Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Hạ quý thần, chúng ta sinh con đi (50)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Sau khi rời khỏi trường quay trở lại khách sạn, đợi Trang Nghi và Đường
Họa Họa thu dọn hành lý xong Quý Ức lập tức tiến hành thủ tục trả phòng, rời khỏi Hoàn Ảnh.
Thời gian còn sớm, mới hơn 8 giờ, tình hình giao thông có chút đông đúc, xe chạy hướng về thành phố khoảng 20 phút nhưng không biết Trang Nghi đã ngoái đầu nhìn Quý Ức lần thứ mấy, phát hiện thần sắc không còn dáng vẻ đáng sợ dọa người như lúc nãy nữa, cô cúi người lấy chai nước khoáng bên cạnh, vặn mở nắp rồi đưa cho Quý Ức.
Quý Ức vẫn chăm chú nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cảm nhận được có sự động chạm nhẹ ở cánh tay, cô quay đầu, nhìn thoáng qua Trang Nghi sau đó mới nhìn đến chai nước khoáng đang đưa đến trước mặt, nhẹ giọng nói một câu “cảm ơn” rồi nhận lấy.
Lúc khi rời khỏi trường quay, Trang Nghi và Đường Họa Họa đã an ủi Quý Ức rất nhiều, cô không mở miệng nói một từ nào. Lúc này Trang Nghi thấy Quý Ức rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, âm thầm thở phào một hơi, lập tức lên tiếng: “Tiểu Ức, em vẫn ổn chứ?”
Quý Ức gật gật đầu, không lên tiếng, đưa chai nước suối đến bên môi, uống hết nửa chai.
Sau khi cô uống xong, trong xe Trang Nghi lại nói: “Lúc quay phim, hai người đắp chăn, mọi người không nhìn thấy gì cả. Có phải trong lúc đó, Duơng Lê đã làm gì em dưới chăn không?
Nghĩ đến lúc Dương Lê chạm qua ngực mình, cho dù cách một lớp áo, trong lòng Quý Ức vẫn không nhịn được trào dâng cảm giác buồn nôn, cô cố gắng cười mỉm, nhẹ gật đầu với Trang Nghi.
Đường Họa Họa đang lái xe phía trước, nhìn qua kính chiếu hậu thấy phản ứng của Quý Ức, cô nàng lập tức nổi cáu: “Tên đó thật là không chỉ miệng thối, mà tay cũng thối nốt! Mình ghét cay ghét đắng loại đàn ông động tay động chân, cho hắn ta hai cái bạt tai thật sự vẫn quá nhẹ…”
Đường Họa Họa liên tục mắng chửi một tràng mới ngừng lại.
Cô nàng nhìn tình hình giao thông trước mặt, chạy xe một lúc, đột nhiên lại căm tức lên tiếng: “… Mình càng nghĩ càng tức, mình thật sự không chịu nổi nữa, mình phải gọi điện cho Trần Bạch, mình phải nói cho anh ấy biết chuyện này, không thể cứ vậy cho qua được!”
“Họa Họa!” - Lúc Đường Họa Họa cầm điện thoại lên, Trang Nghi lên tiếng.
“Chị Trang!” - Đường Họa Họa bất mãn trước sự ngăn cản của Trang Nghi.
Trang Nghi không nói, qua kính chiếu hậu, ánh mắt cô hướng về Đường Họa Họa đang nhìn về phía Quý Ức.
Đường Họa Họa không tiếp tục lên tiếng nữa, nhìn Quý Ức một thoáng, sau đó không cam lòng buông điện thoại xuống.
Lúc này Trang Nghi mới quay đầu nhìn về phía Quý Ức, cô chăm chú nhìn một bên mặt Quý Ức, nhìn một lúc lâu, trầm giọng lên tiếng: “Tiểu Ức, em vẫn giữ ý định trước đây, chuyện xảy ra hôm nay cũng không nói cho Hạ tổng biết à?”
Quý Ức nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không đáp lời Trang Nghi… Ánh mắt cô cô chút gì hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.
Xe rung lắc tiếp tục đi về phía trước một đoạn đường, Trang Nghi lại lên tiếng: “Tiểu Ức?”
Quý Ức không chờ Trang Nghi nói tiếp những lời phía sau, cô mở miệng, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Mọi người còn nhớ vài năm trước, trên mạng xuất hiện một tin tức rất hot không?”
“Là một phóng viên thực tập phỏng vấn một bà cụ, sau đó tin tức công khai ra ngoài, lúc đó đã gây ra vụ chấn động rất lớn.”
“Chồng của bà cụ này có địa vị rất cao trong nhóm buôn bán thuốc phiện, lúc chồng bà ta bị bắt cùng nhóm buôn bán thuốc phiện, chết mất rồi.”
Trang Nghi và Đường Họa Họa không hiểu vì sao Quý Ức đột nhiên nhắc đến một tin tức cũ như vậy.
Qua kính chiếu hậu, hai người nhìn nhau thêm vài lần nhưng không ai lên tiếng ngắt lời Quý Ức.
“Lúc ấy, bà cụ là một giáo sư đại học, bởi vì chồng là phần tử buôn bán thuốc phiện nên chịu ảnh hưởng rất lớn từ phía dư luận. Thậm chí sau này, bà ta phải từ chức ở chỗ trường đại học.”
Bà cụ không có con, lẻ loi một mình sống bốn mươi năm. Mãi đến khi trước khi bà ta qua đời, lúc nữ phóng viên thực tập kia phỏng vấn bà ta, mọi người mới biết, chồng bà ấy căn bản không phải phần tử buôn lậu thuốc phiện, mà là cảnh sát được phái đi nằm vùng.”
Lúc đó, cái đám buôn lậu thuốc phiện bị bắt, chồng của bà đã lập được công trạng rất lớn. Sở dĩ sự việc không được công khai là vì quốc gia sợ sau khi nói ra, những người đó sẽ báo bù bà cụ, cho nên chồng bà tự gánh vác lấy tiếng xấu cả đời, mãi đến khi tin tức bị lộ ra ngoài.”
Lúc phóng viên thực tập phỏng vấn bà cụ, hỏi bà một câu, chẳng lẽ bà không cảm thấy bất công với bà và chồng bà sao?”
Bà ta trả lời rằng “trên thế giới này có rất nhiều việc để lại tiếc nuối, nếu như quá so đo sẽ sống không hạnh phúc…”
Quý Ức nói đến đây liền ngừng một lúc, sau đó lại tiếp tục lên tiếng: “… Cho nên, có đôi khi, để lại tiếc nuối cũng không phải chuyện xấu, mọi người nói có đúng hay không?”
Cho dù cô thật sự rất thích quay phim, rất muốn xây dựng một “khoảng trời” của mình trong giới giải trí.
Cho dù cô thật sự rất muốn giết Thiên Ca, muốn đòi lại tất cả những gì mà trước đây cô ta nợ cô.
Nhưng người ở trên đời, làm sao có thể thập toàn thập mỹ?
Chỉ cần cô còn ở trong ngành showbiz một ngày, cái danh “tội phạm giết người” trên người Hạ Quý Thần có thể sẽ mãi tồn tại.
Cảnh tượng Dương Lê nói Hạ Quý Thần như vậy trước mặt nhiều người đến thế, cô không muốn gặp lại lần thứ hai.
Dù cho cô biết rõ, Hạ Quý Thần ám sát Thiên Ca là không đúng, nhưng chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó, dù sao những chuyện trước đây Thiên Ca làm lại càng quá đáng hơn.
Nhưng mà, cô và Hạ Quý Thần đều không có chứng cứ. Thay vì cứ tiếp tục dây dưa với Thiên Ca như thế, chi bằng sớm rời khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn này, trải qua những ngày hạnh phúc của cô và Hạ Quý Thần.
Cũng giống như trước đây, cái đêm ở liên hoan phim truyền hình, cô đối diện với cả thế giới để tỏ tình với Hạ Quý Thần, sau đó Hạ Quý Thần hỏi cô có phải ngốc không, cô nói không ngốc, là cô thật tâm nói đấy, thật sự không ngốc đâu, không những không ngốc, cô còn cảm thấy bản thân được hời.
Cho nên, đến bây giờ, bên cạnh cô đã có một Hạ Quý Thần, cô còn để ý những chuyện khác để làm gì?
Nghĩ đến đây, Quý Ức đột nhiên thông suốt rồi.
Trang Nghi và Đường Họa Họa không hiểu cô đang muốn biểu đạt điều gì, ánh mắt nhìn về phía cô đầy vẻ khó hiểu.
Cô không giải thích, chỉ để lại một câu “Tất cả những việc xảy ra ở đoàn làm phim đều không cần nói cho Hạ Quý Thần biết”, nói xong thì cô im lặng.
Giờ khắc này, Quý Ức cảm thấy bản thân dường như được sinh ra thêm lần nữa, nhìn những cảnh đêm của thành phố không ngừng lui về phía sau qua cửa sổ xe, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười yếu ớt.
Vốn dĩ có đôi khi, buông bỏ thù hận lại là một cách giải thoát.
----
Về đến nhà đã là 9 giờ rưỡi tối.
Hạ Quý Thần cũng đã gọi trước cho cô, anh bảo tối nay có việc, phải ra ngoài một chuyến.
Trong nhà tuy không có một bóng người nhưng trên bàn lại bày bốn món ăn, một món canh; bàn trà ở ghế sofa phòng khách còn đặt một bó hoa tươi đẹp đẽ.
Bên trên hoa tươi còn đặt một tấm thiệp, là Hạ Quý Thần viết cho cô: “Về đến nhà, ăn cơm chiều, anh đã rửa sạch trái cây rồi, để trong tủ lạnh; ăn cơm xong đến phòng tập thể thao đi bộ xong, nhớ ăn đấy.”
Những lời này bình dị không có gì lạ, nhưng lại khiến trái tim Quý Ức trở nên ấm áp vô cùng.
Cùng người mình yêu trải qua cả cuộc đời, không phải chính là thế này sao?
Vô cùng đơn giản, vui vui sướng sướng, bình bình an an...
Quý Ức nhìn chăm chú vào nét chữ của Hạ Quý Thần ghi trên tấm thiệp, trong đầu bỗng thoáng qua cảnh tượng lúc còn trẻ, lần đầu tiên cô đến nhà anh, trông thấy anh; sau đó thời gian bắt đầu trôi đi rất nhanh, ở sân vận động, anh diễu võ dương oai để khiến người ta quỳ gối xin lỗi trước mặt cô; trong một ngày mưa, anh chạy đến trước mặt cô để đưa cô một cây dù; trước ngày thi đại học, cô và anh uống say đã xảy ra quan hệ; cô và anh mỗi người một ngả trong bốn năm; cô gặp lại anh ở đại học điện ảnh B; ở tiệm lẩu đối diện trường, anh nói một câu xin lỗi; anh cùng cô chìm chìm nổi nổi trong giới showbiz; ở một nhà hàng bên cạnh Tây Hồ, anh hỏi cô tin tưởng anh không; anh vì cô mà không tiếc mình rời khỏi Bắc Kinh…
Trong cuộc sống hơn một năm không có anh, mỗi ngày cô đều nhớ anh, mỗi phút mỗi giây đều đang đợi anh.
Hôm nay cuối cùng cô cũng chờ được anh.
Quý Ức cũng không rõ bản thân mình bị làm sao, cả con tim bỗng nhiên có chút tình cảm trào dâng. Cô nhìn chằm chằm vào tấm thiệp của Hạ Quý Thần, nhìn rồi lại nhìn, trong vô thức lấy điện thoại gọi cho Hạ Quý Thần một cuộc.
Điện thoại reo hai tiếng đã có Hạ Quý Thần nghe máy: “Tiểu Ức?”
Giọng nói của anh trầm thấp tẻ nhạt, đây là ngữ khí nói chuyện từ trước đến nay của anh, nhưng bên trong lại ẩn giấu một sự dịu dàng tinh tế tỉ mỉ.
Tình cảm trong lòng Quý Ức cuộn trào mạnh mẽ, đôi mắt cô nhòa lệ.
Cô cầm điện thoại, không để ý đến lời Hạ Quý Thần, nhẹ giọng lên tiếng: “Hạ Quý Thần, em yêu anh…”
Hạ Quý Thần, em yêu anh.
Dường như, sau khi em ý thức được em yêu anh, em vẫn chưa thật sự nghiêm túc nói với anh câu nói vô cùng đơn giản này.
Hạ Quý Thần, em yêu anh.
Anh có biết không?
Lúc anh còn ở bên cạnh em, em đã yêu anh rồi.
Trong một năm hơn anh rời xa em, em vẫn luôn mong mỏi tìm anh, nói với anh câu nói này.
Hôm nay, rốt cuộc em đã được như ý nguyện.
“Hạ Quý Thần, em yêu anh.” - Quý Ức lại lặp lại cô nói này rành mạch từng chữ, ngữ khí vô cùng kiên định.
Đầu điện thoai bên kia vẫn như cũ, không có âm thanh nào vang lên.
Quý Ức cũng không tiếp tục nói nữa.
Qua một đầu dây điện thoại, hai người đều im lặng.
Không biết đã qua bao lâu, đầu dây bên Hạ Quý Thần vang lên một giọng nói xa lạ: “Hạ tiên sinh, thuốc của anh sắp cháy hết rồi…”
Hạ Quý Thần ngốc nghếch “à” một tiếng, qua một lúc sau, Quý Ức nghe thấy âm thanh gạt tàn thuốc và tiếng ly trà liên tiếp rơi trên mặt đất.
“Hạ tổng, anh không sao chứ?” - Lần này là giọng nữ vang lên, Quý Ức nghĩ hẳn là nhân viên phục vụ.
“Không có việc gì.” - Hạ Quý Thần đáp ngắn gọn hai chữ, sau đó Quý Ức nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Chỉ là anh còn chưa đi được hai bước, Quý Ức đã lên tiếng: “Hạ Quý Thần, anh muốn sinh con không?”
Tiếng bước chân ở đầu dây bên kia dừng lại.
Qua một lúc lâu, Quý Ức lại nói: “Hạ Quý Thần, em muốn có em bé rồi, chúng ta sinh con đi.”
Em muốn cùng anh sống thật tốt, một nhà ba người, cuộc sống đơn giản yêu thương lẫn nhau.
Em muốn sinh đứa con của chúng ta, để có một cuộc sống hoàn toàn mới không bị nhiễm bẩn, từ nay về sau đưa anh đi ra khỏi những đớn đau khổ sở.
Nghĩ vậy, ngữ khí Quý Ức càng chắc chắn hơn: “Hạ Quý Thần, chúng ta sinh con đi!”
Trong tích tắc khi cô vừa nói xong, điện thoại bị dập máy.
Trong lòng Quý Ức đang tràn đầy cảm động, cô nhíu nhíu mày, lại gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Quý Thần nhưng không ai nghe.
Cô lại gọi thêm lần nữa, vẫn như cũ, không ai nghe máy. Cô ném điện thoại sang bên cạnh, vào phòng tắm rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Từ phòng tắm đi ra, bước vào nhà bếp, cô đang tự múc canh cho mình, bên cửa vang lên tiếng mở cửa.
Cô đặt chén xuống, đứng dậy, vẫn chưa ra khỏi nhà bếp, Hạ Quý Thần đã sớm đứng trước mặt cô.
“Hạ Quý Thần, chẳng phải anh có việc…”
Quý Ức còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần đã cúi người, ôm ngang người cô lên.
Quý Ức không hề chuẩn bị, hai chân bị nhấc lên không, cô kinh ngạc thét lên, sau đó nói: “Hạ Quý Thần, anh làm gì thế…”
Hạ Quý Thần không lên tiếng, ôm cô đi thẳng lên lầu.
“Hạ Quý Thần, em còn chưa ăn cơm đây này…”
“Hạ Quý Thần vẫn không lên tiếng, anh đặt Quý Ức lên giường, đưa tay bắt đầu cởi quần áo trên người mình.”
Da thịt rắn chắc cường tráng của anh từng tấc từng tấc một lọt vào tầm mắt Quý Ức. Dù cho đã nhiều lần tiếp xúc thân mật với anh, mặt Quý Ức vẫn ửng đỏ lên, ánh mắt cô trốn tránh nhìn sang phía bên cạnh: “Hạ Quý Thần, anh làm gì mà cởi quần áo ra thế…”
Cô còn chưa nói hết câu, Hạ Quý Thần dùng thân thể trần trụi của mình cúi người, đè cô trên giường: “Sinh con.”
Thời gian còn sớm, mới hơn 8 giờ, tình hình giao thông có chút đông đúc, xe chạy hướng về thành phố khoảng 20 phút nhưng không biết Trang Nghi đã ngoái đầu nhìn Quý Ức lần thứ mấy, phát hiện thần sắc không còn dáng vẻ đáng sợ dọa người như lúc nãy nữa, cô cúi người lấy chai nước khoáng bên cạnh, vặn mở nắp rồi đưa cho Quý Ức.
Quý Ức vẫn chăm chú nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cảm nhận được có sự động chạm nhẹ ở cánh tay, cô quay đầu, nhìn thoáng qua Trang Nghi sau đó mới nhìn đến chai nước khoáng đang đưa đến trước mặt, nhẹ giọng nói một câu “cảm ơn” rồi nhận lấy.
Lúc khi rời khỏi trường quay, Trang Nghi và Đường Họa Họa đã an ủi Quý Ức rất nhiều, cô không mở miệng nói một từ nào. Lúc này Trang Nghi thấy Quý Ức rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, âm thầm thở phào một hơi, lập tức lên tiếng: “Tiểu Ức, em vẫn ổn chứ?”
Quý Ức gật gật đầu, không lên tiếng, đưa chai nước suối đến bên môi, uống hết nửa chai.
Sau khi cô uống xong, trong xe Trang Nghi lại nói: “Lúc quay phim, hai người đắp chăn, mọi người không nhìn thấy gì cả. Có phải trong lúc đó, Duơng Lê đã làm gì em dưới chăn không?
Nghĩ đến lúc Dương Lê chạm qua ngực mình, cho dù cách một lớp áo, trong lòng Quý Ức vẫn không nhịn được trào dâng cảm giác buồn nôn, cô cố gắng cười mỉm, nhẹ gật đầu với Trang Nghi.
Đường Họa Họa đang lái xe phía trước, nhìn qua kính chiếu hậu thấy phản ứng của Quý Ức, cô nàng lập tức nổi cáu: “Tên đó thật là không chỉ miệng thối, mà tay cũng thối nốt! Mình ghét cay ghét đắng loại đàn ông động tay động chân, cho hắn ta hai cái bạt tai thật sự vẫn quá nhẹ…”
Đường Họa Họa liên tục mắng chửi một tràng mới ngừng lại.
Cô nàng nhìn tình hình giao thông trước mặt, chạy xe một lúc, đột nhiên lại căm tức lên tiếng: “… Mình càng nghĩ càng tức, mình thật sự không chịu nổi nữa, mình phải gọi điện cho Trần Bạch, mình phải nói cho anh ấy biết chuyện này, không thể cứ vậy cho qua được!”
“Họa Họa!” - Lúc Đường Họa Họa cầm điện thoại lên, Trang Nghi lên tiếng.
“Chị Trang!” - Đường Họa Họa bất mãn trước sự ngăn cản của Trang Nghi.
Trang Nghi không nói, qua kính chiếu hậu, ánh mắt cô hướng về Đường Họa Họa đang nhìn về phía Quý Ức.
Đường Họa Họa không tiếp tục lên tiếng nữa, nhìn Quý Ức một thoáng, sau đó không cam lòng buông điện thoại xuống.
Lúc này Trang Nghi mới quay đầu nhìn về phía Quý Ức, cô chăm chú nhìn một bên mặt Quý Ức, nhìn một lúc lâu, trầm giọng lên tiếng: “Tiểu Ức, em vẫn giữ ý định trước đây, chuyện xảy ra hôm nay cũng không nói cho Hạ tổng biết à?”
Quý Ức nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không đáp lời Trang Nghi… Ánh mắt cô cô chút gì hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.
Xe rung lắc tiếp tục đi về phía trước một đoạn đường, Trang Nghi lại lên tiếng: “Tiểu Ức?”
Quý Ức không chờ Trang Nghi nói tiếp những lời phía sau, cô mở miệng, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Mọi người còn nhớ vài năm trước, trên mạng xuất hiện một tin tức rất hot không?”
“Là một phóng viên thực tập phỏng vấn một bà cụ, sau đó tin tức công khai ra ngoài, lúc đó đã gây ra vụ chấn động rất lớn.”
“Chồng của bà cụ này có địa vị rất cao trong nhóm buôn bán thuốc phiện, lúc chồng bà ta bị bắt cùng nhóm buôn bán thuốc phiện, chết mất rồi.”
Trang Nghi và Đường Họa Họa không hiểu vì sao Quý Ức đột nhiên nhắc đến một tin tức cũ như vậy.
Qua kính chiếu hậu, hai người nhìn nhau thêm vài lần nhưng không ai lên tiếng ngắt lời Quý Ức.
“Lúc ấy, bà cụ là một giáo sư đại học, bởi vì chồng là phần tử buôn bán thuốc phiện nên chịu ảnh hưởng rất lớn từ phía dư luận. Thậm chí sau này, bà ta phải từ chức ở chỗ trường đại học.”
Bà cụ không có con, lẻ loi một mình sống bốn mươi năm. Mãi đến khi trước khi bà ta qua đời, lúc nữ phóng viên thực tập kia phỏng vấn bà ta, mọi người mới biết, chồng bà ấy căn bản không phải phần tử buôn lậu thuốc phiện, mà là cảnh sát được phái đi nằm vùng.”
Lúc đó, cái đám buôn lậu thuốc phiện bị bắt, chồng của bà đã lập được công trạng rất lớn. Sở dĩ sự việc không được công khai là vì quốc gia sợ sau khi nói ra, những người đó sẽ báo bù bà cụ, cho nên chồng bà tự gánh vác lấy tiếng xấu cả đời, mãi đến khi tin tức bị lộ ra ngoài.”
Lúc phóng viên thực tập phỏng vấn bà cụ, hỏi bà một câu, chẳng lẽ bà không cảm thấy bất công với bà và chồng bà sao?”
Bà ta trả lời rằng “trên thế giới này có rất nhiều việc để lại tiếc nuối, nếu như quá so đo sẽ sống không hạnh phúc…”
Quý Ức nói đến đây liền ngừng một lúc, sau đó lại tiếp tục lên tiếng: “… Cho nên, có đôi khi, để lại tiếc nuối cũng không phải chuyện xấu, mọi người nói có đúng hay không?”
Cho dù cô thật sự rất thích quay phim, rất muốn xây dựng một “khoảng trời” của mình trong giới giải trí.
Cho dù cô thật sự rất muốn giết Thiên Ca, muốn đòi lại tất cả những gì mà trước đây cô ta nợ cô.
Nhưng người ở trên đời, làm sao có thể thập toàn thập mỹ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần cô còn ở trong ngành showbiz một ngày, cái danh “tội phạm giết người” trên người Hạ Quý Thần có thể sẽ mãi tồn tại.
Cảnh tượng Dương Lê nói Hạ Quý Thần như vậy trước mặt nhiều người đến thế, cô không muốn gặp lại lần thứ hai.
Dù cho cô biết rõ, Hạ Quý Thần ám sát Thiên Ca là không đúng, nhưng chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó, dù sao những chuyện trước đây Thiên Ca làm lại càng quá đáng hơn.
Nhưng mà, cô và Hạ Quý Thần đều không có chứng cứ. Thay vì cứ tiếp tục dây dưa với Thiên Ca như thế, chi bằng sớm rời khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn này, trải qua những ngày hạnh phúc của cô và Hạ Quý Thần.
Cũng giống như trước đây, cái đêm ở liên hoan phim truyền hình, cô đối diện với cả thế giới để tỏ tình với Hạ Quý Thần, sau đó Hạ Quý Thần hỏi cô có phải ngốc không, cô nói không ngốc, là cô thật tâm nói đấy, thật sự không ngốc đâu, không những không ngốc, cô còn cảm thấy bản thân được hời.
Cho nên, đến bây giờ, bên cạnh cô đã có một Hạ Quý Thần, cô còn để ý những chuyện khác để làm gì?
Nghĩ đến đây, Quý Ức đột nhiên thông suốt rồi.
Trang Nghi và Đường Họa Họa không hiểu cô đang muốn biểu đạt điều gì, ánh mắt nhìn về phía cô đầy vẻ khó hiểu.
Cô không giải thích, chỉ để lại một câu “Tất cả những việc xảy ra ở đoàn làm phim đều không cần nói cho Hạ Quý Thần biết”, nói xong thì cô im lặng.
Giờ khắc này, Quý Ức cảm thấy bản thân dường như được sinh ra thêm lần nữa, nhìn những cảnh đêm của thành phố không ngừng lui về phía sau qua cửa sổ xe, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười yếu ớt.
Vốn dĩ có đôi khi, buông bỏ thù hận lại là một cách giải thoát.
----
Về đến nhà đã là 9 giờ rưỡi tối.
Hạ Quý Thần cũng đã gọi trước cho cô, anh bảo tối nay có việc, phải ra ngoài một chuyến.
Trong nhà tuy không có một bóng người nhưng trên bàn lại bày bốn món ăn, một món canh; bàn trà ở ghế sofa phòng khách còn đặt một bó hoa tươi đẹp đẽ.
Bên trên hoa tươi còn đặt một tấm thiệp, là Hạ Quý Thần viết cho cô: “Về đến nhà, ăn cơm chiều, anh đã rửa sạch trái cây rồi, để trong tủ lạnh; ăn cơm xong đến phòng tập thể thao đi bộ xong, nhớ ăn đấy.”
Những lời này bình dị không có gì lạ, nhưng lại khiến trái tim Quý Ức trở nên ấm áp vô cùng.
Cùng người mình yêu trải qua cả cuộc đời, không phải chính là thế này sao?
Vô cùng đơn giản, vui vui sướng sướng, bình bình an an...
Quý Ức nhìn chăm chú vào nét chữ của Hạ Quý Thần ghi trên tấm thiệp, trong đầu bỗng thoáng qua cảnh tượng lúc còn trẻ, lần đầu tiên cô đến nhà anh, trông thấy anh; sau đó thời gian bắt đầu trôi đi rất nhanh, ở sân vận động, anh diễu võ dương oai để khiến người ta quỳ gối xin lỗi trước mặt cô; trong một ngày mưa, anh chạy đến trước mặt cô để đưa cô một cây dù; trước ngày thi đại học, cô và anh uống say đã xảy ra quan hệ; cô và anh mỗi người một ngả trong bốn năm; cô gặp lại anh ở đại học điện ảnh B; ở tiệm lẩu đối diện trường, anh nói một câu xin lỗi; anh cùng cô chìm chìm nổi nổi trong giới showbiz; ở một nhà hàng bên cạnh Tây Hồ, anh hỏi cô tin tưởng anh không; anh vì cô mà không tiếc mình rời khỏi Bắc Kinh…
Trong cuộc sống hơn một năm không có anh, mỗi ngày cô đều nhớ anh, mỗi phút mỗi giây đều đang đợi anh.
Hôm nay cuối cùng cô cũng chờ được anh.
Quý Ức cũng không rõ bản thân mình bị làm sao, cả con tim bỗng nhiên có chút tình cảm trào dâng. Cô nhìn chằm chằm vào tấm thiệp của Hạ Quý Thần, nhìn rồi lại nhìn, trong vô thức lấy điện thoại gọi cho Hạ Quý Thần một cuộc.
Điện thoại reo hai tiếng đã có Hạ Quý Thần nghe máy: “Tiểu Ức?”
Giọng nói của anh trầm thấp tẻ nhạt, đây là ngữ khí nói chuyện từ trước đến nay của anh, nhưng bên trong lại ẩn giấu một sự dịu dàng tinh tế tỉ mỉ.
Tình cảm trong lòng Quý Ức cuộn trào mạnh mẽ, đôi mắt cô nhòa lệ.
Cô cầm điện thoại, không để ý đến lời Hạ Quý Thần, nhẹ giọng lên tiếng: “Hạ Quý Thần, em yêu anh…”
Hạ Quý Thần, em yêu anh.
Dường như, sau khi em ý thức được em yêu anh, em vẫn chưa thật sự nghiêm túc nói với anh câu nói vô cùng đơn giản này.
Hạ Quý Thần, em yêu anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh có biết không?
Lúc anh còn ở bên cạnh em, em đã yêu anh rồi.
Trong một năm hơn anh rời xa em, em vẫn luôn mong mỏi tìm anh, nói với anh câu nói này.
Hôm nay, rốt cuộc em đã được như ý nguyện.
“Hạ Quý Thần, em yêu anh.” - Quý Ức lại lặp lại cô nói này rành mạch từng chữ, ngữ khí vô cùng kiên định.
Đầu điện thoai bên kia vẫn như cũ, không có âm thanh nào vang lên.
Quý Ức cũng không tiếp tục nói nữa.
Qua một đầu dây điện thoại, hai người đều im lặng.
Không biết đã qua bao lâu, đầu dây bên Hạ Quý Thần vang lên một giọng nói xa lạ: “Hạ tiên sinh, thuốc của anh sắp cháy hết rồi…”
Hạ Quý Thần ngốc nghếch “à” một tiếng, qua một lúc sau, Quý Ức nghe thấy âm thanh gạt tàn thuốc và tiếng ly trà liên tiếp rơi trên mặt đất.
“Hạ tổng, anh không sao chứ?” - Lần này là giọng nữ vang lên, Quý Ức nghĩ hẳn là nhân viên phục vụ.
“Không có việc gì.” - Hạ Quý Thần đáp ngắn gọn hai chữ, sau đó Quý Ức nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Chỉ là anh còn chưa đi được hai bước, Quý Ức đã lên tiếng: “Hạ Quý Thần, anh muốn sinh con không?”
Tiếng bước chân ở đầu dây bên kia dừng lại.
Qua một lúc lâu, Quý Ức lại nói: “Hạ Quý Thần, em muốn có em bé rồi, chúng ta sinh con đi.”
Em muốn cùng anh sống thật tốt, một nhà ba người, cuộc sống đơn giản yêu thương lẫn nhau.
Em muốn sinh đứa con của chúng ta, để có một cuộc sống hoàn toàn mới không bị nhiễm bẩn, từ nay về sau đưa anh đi ra khỏi những đớn đau khổ sở.
Nghĩ vậy, ngữ khí Quý Ức càng chắc chắn hơn: “Hạ Quý Thần, chúng ta sinh con đi!”
Trong tích tắc khi cô vừa nói xong, điện thoại bị dập máy.
Trong lòng Quý Ức đang tràn đầy cảm động, cô nhíu nhíu mày, lại gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Quý Thần nhưng không ai nghe.
Cô lại gọi thêm lần nữa, vẫn như cũ, không ai nghe máy. Cô ném điện thoại sang bên cạnh, vào phòng tắm rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Từ phòng tắm đi ra, bước vào nhà bếp, cô đang tự múc canh cho mình, bên cửa vang lên tiếng mở cửa.
Cô đặt chén xuống, đứng dậy, vẫn chưa ra khỏi nhà bếp, Hạ Quý Thần đã sớm đứng trước mặt cô.
“Hạ Quý Thần, chẳng phải anh có việc…”
Quý Ức còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần đã cúi người, ôm ngang người cô lên.
Quý Ức không hề chuẩn bị, hai chân bị nhấc lên không, cô kinh ngạc thét lên, sau đó nói: “Hạ Quý Thần, anh làm gì thế…”
Hạ Quý Thần không lên tiếng, ôm cô đi thẳng lên lầu.
“Hạ Quý Thần, em còn chưa ăn cơm đây này…”
“Hạ Quý Thần vẫn không lên tiếng, anh đặt Quý Ức lên giường, đưa tay bắt đầu cởi quần áo trên người mình.”
Da thịt rắn chắc cường tráng của anh từng tấc từng tấc một lọt vào tầm mắt Quý Ức. Dù cho đã nhiều lần tiếp xúc thân mật với anh, mặt Quý Ức vẫn ửng đỏ lên, ánh mắt cô trốn tránh nhìn sang phía bên cạnh: “Hạ Quý Thần, anh làm gì mà cởi quần áo ra thế…”
Cô còn chưa nói hết câu, Hạ Quý Thần dùng thân thể trần trụi của mình cúi người, đè cô trên giường: “Sinh con.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro