màn hình điện thoại đọc thư.
Nhìn vào hàng chữ thứ nhất, chân mày cô bắt đầu nhíu lại.
“Quý Ức của mười năm sau, nhất định phải thật khỏe mạnh.”
Không phải là bức thư cô mới nhắc với anh sao, phong thư cô viết khi đến thị trấn nhỏ chơi ấy. Vì sao anh lại giữ nó?
Vừa cảm thấy nghi ngờ, đầu cô lóe lên một ý nghĩ, cô ngẩng đầu, nhìn Hạ Quý Thần: “Bức thư này, sao anh lại có được?”
Hạ Quý Thần vẫn còn đang chìm đắm niềm vui sướng trong câu nói của Quý Ức “Đúng vậy, lúc còn nhỏ, người em thích chính là anh, chỉ là em nhầm thành anh Dư Quang”, anh lại không phát hiện Quý Ức đã tìm thấy bức thư, càng không nghe cô nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bức thư này, chưa đến lúc gửi cho em mà, ít nhất cũng phải chờ hai năm nữa chứ…” - Quý Ức nói xong thì nhíu mày lại: “… Cũng không đúng nữa, coi như là gửi cho em đi, thì phải mang tới nhà em chứ, sao lại ở trong tay anh thế…”
Nói đến đây, Quý Ức như nghĩ gì đó, chợt dừng lại.
Lúc cô đi đến thị trấn nhỏ, lúc viết bức thư này chỉ có cô và Thiên Ca biết, cho nên, không thể nào là Hạ Quý Thần phát hiện ra.
Mà lá thư này có thể ở trong tay của Hạ Quý Thần, dĩ nhiên phải có người nhúng tay vào rồi, mà người duy nhất có thể nhúng tay vào chỉ có thể là Thiên Ca, người biết rõ có bức thư này. Lúc Thiên Ca còn nhỏ cũng thích Hạ Quý Thần, cô ấy vì thấy cô và Hạ Quý Thần ở bên nhau, nên không cam lòng mà muốn phá rối sao?
Trước khi dì Trương đi, có nói với cô, lúc dì vừa về nhà, đã thấy tâm trạng của Hạ Quý Thần rất tốt, nhưng sau khi nhận được bưu kiện gì đó thì cũng chẳng biết nó là gì nhưng tâm trạng lại tệ hơn, trong lúc ăn trưa còn chẳng muốn động đũa, sau đó lại ra khỏi nhà rồi không quay lại…
Nghĩ đến đây, Quý Ức chợt hiểu.
Thảo nào khi cô gọi cho bọn người Trần Bạch, họ đều nói không gặp anh ấy, cô thấy bực bội, cô không trêu chọc gì anh ấy, những người kia cũng không, thì không biết vấn đề nằm ở đâu, cô còn nghĩ, có phải anh ra ngoài quậy phá người khác rồi bị sỉ nhục hay không…
Nói tới nói lui đều liên quan tới cô ta.
Biết được nguyên nhân khiến Hạ Quý Thần mất hứng, Quý Ức không do dự, nói: “Hạ Quý Thần, em đã nói với anh rồi, đây là lá thư em viết lúc còn học cấp ba, lúc đó là lúc đó, còn bây giờ là bây giờ…”
Quý Ức vừa dứt lời, liền bước gần tới Hạ Quý Thần hai bước, đưa tay ra nắm chặt vạt áo của anh, vừa lay nhẹ vừa nháy mắt với Hạ Quý Thần “… Nếu không tin, hôm nào chúng mình lại đến thị trấn nhỏ đó, em lại viết thư gửi cho Quý Ức của mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi, bốn năm sau, mỗi năm là một bức thư, em chắc chắn trong mỗi câu đều chỉ nhắc đến anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro