Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Hạ Quý Thần, chúng ta sinh con đi (10)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Dần dần, cô mệt mỏi thiếp đi. Cô cứ tưởng đó là những lời yêu hai người
chỉ nói lúc trên giường, hết rồi thì cho qua, không ngờ anh vẫn còn nhớ.
"Lại quên rồi hả?" - Thấy Quý Ức rề rà không đáp, Hạ Quý Thần lấy một quả nho đưa tới miệng Quý Ức, hỏi lại.
Quý Ức cắn lấy quả nhỏ, vừa nhai được hai cái, Hạ Quý Thần lại thoải mái nói tiếp: "Tối hôm đó bọn mình đã ôn lại một lần, đợi em nghĩ ra được đáp án tốt nhất, anh sẽ giúp em lên cấp Vương Giả".
Quý Ức hoảng hốt đến mức chưa kịp nhai kĩ quả nho đã nuốt liền vào bụng, cô che ngực ho khan rồi quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Quý Thần: "Hạ Quý Thần, sao mỗi ngày anh đều nghĩ đến những chuyện này thế?"
Quý Ức thẹn thùng tức giận, còn giọng điệu của Hạ Quý Thần vẫn bình thường nhàn nhã như trước: "Bởi vì anh muốn bù đắp lại khoảng thời gian mà chúng ta đã bỏ qua..."
Khoảng thời gian đã bỏ qua... mấy chữ đó như một cây kim đâm thẳng vào tim Quý Ức, khiến lòng cô đau nhói.
Cơn đau đó còn chưa kịp qua đi, giọng nói của Hạ Quý Thần lại vang lên bên tai cô: "Từ lần đầu tiên của anh và em tính đến nay đã gần bảy năm rồi, mỗi năm có năm mươi hai tuần, bảy năm là 364 tuần, với sinh hoạt vợ chồng bình thường thì một tuần sẽ khoảng hai, ba lần, nếu cứ tính một tuần hai lần, 364 tuần cũng phải hơn 700 lần..."
Nghĩa là anh nói khoảng thời gian đã bỏ qua là chỉ những điều này đó hả?
Cô đau đầu, vậy mà lúc anh nói "khoảng thời gian đã qua", cô còn thấy đau lòng kia đấy.
Quý Ức không đợi Hạ Quý Thần nói xong, cô đã đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Hạ Quý Thần cũng vội đặt đĩa trong tay xuống, từ tốn đứng lên đuổi theo Quý Ức: "... Nhưng mà em nghĩ xem, thể lực của anh còn tốt hơn người bình thường, mỗi tuần một lần thì tội nghiệp em quá, mỗi tuần hai lần thì quá xem thường anh rồi, thôi thì chúng ta cứ mỗi tuần ba lần, 364 tuần là 1092 lần, anh bớt cho em, còn 1000 lần..."
Quý Ức vừa thay quần áo xong, cô chọn bừa một bộ trong phòng thay đồ ném lên mặt Hạ Quý Thần: "Em cảm ơn anh đã giảm bớt cho em, nhanh thay đồ đi siêu thị với em để xem hàng giảm giá đi".
Hạ Quý Thần kéo quần áo từ trên đầu xuống, vừa thay vừa nói "không cần khách sáo" với Quý Ức, sau đó nói tiếp: "... Em nghĩ xem, 1000 lần, nếu bây giờ chúng ta không cố gắng một chút, bù lại khoảng thời gian đã qua, không chừng cả đời này cũng không bù hết được..."
Quý Ức không đợi Hạ Quý Thần nói hết mà đã lấy ví tiền trước, đi ra khỏi phòng ngủ, thay giày rồi ra khỏi nhà.
----
Hôm nay là thứ năm, đa số mọi người ở đây đều đi làm, trong siêu thị cũng không có nhiều người, cho nên đi dạo cũng khá là thoải mái.Qua khu đồ đông lạnh, Quý Ức chọn sữa chua, Hạ Quý Thần thì đến xem hoa quả.
Lúc Hạ Quý Thần đang chọn mấy hoa quả nhập khẩu, chuẩn bị đi tìm Quý Ức, đúng lúc đó vô tình nghe hai cô gái đang đứng bên cạnh chọn trái cây, nói thầm với nhau.
"Cậu đã đọc tin này chưa, đúng là không còn gì để nói!"
"Tin gì mới?"
"Có một cô gái vì muốn lên cấp Vương Giả mà bồi ngủ, mọi người đều trêu chọc họ, một phát lên Vương Giả..."
Bước chân của Hạ Quý Thân hơi chậm lại một chút, sau đó lại tăng nhanh.
Anh nhận lấy sữa chua mà Quý Ức chọn, đặt trong xe đẩy rồi đi sang khu đồ rau quả, vừa đi vừa nói: "Tiểu Ức, em không trả lời câu hỏi của anh cũng được, nhưng đồng ý với anh một điều kiện khác, anh sẽ giúp em lên cấp Vương Giả".
"Điều kiện gì?" - Quý Ức đứng ở khu đông lạnh, cầm một hộp tôm trắng.
Hạ Quý Thần vốn định nói "một phát lên Vương Giả", nhưng thấy không được lịch sự lắm, anh chần chừ hai giây rồi lên tiếng: "Thiên lý giang lăng".
"Gì cơ?" - Quý Ức không phản ứng kịp: "Cái gì thiên lý giang lăng? Thiên lý giang lăng..."
Cô định hỏi "Thiên lý giang lăng là cái quỷ gì?", nhưng nói đến đây, bỗng cô lại nhớ tới câu "thiên lý giang lăng nhất nhật hoàn", lời đến miệng đột nhiên cô dừng lại.
"Nhưng mà, thiên lý giang lăng thì hơi ít, muốn bù đắp khoảng thời gian chúng ta đã bỏ qua, một ngàn lần đó, tối thiểu cũng phải vạn dặm giang lăng..."
Thiên lý giang lăng nhất nhật hoàn, còn vạn dặm giang lăng chắc phải mười ngày... Quý Ức đưa chân lên, tàn nhẫn đạp một cái lên chân Hạ Quý Thần rồi cắn răng nghiến lợi nói câu "nằm mơ đi", cô bỏlạ anh ở đó bước vội tới khu hàng rau củ.
Quý Ức chọn một bó rau, thấy Hạ Quý Thần chưa lên đến, cô xoay người nhìn lại.
Cô nhìn một lượt không thấy bóng dáng anh đâu, lúc này mới nhíu mày thả bó rau đang cầm trong tay xuống, chuẩn bị lấy điện thoại di động gọi cho anh, kết quả là nghe thấy một giọng nữ chần chừ gọi mình từ phía sau: "Quý Ức?"
"Lại quên rồi hả?" - Thấy Quý Ức rề rà không đáp, Hạ Quý Thần lấy một quả nho đưa tới miệng Quý Ức, hỏi lại.
Quý Ức cắn lấy quả nhỏ, vừa nhai được hai cái, Hạ Quý Thần lại thoải mái nói tiếp: "Tối hôm đó bọn mình đã ôn lại một lần, đợi em nghĩ ra được đáp án tốt nhất, anh sẽ giúp em lên cấp Vương Giả".
Quý Ức hoảng hốt đến mức chưa kịp nhai kĩ quả nho đã nuốt liền vào bụng, cô che ngực ho khan rồi quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Quý Thần: "Hạ Quý Thần, sao mỗi ngày anh đều nghĩ đến những chuyện này thế?"
Quý Ức thẹn thùng tức giận, còn giọng điệu của Hạ Quý Thần vẫn bình thường nhàn nhã như trước: "Bởi vì anh muốn bù đắp lại khoảng thời gian mà chúng ta đã bỏ qua..."
Khoảng thời gian đã bỏ qua... mấy chữ đó như một cây kim đâm thẳng vào tim Quý Ức, khiến lòng cô đau nhói.
Cơn đau đó còn chưa kịp qua đi, giọng nói của Hạ Quý Thần lại vang lên bên tai cô: "Từ lần đầu tiên của anh và em tính đến nay đã gần bảy năm rồi, mỗi năm có năm mươi hai tuần, bảy năm là 364 tuần, với sinh hoạt vợ chồng bình thường thì một tuần sẽ khoảng hai, ba lần, nếu cứ tính một tuần hai lần, 364 tuần cũng phải hơn 700 lần..."
Nghĩa là anh nói khoảng thời gian đã bỏ qua là chỉ những điều này đó hả?
Cô đau đầu, vậy mà lúc anh nói "khoảng thời gian đã qua", cô còn thấy đau lòng kia đấy.
Quý Ức không đợi Hạ Quý Thần nói xong, cô đã đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Quý Thần cũng vội đặt đĩa trong tay xuống, từ tốn đứng lên đuổi theo Quý Ức: "... Nhưng mà em nghĩ xem, thể lực của anh còn tốt hơn người bình thường, mỗi tuần một lần thì tội nghiệp em quá, mỗi tuần hai lần thì quá xem thường anh rồi, thôi thì chúng ta cứ mỗi tuần ba lần, 364 tuần là 1092 lần, anh bớt cho em, còn 1000 lần..."
Quý Ức vừa thay quần áo xong, cô chọn bừa một bộ trong phòng thay đồ ném lên mặt Hạ Quý Thần: "Em cảm ơn anh đã giảm bớt cho em, nhanh thay đồ đi siêu thị với em để xem hàng giảm giá đi".
Hạ Quý Thần kéo quần áo từ trên đầu xuống, vừa thay vừa nói "không cần khách sáo" với Quý Ức, sau đó nói tiếp: "... Em nghĩ xem, 1000 lần, nếu bây giờ chúng ta không cố gắng một chút, bù lại khoảng thời gian đã qua, không chừng cả đời này cũng không bù hết được..."
Quý Ức không đợi Hạ Quý Thần nói hết mà đã lấy ví tiền trước, đi ra khỏi phòng ngủ, thay giày rồi ra khỏi nhà.
----
Hôm nay là thứ năm, đa số mọi người ở đây đều đi làm, trong siêu thị cũng không có nhiều người, cho nên đi dạo cũng khá là thoải mái.Qua khu đồ đông lạnh, Quý Ức chọn sữa chua, Hạ Quý Thần thì đến xem hoa quả.
Lúc Hạ Quý Thần đang chọn mấy hoa quả nhập khẩu, chuẩn bị đi tìm Quý Ức, đúng lúc đó vô tình nghe hai cô gái đang đứng bên cạnh chọn trái cây, nói thầm với nhau.
"Cậu đã đọc tin này chưa, đúng là không còn gì để nói!"
"Tin gì mới?"
"Có một cô gái vì muốn lên cấp Vương Giả mà bồi ngủ, mọi người đều trêu chọc họ, một phát lên Vương Giả..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước chân của Hạ Quý Thân hơi chậm lại một chút, sau đó lại tăng nhanh.
Anh nhận lấy sữa chua mà Quý Ức chọn, đặt trong xe đẩy rồi đi sang khu đồ rau quả, vừa đi vừa nói: "Tiểu Ức, em không trả lời câu hỏi của anh cũng được, nhưng đồng ý với anh một điều kiện khác, anh sẽ giúp em lên cấp Vương Giả".
"Điều kiện gì?" - Quý Ức đứng ở khu đông lạnh, cầm một hộp tôm trắng.
Hạ Quý Thần vốn định nói "một phát lên Vương Giả", nhưng thấy không được lịch sự lắm, anh chần chừ hai giây rồi lên tiếng: "Thiên lý giang lăng".
"Gì cơ?" - Quý Ức không phản ứng kịp: "Cái gì thiên lý giang lăng? Thiên lý giang lăng..."
Cô định hỏi "Thiên lý giang lăng là cái quỷ gì?", nhưng nói đến đây, bỗng cô lại nhớ tới câu "thiên lý giang lăng nhất nhật hoàn", lời đến miệng đột nhiên cô dừng lại.
"Nhưng mà, thiên lý giang lăng thì hơi ít, muốn bù đắp khoảng thời gian chúng ta đã bỏ qua, một ngàn lần đó, tối thiểu cũng phải vạn dặm giang lăng..."
Thiên lý giang lăng nhất nhật hoàn, còn vạn dặm giang lăng chắc phải mười ngày... Quý Ức đưa chân lên, tàn nhẫn đạp một cái lên chân Hạ Quý Thần rồi cắn răng nghiến lợi nói câu "nằm mơ đi", cô bỏlạ anh ở đó bước vội tới khu hàng rau củ.
Quý Ức chọn một bó rau, thấy Hạ Quý Thần chưa lên đến, cô xoay người nhìn lại.
Cô nhìn một lượt không thấy bóng dáng anh đâu, lúc này mới nhíu mày thả bó rau đang cầm trong tay xuống, chuẩn bị lấy điện thoại di động gọi cho anh, kết quả là nghe thấy một giọng nữ chần chừ gọi mình từ phía sau: "Quý Ức?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro