Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Hạ quý thần, chúng ta sinh con đi (41)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Âm thanh từ bàn phím bỗng dưng biến mất.
Cả căn phòng im lặng hẳn, rồi một tiếng “bốp” vang lên, quản gia đang nhìn ngoài cửa sổ với vẻ mặt lo lắng và bảo mẫu đang trông nom bên giường bệnh cùng quay đầu lại xem.
Máy tính trên đùi Hàn Tri Phản đã bị rơi xuống đất.
Quản gia và bảo mẫu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Tri Phản đang ngồi trên sofa bỗng đi đến gần cửa sổ.
Hắn nhìn xuống dưới lầu trông thấy Trình Vị Vãn đang nằm ngã dưới đất. Lúc này, quản gia nhìn thấy ánh mắt của hắn đang chùng xuống và đầy hoảng loạn.
Quản gia tưởng mình bị hoa mắt nên mới chớp mắt hai cái, bà vẫn như chưa tin vào mắt mình thì Hàn Tri Phản đã xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Quản gia kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người bảo mẫu.
Lúc này bên ngoài cửa sổ lại vọng đến một hồi sấm sét vang dội, mưa càng to và dữ dội hơn.
Quản gia lúc này mới hiểu ra Hàn Tri Phản gấp gáp ra ngoài không mang theo dù, bà ta vội vàng cầm cây dù chạy theo hắn.
Nhưng mới đó mà trên hành lang đã không thấy bóng dáng của Hàn Tri Phản.
Quản gia đi thang máy xuống lầu một mới nhìn thấy Hàn Tri Phản.
Hắn đứng bất động trước cửa chính bệnh viện nhìn ra cảnh mưa như trút nước ở bên ngoài.
Hàn tiên sinh sau khi nghe Trình tiểu thư té xỉu thì vội vàng chạy xuống, đây không phải là vì Trình tiểu thư hay sao?
Nhưng sao không đi về phía trước chứ?
Quản gia vừa nói thầm vừa đi đến trước Hàn Tri Phản, bà ta vừa mới mở miệng nói một chữ “Hàn” thì cùng hắn nhìn về phía trước cách đó không xa, có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi khom người ôm Trình Vị Vãn đang ngất xỉu trong mưa lên.
Ánh mắt anh ta nhìn Trình Vị Vãn rất ấm áp, động tác rất cẩn thận như đang che chở, bảo vệ một báu vật vậy.
Xe của anh ta dừng ngay bên cạnh, sau khi anh ta bế Trình Vị Vãn lên thì đặt cô vào trong xe, lấy một chiếc khăn quấn vào người cô.
Anh ta không để ý đến nước mưa đang thấm ướt người mình mà chỉ giúp lau khô tóc cho Trình Vị Vãn, sau khi quấn chiếc khăn mới cho cô xong anh mới lên xe.
Anh ta hoàn toàn không để ý đến việc mình cũng bị ướt, vội đạp chân ga lập tức đưa Trình Vị Vãn rời đi.
Chiếc xe nhanh chóng mất hút trong đêm.
Lúc này quản gia mới nhìn về phía Hàn Tri Phản.
Bà thấy rõ ràng sắc mặt hắn trầm xuống, tay nắm chặt lại thành nắm đấm run run.
Trong ấn tượng của quản gia, Hàn Tri Phản luôn là người rất ôn hòa, nhưng khi tiểu thiếu gia vào sống trong nhà, Hàn Tri Phản dường như biến thành một con người khác, tính khí rất nóng.
Thấy bộ dạng lúc này của hắn quản gia không dám bước tới.
Mưa vẫn đang rơi, mưa càng lúc càng to, gió cũng nổi lên thổi mưa phủ kín trước cửa làm ướt nửa ống quần của Hàn Tri Phản.
Quản gia lo lắng Hàn Tri Phản cứ đứng như thế này thì sẽ bị cảm lạnh nên vội cẩn thận lên tiếng: “Hàn tiên sinh...”
Hàn Tri Phản đứng bất động như tượng, không có bất kỳ phản ứng gì.
“Hàn tiên sinh...” - Quản gia lại gọi.
Hàn Tri Phản giật mình, không nhìn quản gia mà tức giận quay người đá vào cái cửa kính rồi bước vào đại sảnh của bệnh viện.
Hắn có bị bệnh hay không, sao lại chạy xuống lầu sau khi nghe cô ngất xỉu chứ!a
Cả căn phòng im lặng hẳn, rồi một tiếng “bốp” vang lên, quản gia đang nhìn ngoài cửa sổ với vẻ mặt lo lắng và bảo mẫu đang trông nom bên giường bệnh cùng quay đầu lại xem.
Máy tính trên đùi Hàn Tri Phản đã bị rơi xuống đất.
Quản gia và bảo mẫu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Tri Phản đang ngồi trên sofa bỗng đi đến gần cửa sổ.
Hắn nhìn xuống dưới lầu trông thấy Trình Vị Vãn đang nằm ngã dưới đất. Lúc này, quản gia nhìn thấy ánh mắt của hắn đang chùng xuống và đầy hoảng loạn.
Quản gia tưởng mình bị hoa mắt nên mới chớp mắt hai cái, bà vẫn như chưa tin vào mắt mình thì Hàn Tri Phản đã xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Quản gia kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người bảo mẫu.
Lúc này bên ngoài cửa sổ lại vọng đến một hồi sấm sét vang dội, mưa càng to và dữ dội hơn.
Quản gia lúc này mới hiểu ra Hàn Tri Phản gấp gáp ra ngoài không mang theo dù, bà ta vội vàng cầm cây dù chạy theo hắn.
Nhưng mới đó mà trên hành lang đã không thấy bóng dáng của Hàn Tri Phản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản gia đi thang máy xuống lầu một mới nhìn thấy Hàn Tri Phản.
Hắn đứng bất động trước cửa chính bệnh viện nhìn ra cảnh mưa như trút nước ở bên ngoài.
Hàn tiên sinh sau khi nghe Trình tiểu thư té xỉu thì vội vàng chạy xuống, đây không phải là vì Trình tiểu thư hay sao?
Nhưng sao không đi về phía trước chứ?
Quản gia vừa nói thầm vừa đi đến trước Hàn Tri Phản, bà ta vừa mới mở miệng nói một chữ “Hàn” thì cùng hắn nhìn về phía trước cách đó không xa, có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi khom người ôm Trình Vị Vãn đang ngất xỉu trong mưa lên.
Ánh mắt anh ta nhìn Trình Vị Vãn rất ấm áp, động tác rất cẩn thận như đang che chở, bảo vệ một báu vật vậy.
Xe của anh ta dừng ngay bên cạnh, sau khi anh ta bế Trình Vị Vãn lên thì đặt cô vào trong xe, lấy một chiếc khăn quấn vào người cô.
Anh ta không để ý đến nước mưa đang thấm ướt người mình mà chỉ giúp lau khô tóc cho Trình Vị Vãn, sau khi quấn chiếc khăn mới cho cô xong anh mới lên xe.
Anh ta hoàn toàn không để ý đến việc mình cũng bị ướt, vội đạp chân ga lập tức đưa Trình Vị Vãn rời đi.
Chiếc xe nhanh chóng mất hút trong đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này quản gia mới nhìn về phía Hàn Tri Phản.
Bà thấy rõ ràng sắc mặt hắn trầm xuống, tay nắm chặt lại thành nắm đấm run run.
Trong ấn tượng của quản gia, Hàn Tri Phản luôn là người rất ôn hòa, nhưng khi tiểu thiếu gia vào sống trong nhà, Hàn Tri Phản dường như biến thành một con người khác, tính khí rất nóng.
Thấy bộ dạng lúc này của hắn quản gia không dám bước tới.
Mưa vẫn đang rơi, mưa càng lúc càng to, gió cũng nổi lên thổi mưa phủ kín trước cửa làm ướt nửa ống quần của Hàn Tri Phản.
Quản gia lo lắng Hàn Tri Phản cứ đứng như thế này thì sẽ bị cảm lạnh nên vội cẩn thận lên tiếng: “Hàn tiên sinh...”
Hàn Tri Phản đứng bất động như tượng, không có bất kỳ phản ứng gì.
“Hàn tiên sinh...” - Quản gia lại gọi.
Hàn Tri Phản giật mình, không nhìn quản gia mà tức giận quay người đá vào cái cửa kính rồi bước vào đại sảnh của bệnh viện.
Hắn có bị bệnh hay không, sao lại chạy xuống lầu sau khi nghe cô ngất xỉu chứ!a
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro