Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Hạ Quý Thần là… Hạ Dư Quang? (2)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Những ngón tay của anh thoáng dừng trên mặt cô trong chốc lát, sau đó từ từ di chuyển đến hàng chân mày dường như quyến luyến không rời. Anh nhẹ nhàng lặp đi lặp lại động tác như phác họa hàng chân mày xinh đẹp của
cô, rồi men theo cái mũi thẳng tắp, cứ thế lướt qua khóe môi cô.
----
Cảm nhận được Hạ Quý Thần đang vuốt ve khuôn mặt mình, Quý Ức từ trong mộng tỉnh lại.
Ban đầu cô tưởng rằng mình nằm mơ sinh ra ảo giác, theo bản năng muốn mở to mắt nhưng cô chưa kịp mở mắt đã cảm thấy những ngón tay lành lạnh vuốt dọc từ đôi mắt xuống chóp mũi.
Cảm xúc chân thật khiến trái tim Quý Ức run lên, lúc này Quý Ức cảm nhận rõ rệt đây không phải là mơ, Hạ Quý Thần thật sự đang chạm vào cô…
Ý thức dần len lỏi vào đầu óc Quý Ức, lúc này cô mới chậm chạp nhận ra bản thân mình không mặc quần áo, cả người cô đang dán sát vào người Hạ Quý Thần, mà Hạ Quý Thần cũng giống hệt cô, không hề có một mảnh vải che thân…
Quý Ức ngủ mấy tiếng đồng hồ nên đã tỉnh rượu hẳn, đã từng trải qua chuyện tương tự, nên khi cảm thấy toàn thân mệt mỏi, xương cốt rã rời, cô lập tức nhận ra đêm qua cô và Hạ Quý Thần đã xảy ra chuyện gì.
Quý Ức không nhớ được toàn bộ, nhưng nhờ vào những hình ảnh mơ hồ lúc uống say, cô biết được trước khi tạm biệt anh, cô đã uống quá nhiều. Có lẽ là do tác dụng của rượu, cô và anh tâm sự với nhau, sau đó cô hôn anh… sau đó thì một loạt hình ảnh ân ái lướt qua trong đầu Quý Ức.
Nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, những ngón tay cô nắm chặt ga giường.
Quý Ức còn chưa kịp nhớ tiếp, thì bên môi chợt có cảm giác như điện giật.
Những suy nghĩ trong đầu Quý Ức lập tức dừng lại, cô phát hiện ngón tay của anh đang dừng bên môi cô, sau đó anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô.
Cảm giác tê dại dâng lên từng đợt khiến trái tim cô run rẩy. Quý Ức bất giác ngừng thở.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng dừng động tác trêu chọc trên môi cô, Quý Ức lén thở phào một hơi, tiếp đó cô cảm thấy anh đang nhích lại gần mình.
Quý Ức vô thức ngừng thở, mặc dù cô đang nhắm mắt, hoàn toàn không nhìn thấy gì nhưng theo những xúc giác và trực giác, cô có thể nhận ra được anh đang nhìn cô không chớp mắt.
Hơi thở của anh thỉnh thoảng lướt qua má cô, trái tim cô không kiềm chế được đập mạnh liên hồi.
Lúc trái tim cô đập nhanh đến mức không chịu nổi, Hạ Quý Thần không đùa nữa, trên má cô không còn cảm nhận được nhiệt độ từ hơi thở của anh.
Quý Ức âm thầm thở phào một hơi, những ngón tay nắm chặt ga giường của cô cũng từ từ thả lỏng, cô ngẩn ngơ một hồi rồi mới nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Không còn hơi thở của anh vây quanh, cô không biết lúc này anh đang làm gì. Bởi vì tò mò, Quý Ức định len lén hé mắt ra liếc thử một cái, nhưng cô chỉ vừa nghĩ đến đó, vẫn chưa hành động thì môi cô chợt ấm lên, bên tai bỗng vang lên tiếng thì thào: “Tiểu Ức.”
Anh không lên tiếng, hai từ này dường như được phát ra từ cổ họng, bình thường anh không gọi cô như thế, nhưng Quý Ức lại cảm thấy hình như mình đã nghe qua ở đâu đó, cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Quý Ức vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu, bên tai lại vọng đến giọng nói của Hạ Quý Thần, vẫn là giọng điệu như ban nãy: “Chúc em bình an.”
----
Cảm nhận được Hạ Quý Thần đang vuốt ve khuôn mặt mình, Quý Ức từ trong mộng tỉnh lại.
Ban đầu cô tưởng rằng mình nằm mơ sinh ra ảo giác, theo bản năng muốn mở to mắt nhưng cô chưa kịp mở mắt đã cảm thấy những ngón tay lành lạnh vuốt dọc từ đôi mắt xuống chóp mũi.
Cảm xúc chân thật khiến trái tim Quý Ức run lên, lúc này Quý Ức cảm nhận rõ rệt đây không phải là mơ, Hạ Quý Thần thật sự đang chạm vào cô…
Ý thức dần len lỏi vào đầu óc Quý Ức, lúc này cô mới chậm chạp nhận ra bản thân mình không mặc quần áo, cả người cô đang dán sát vào người Hạ Quý Thần, mà Hạ Quý Thần cũng giống hệt cô, không hề có một mảnh vải che thân…
Quý Ức ngủ mấy tiếng đồng hồ nên đã tỉnh rượu hẳn, đã từng trải qua chuyện tương tự, nên khi cảm thấy toàn thân mệt mỏi, xương cốt rã rời, cô lập tức nhận ra đêm qua cô và Hạ Quý Thần đã xảy ra chuyện gì.
Quý Ức không nhớ được toàn bộ, nhưng nhờ vào những hình ảnh mơ hồ lúc uống say, cô biết được trước khi tạm biệt anh, cô đã uống quá nhiều. Có lẽ là do tác dụng của rượu, cô và anh tâm sự với nhau, sau đó cô hôn anh… sau đó thì một loạt hình ảnh ân ái lướt qua trong đầu Quý Ức.
Nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, những ngón tay cô nắm chặt ga giường.
Quý Ức còn chưa kịp nhớ tiếp, thì bên môi chợt có cảm giác như điện giật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những suy nghĩ trong đầu Quý Ức lập tức dừng lại, cô phát hiện ngón tay của anh đang dừng bên môi cô, sau đó anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô.
Cảm giác tê dại dâng lên từng đợt khiến trái tim cô run rẩy. Quý Ức bất giác ngừng thở.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng dừng động tác trêu chọc trên môi cô, Quý Ức lén thở phào một hơi, tiếp đó cô cảm thấy anh đang nhích lại gần mình.
Quý Ức vô thức ngừng thở, mặc dù cô đang nhắm mắt, hoàn toàn không nhìn thấy gì nhưng theo những xúc giác và trực giác, cô có thể nhận ra được anh đang nhìn cô không chớp mắt.
Hơi thở của anh thỉnh thoảng lướt qua má cô, trái tim cô không kiềm chế được đập mạnh liên hồi.
Lúc trái tim cô đập nhanh đến mức không chịu nổi, Hạ Quý Thần không đùa nữa, trên má cô không còn cảm nhận được nhiệt độ từ hơi thở của anh.
Quý Ức âm thầm thở phào một hơi, những ngón tay nắm chặt ga giường của cô cũng từ từ thả lỏng, cô ngẩn ngơ một hồi rồi mới nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Không còn hơi thở của anh vây quanh, cô không biết lúc này anh đang làm gì. Bởi vì tò mò, Quý Ức định len lén hé mắt ra liếc thử một cái, nhưng cô chỉ vừa nghĩ đến đó, vẫn chưa hành động thì môi cô chợt ấm lên, bên tai bỗng vang lên tiếng thì thào: “Tiểu Ức.”
Anh không lên tiếng, hai từ này dường như được phát ra từ cổ họng, bình thường anh không gọi cô như thế, nhưng Quý Ức lại cảm thấy hình như mình đã nghe qua ở đâu đó, cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Quý Ức vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu, bên tai lại vọng đến giọng nói của Hạ Quý Thần, vẫn là giọng điệu như ban nãy: “Chúc em bình an.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro