Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Hạ quý thần, chúng ta sinh con đi (13)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Cách làn khói đang lượn lờ trước mặt, bên tai anh bỗng vang lên những
lời mà cô gái lạ mặt kia nói với Quý Ức lúc nãy trong siêu thị…
“Tiểu Quý, cậu nói xem, người vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp như cậu, muốn tìm mẫu người đàn ông như thế nào mà chả được, sao cậu lại phải chọn loại người như anh ta?
… cậu nhìn xem, cư dân mạng đã mắng cậu đến mức nào rồi, cậu còn vì anh ta mà trở nên như thế này, có đáng không?
…nhưng với bản án mà anh ta gánh trên người, mọi người sẽ nghĩ cậu như thế nào đây, cậu không biết đó thôi, khoảng thời gian trước, trong buổi họp lớp của chúng ta, có mấy người bảo là vì anh ta nên không muốn gọi cậu tới…”
Nhớ đến đây, Hạ Quý Thần đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi thật mạnh.
Bởi vì rít một hơi quá sâu và mạnh, hơi thuốc sặc lên cổ họng và cứ vậy mà khiến anh ho liên hồi.
Qua một lúc, Hạ Quý Thần mới dần tỉnh táo lại, anh ngừng ho, ngước mặt lên nhìn cửa kính xe, tay kẹp điếu thuốc.
Anh nhìn chằm chằm vào ánh sáng lúc đỏ lúc đen của đầu điếu thuốc, nhìn một hồi lâu mới từ từ nhắm mắt lại.
Cả đời anh chỉ mong tốt cho cô nhưng đến cuối cùng lại liên luỵ cô.
Anh biết, tất cả đều là cô cam tâm tình nguyện, nhưng bởi vì sự cam tâm tình nguyện đó của cô, mà anh mới phải đau lòng thế này. Đặc biệt là lúc ở siêu thị, khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang đó đã khiến tim anh vừa ấm áp lại vừa đau, không lời nào có thể diễn tả được.
Điếu thuốc tàn, lồng ngực Hạ Quý Thần vẫn nặng trĩu chưa nguôi, anh không dám bước xuống xe, bởi vì anh sợ bị cô phát hiện ra điểm sơ hở của mình.
Dập tàn thuốc, tắt máy xe, Hạ Quý Thần bước xuống, đứng một hồi ở bãi xe dưới tầng hầm, đợi mùi thuốc lá trên người vơi đi dần anh mới đi vào thang máy.
Lên tới lầu, Hạ Quý Thần bước ra khỏi thang máy, cửa phòng đã được mở, Quý Ức cầm điện thoại, vội vã chạy vù ra ngoài, nhìn thấy anh, cô liền dừng lại: “Chả trách em gọi điện thoại cho anh mãi mà không liên lạc được, hoá ra là anh ở trong thang máy…”
Hạ Quý Thần đi mấy bước, tới gần Quý Ức hỏi: “Sao thế?”
“Trước đây không phải là em đã đồng ý nhận vai diễn viên khách mời với đạo diễn “Cửu Trọng Cung” trong phim điện ảnh mới của ông ấy sao?”
Hạ Quý Thần biết đây không phải là vấn đề trọng tâm mà cô muốn nói, anh chậm rãi và dịu dàng “Ừ” một tiếng, nắm tay của Quý Ức đi vào phòng.
“Ngày mai phải đến đoàn phim rồi, tối nay họ có một buổi tiệc ở Hà Hoa Uyển, hai ngày trước Trang Nghi nói cho em biết, nhưng em quên mất, lúc nãy Trang Nghi nhắn tin hỏi em có đi không em mới giật mình nhớ ra, cho nên tối nay chắc là chúng ta không thể ăn cơm ở nhà rồi…”
Chúng ta? Hạ Quý Thần đang thay giày, nghe xong liền dừng lại.
“Hạ Quý Thần, em phải đi tắm và thay quần áo, anh cũng tranh thủ nhanh đi, nếu không thì sẽ tới muộn mất, như vậy thì ngại lắm.” - Nói xong, Quý Ức lên lầu, đi vào nhà tắm ở trong phòng.
Quý Ức nhanh chóng tắm xong, trang điểm và thay quần áo, lúc đi xuống lầu, cô nhìn thấy Hạ Quý Thần vẫn mặc bộ quần áo lúc chiều đi siêu thị, cô liền chau mày lại: “Sao anh còn chưa thay quần áo, chúng ta đến không kịp thật rồi…”
Hạ Quý Thần đưa tay ra cầm lấy túi xách của Quý Ức, vừa cùng cô đi ra cửa, vừa từ tốn trả lời: “Anh đưa em qua đó nhưng buổi tiệc thì anh không tham gia cùng em được, mấy hôm nay anh có việc cần bàn với Hàn Tri Phản, đúng lúc tối nay em cũng có việc, nên anh sẵn tiện đi gặp anh ta.”
“Tiểu Quý, cậu nói xem, người vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp như cậu, muốn tìm mẫu người đàn ông như thế nào mà chả được, sao cậu lại phải chọn loại người như anh ta?
… cậu nhìn xem, cư dân mạng đã mắng cậu đến mức nào rồi, cậu còn vì anh ta mà trở nên như thế này, có đáng không?
…nhưng với bản án mà anh ta gánh trên người, mọi người sẽ nghĩ cậu như thế nào đây, cậu không biết đó thôi, khoảng thời gian trước, trong buổi họp lớp của chúng ta, có mấy người bảo là vì anh ta nên không muốn gọi cậu tới…”
Nhớ đến đây, Hạ Quý Thần đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi thật mạnh.
Bởi vì rít một hơi quá sâu và mạnh, hơi thuốc sặc lên cổ họng và cứ vậy mà khiến anh ho liên hồi.
Qua một lúc, Hạ Quý Thần mới dần tỉnh táo lại, anh ngừng ho, ngước mặt lên nhìn cửa kính xe, tay kẹp điếu thuốc.
Anh nhìn chằm chằm vào ánh sáng lúc đỏ lúc đen của đầu điếu thuốc, nhìn một hồi lâu mới từ từ nhắm mắt lại.
Cả đời anh chỉ mong tốt cho cô nhưng đến cuối cùng lại liên luỵ cô.
Anh biết, tất cả đều là cô cam tâm tình nguyện, nhưng bởi vì sự cam tâm tình nguyện đó của cô, mà anh mới phải đau lòng thế này. Đặc biệt là lúc ở siêu thị, khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang đó đã khiến tim anh vừa ấm áp lại vừa đau, không lời nào có thể diễn tả được.
Điếu thuốc tàn, lồng ngực Hạ Quý Thần vẫn nặng trĩu chưa nguôi, anh không dám bước xuống xe, bởi vì anh sợ bị cô phát hiện ra điểm sơ hở của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dập tàn thuốc, tắt máy xe, Hạ Quý Thần bước xuống, đứng một hồi ở bãi xe dưới tầng hầm, đợi mùi thuốc lá trên người vơi đi dần anh mới đi vào thang máy.
Lên tới lầu, Hạ Quý Thần bước ra khỏi thang máy, cửa phòng đã được mở, Quý Ức cầm điện thoại, vội vã chạy vù ra ngoài, nhìn thấy anh, cô liền dừng lại: “Chả trách em gọi điện thoại cho anh mãi mà không liên lạc được, hoá ra là anh ở trong thang máy…”
Hạ Quý Thần đi mấy bước, tới gần Quý Ức hỏi: “Sao thế?”
“Trước đây không phải là em đã đồng ý nhận vai diễn viên khách mời với đạo diễn “Cửu Trọng Cung” trong phim điện ảnh mới của ông ấy sao?”
Hạ Quý Thần biết đây không phải là vấn đề trọng tâm mà cô muốn nói, anh chậm rãi và dịu dàng “Ừ” một tiếng, nắm tay của Quý Ức đi vào phòng.
“Ngày mai phải đến đoàn phim rồi, tối nay họ có một buổi tiệc ở Hà Hoa Uyển, hai ngày trước Trang Nghi nói cho em biết, nhưng em quên mất, lúc nãy Trang Nghi nhắn tin hỏi em có đi không em mới giật mình nhớ ra, cho nên tối nay chắc là chúng ta không thể ăn cơm ở nhà rồi…”
Chúng ta? Hạ Quý Thần đang thay giày, nghe xong liền dừng lại.
“Hạ Quý Thần, em phải đi tắm và thay quần áo, anh cũng tranh thủ nhanh đi, nếu không thì sẽ tới muộn mất, như vậy thì ngại lắm.” - Nói xong, Quý Ức lên lầu, đi vào nhà tắm ở trong phòng.
Quý Ức nhanh chóng tắm xong, trang điểm và thay quần áo, lúc đi xuống lầu, cô nhìn thấy Hạ Quý Thần vẫn mặc bộ quần áo lúc chiều đi siêu thị, cô liền chau mày lại: “Sao anh còn chưa thay quần áo, chúng ta đến không kịp thật rồi…”
Hạ Quý Thần đưa tay ra cầm lấy túi xách của Quý Ức, vừa cùng cô đi ra cửa, vừa từ tốn trả lời: “Anh đưa em qua đó nhưng buổi tiệc thì anh không tham gia cùng em được, mấy hôm nay anh có việc cần bàn với Hàn Tri Phản, đúng lúc tối nay em cũng có việc, nên anh sẵn tiện đi gặp anh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro