Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Hạ Quý Thần là… Hạ Dư Quang? (40)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Anh Dư Quang, sao anh ấy có thể, sao có thể..."
Chết được... hai chữ đó đã đến miệng rồi nhưng Quý Ức không thể nào nói ra được.
Cho dù Hạ Dư Quang đã qua đời được bốn năm, từ lâu bà Hạ đã chấp nhận được chuyện này, nhưng dù gì cũng là con trai mình, là miếng thịt trên người mình, bây giờ nhìn thấy Quý Ức khóc, mắt bà cũng bất giác đỏ theo: "Từ nhỏ sức khỏe của Dư Quang đã không tốt, không phải cháu không biết".
"Trước kia bác sĩ còn nói nó không sống đến mười tám tuổi, nhưng thằng bé vẫn cố chống chọi đến hai mươi, với nó mà nói đã là kỳ tích rồi".
Hai mươi?
Nói cách khác, Hạ Dư Quang đã mất được bốn năm.
Nhưng tại sao cô không hề hay biết? Ngay cả ba mẹ cô cũng không biết chuyện này...
Quý Ức vẫn khóc không ngừng, nhưng cô vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Sao cháu chưa từng nghe nói đến chuyện này?"
"Sau hôm cháu xảy ra tai nạn xe, Dư Quang cũng hôn mê, một tháng sau thì mất. Lúc đó cháu còn trong trạng thái nguy kịch, ba mẹ cháu chỉ có một đứa con là cháu, hai người đã phải lo lắng quá nhiều, nên bác không báo chuyện của Dư Quang, tránh để họ đau buồn nhiều hơn. Vả lại cháu cũng biết, từ nhỏ Dư Quang lớn lên ở trong nhà, cũng không quen biết nhiều người, cho nên lúc thằng bé ra đi thì cũng chỉ có vài người của Hạ gia đưa tiễn nó mà thôi".
Bà Hạ nói một hơi rất dài, sau khi ngừng lại, bà nhìn Quý Ức một lúc rồi nói: "Hôm nay vừa đúng là ngày giỗ của Dư Quang, chúng ta đi thăm nó nhé, cháu có muốn đi với bác không?"
----
Từ lúc Quý Ức biết Hạ Dư Quang không còn nữa, tới khi đứng trước bia mộ của anh cũng chỉ vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ.
Quý Ức còn tưởng, ba tiếng đủ để chấp nhận cảm giác đau khổ nặng nề đó, nhưng khi nhìn thấy bức hình đen trắng của anh Dư Quang thời còn trẻ, phía dưới là dòng chữ "Hạ Dư Quang", trái tim cô như bị đâm mạnh một dao, nhói lên đau đớn.
Hóa ra, sáu năm trước, chia tay anh ở Tô Thành, cô và anh đã hoàn toàn vĩnh biệt.
Cô về lại Tô Thành, người thiếu niên ốm yếu từng gọi cô "Mãn Mãn" giờ đã âm dương cách biệt.
Trong hình, Hạ Dư Quang vẫn là hình dáng mà cô quen thuộc thuở thiếu thời, vẻ mặt ôn hòa, khóe môi mỉm cười tạo cho người ta cảm giác ấm áp và thoải mái.
Nhưng hôm nay, khi cô nhìn thấy bức ảnh đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
---
Quý Ức không về với bà Hạ.
Cô ngồi trước mộ Hạ Dư Quang, từ giữa trưa tới khi mặt trời lặn, mãi đến lúc màn đêm buôn xuống, Quý Ức mới đưa tay vuốt ve bia mộ lạnh như băng của Hạ Dư Quang, lặng lẽ nói lời từ biệt với anh.
Ra khỏi nghĩa trang, Quý Ức gọi xe rồi quay ngược vào thành phố.
Qua cửa kính ô tô, cô nhìn màn đêm đen kịt hai bên hai bên đường cao tốc, nhớ lại chuyện năm ngoái mình và Hạ Dư Quang gặp lại, từng li từng tí.
Từ khi cô nhận được tin nhắn "Mãn Mãn" của Hạ Dư Quang, đến khi Hạ Dư Quang chạy suốt đêm tới Lệ Giang gặp cô, rồi cả đèn lồng anh chuẩn bị cho cô...
Quý Ức nhớ lại rất lâu, rất lâu, mãi đến khi xe chạy vào thành phố, trong đầu cô mới vụt qua suy nghĩ: Hạ Dư Quang thật đã ra đi từ nhiều năm trước, cho nên, Hạ Dư Quang mà cô gặp thật ra... chính là Hạ Quý Thần?
Chết được... hai chữ đó đã đến miệng rồi nhưng Quý Ức không thể nào nói ra được.
Cho dù Hạ Dư Quang đã qua đời được bốn năm, từ lâu bà Hạ đã chấp nhận được chuyện này, nhưng dù gì cũng là con trai mình, là miếng thịt trên người mình, bây giờ nhìn thấy Quý Ức khóc, mắt bà cũng bất giác đỏ theo: "Từ nhỏ sức khỏe của Dư Quang đã không tốt, không phải cháu không biết".
"Trước kia bác sĩ còn nói nó không sống đến mười tám tuổi, nhưng thằng bé vẫn cố chống chọi đến hai mươi, với nó mà nói đã là kỳ tích rồi".
Hai mươi?
Nói cách khác, Hạ Dư Quang đã mất được bốn năm.
Nhưng tại sao cô không hề hay biết? Ngay cả ba mẹ cô cũng không biết chuyện này...
Quý Ức vẫn khóc không ngừng, nhưng cô vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Sao cháu chưa từng nghe nói đến chuyện này?"
"Sau hôm cháu xảy ra tai nạn xe, Dư Quang cũng hôn mê, một tháng sau thì mất. Lúc đó cháu còn trong trạng thái nguy kịch, ba mẹ cháu chỉ có một đứa con là cháu, hai người đã phải lo lắng quá nhiều, nên bác không báo chuyện của Dư Quang, tránh để họ đau buồn nhiều hơn. Vả lại cháu cũng biết, từ nhỏ Dư Quang lớn lên ở trong nhà, cũng không quen biết nhiều người, cho nên lúc thằng bé ra đi thì cũng chỉ có vài người của Hạ gia đưa tiễn nó mà thôi".
Bà Hạ nói một hơi rất dài, sau khi ngừng lại, bà nhìn Quý Ức một lúc rồi nói: "Hôm nay vừa đúng là ngày giỗ của Dư Quang, chúng ta đi thăm nó nhé, cháu có muốn đi với bác không?"
----
Từ lúc Quý Ức biết Hạ Dư Quang không còn nữa, tới khi đứng trước bia mộ của anh cũng chỉ vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Ức còn tưởng, ba tiếng đủ để chấp nhận cảm giác đau khổ nặng nề đó, nhưng khi nhìn thấy bức hình đen trắng của anh Dư Quang thời còn trẻ, phía dưới là dòng chữ "Hạ Dư Quang", trái tim cô như bị đâm mạnh một dao, nhói lên đau đớn.
Hóa ra, sáu năm trước, chia tay anh ở Tô Thành, cô và anh đã hoàn toàn vĩnh biệt.
Cô về lại Tô Thành, người thiếu niên ốm yếu từng gọi cô "Mãn Mãn" giờ đã âm dương cách biệt.
Trong hình, Hạ Dư Quang vẫn là hình dáng mà cô quen thuộc thuở thiếu thời, vẻ mặt ôn hòa, khóe môi mỉm cười tạo cho người ta cảm giác ấm áp và thoải mái.
Nhưng hôm nay, khi cô nhìn thấy bức ảnh đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
---
Quý Ức không về với bà Hạ.
Cô ngồi trước mộ Hạ Dư Quang, từ giữa trưa tới khi mặt trời lặn, mãi đến lúc màn đêm buôn xuống, Quý Ức mới đưa tay vuốt ve bia mộ lạnh như băng của Hạ Dư Quang, lặng lẽ nói lời từ biệt với anh.
Ra khỏi nghĩa trang, Quý Ức gọi xe rồi quay ngược vào thành phố.
Qua cửa kính ô tô, cô nhìn màn đêm đen kịt hai bên hai bên đường cao tốc, nhớ lại chuyện năm ngoái mình và Hạ Dư Quang gặp lại, từng li từng tí.
Từ khi cô nhận được tin nhắn "Mãn Mãn" của Hạ Dư Quang, đến khi Hạ Dư Quang chạy suốt đêm tới Lệ Giang gặp cô, rồi cả đèn lồng anh chuẩn bị cho cô...
Quý Ức nhớ lại rất lâu, rất lâu, mãi đến khi xe chạy vào thành phố, trong đầu cô mới vụt qua suy nghĩ: Hạ Dư Quang thật đã ra đi từ nhiều năm trước, cho nên, Hạ Dư Quang mà cô gặp thật ra... chính là Hạ Quý Thần?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro