Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Không ngờ là đã yêu anh sâu đậm (12)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Lúc đi ra ngoài, Quý Ức quên đi toilet, cho nên khi đến thẩm mỹ viện, chuyện đầu tiên cô làm chính là đi toilet.
Quý Ức thật sự không ngờ cô sẽ chạm mặt Thiên Ca ở nhà vệ sinh.
Lúc đến trước cửa nhà vệ sinh, Quý Ức giơ tay định đẩy cửa vào thì đột nhiên cửa được người bên trong kéo ra, xuất phát từ bản năng, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Thiên Ca. Cứ như vậy, Quý Ức còn chưa kịp chuẩn bị thì tầm mắt cô đã chạm phải tầm mắt của cô ta.
Mấy ngày gần đây, chuyện của cô và cô ta gây ra ồn ào lớn như vậy khiến cho mọi người đều biết.
Lúc này hai người trong cuộc lại đột nhiên gặp gỡ mà không chút chuẩn bị, không chỉ Quý Ức ngẩn người, mà ngay cả Thiên Ca cũng có hơi kinh ngạc.
Người bình tĩnh lại trước chính là Quý Ức.
Không thấy Thiên Ca còn đỡ, vừa thấy cô ta, lửa giận trong lòng Quý Ức lại bùng lên.
Quý Ức hiểu rõ so với bất kỳ ai khác, Thiên Ca là người muốn nhìn thấy tình trạng thảm thương của cô nhất. Cho nên cô liều mạng kiềm chế ham muốn xé Thiên Ca ra từng mảnh, xem như cô ta không tồn tại, đi thẳng qua người cô ta, bước vào trong toilet.
Cô bước vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, mãi một lúc sau cô mới nghe thấy tiếng giày cao gót của Thiên Ca dần dần nhỏ đi, chứng tỏ là cô ta đã đi xa.
Đi vệ sinh xong, Quý Ức vẫn ngồi lại trong chốc lát rồi mới đứng dậy, kéo van dội nước, sau đó bước ra ngoài.
Cô bước thẳng đến bồn rửa tay mở vòi nước, lấy một ít nước rửa tay, vừa định cho tay vào nước kỳ cọ thì cô liếc nhìn mặt gương to bản và sáng ngời trước mặt, thấy Thiên Ca đang đứng tựa vào vách tường đối diện cửa nhà vệ sinh, trên đầu ngón tay của cô ta đang kẹp một điếu thuốc vừa dài vừa nhỏ dành cho phái nữ.
Lúc Quý Ức thấy Thiên Ca, dường như cô ta cũng cảm nhận được. Cô ta vừa nhả ra một làn khói xinh đẹp, vừa liếc nhìn vào mặt gương, ánh mắt của hai người phút chốc chạm vào nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát, khói thuốc của Thiên Ca đã ngăn chặn tầm nhìn của hai người.
Giống với lúc nãy, Quý Ức vẫn xem như Thiên Ca không tồn tại, vẻ mặt cô không hề thay đổi, cô nhìn xuống cẩn thận rửa sạch tay, sau đó rút khăn lau khô bọt nước trên tay, rồi mới xoay người, từ từ bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Quý Ức quẹo phải, vừa định đi đến sảnh trước của thẩm mỹ viện thì Thiên Ca đang đứng cạnh đó đột nhiên lên tiếng: “Cô không có gì muốn nói với tôi à?”
Đương nhiên Quý Ức hiểu Thiên Ca nói những lời này này là có ý gì, cô ta đang chờ cô mở miệng chỉ trích cô ta, nói cô ta bắt chước lối diễn xuất của cô lại còn đổ oan cho cô là kẻ cắp. Cô ta rất mong cô nói như vậy.
Bởi vì chỉ cần cô mở miệng nói thì cô ta có thể ghi âm lại, rồi đăng lên weibo, khiến cho tình cảnh của cô lại càng thêm bi thảm hơn.
Quý Ức vờ như không nghe thấy, bước chân của cô cũng không hề dừng lại.
“Cô không có gì muốn nói với tôi, nhưng mà tôi thì có lời muốn nói với cô đấy.” Phía sau, giọng của Thiên Ca thong thả vọng đến.
Quý Ức vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Thiên Ca không hề sốt ruột, cô ta vẫn thoải mái đứng tựa vào vách tường như cũ, từ từ rít thuốc: “Quý Ức, cô hẳn là không biết, từ năm ngoái, Hạ Quý Thần đã biết chuyện nhân vật của cô trong “Thịnh Đường Phong Vân” sẽ gặp phải rắc rối về vấn đề diễn xuất với “Khuynh Thành Truyền” rồi?”
Khi nghe đến ba chữ “Hạ Quý Thần”, bước chân vững vàng và ung dung của Quý Ức bất chợt dừng lại.
Cô không quay đầu.
Thiên Ca cũng không mong Quý Ức quay đầu lại. Sau khi quăng đầu lọc vào thùng rác bên cạnh, cô đứng thẳng người, chủ động đi đến trước mặt Quý Ức.
Quý Ức thật sự không ngờ cô sẽ chạm mặt Thiên Ca ở nhà vệ sinh.
Lúc đến trước cửa nhà vệ sinh, Quý Ức giơ tay định đẩy cửa vào thì đột nhiên cửa được người bên trong kéo ra, xuất phát từ bản năng, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Thiên Ca. Cứ như vậy, Quý Ức còn chưa kịp chuẩn bị thì tầm mắt cô đã chạm phải tầm mắt của cô ta.
Mấy ngày gần đây, chuyện của cô và cô ta gây ra ồn ào lớn như vậy khiến cho mọi người đều biết.
Lúc này hai người trong cuộc lại đột nhiên gặp gỡ mà không chút chuẩn bị, không chỉ Quý Ức ngẩn người, mà ngay cả Thiên Ca cũng có hơi kinh ngạc.
Người bình tĩnh lại trước chính là Quý Ức.
Không thấy Thiên Ca còn đỡ, vừa thấy cô ta, lửa giận trong lòng Quý Ức lại bùng lên.
Quý Ức hiểu rõ so với bất kỳ ai khác, Thiên Ca là người muốn nhìn thấy tình trạng thảm thương của cô nhất. Cho nên cô liều mạng kiềm chế ham muốn xé Thiên Ca ra từng mảnh, xem như cô ta không tồn tại, đi thẳng qua người cô ta, bước vào trong toilet.
Cô bước vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, mãi một lúc sau cô mới nghe thấy tiếng giày cao gót của Thiên Ca dần dần nhỏ đi, chứng tỏ là cô ta đã đi xa.
Đi vệ sinh xong, Quý Ức vẫn ngồi lại trong chốc lát rồi mới đứng dậy, kéo van dội nước, sau đó bước ra ngoài.
Cô bước thẳng đến bồn rửa tay mở vòi nước, lấy một ít nước rửa tay, vừa định cho tay vào nước kỳ cọ thì cô liếc nhìn mặt gương to bản và sáng ngời trước mặt, thấy Thiên Ca đang đứng tựa vào vách tường đối diện cửa nhà vệ sinh, trên đầu ngón tay của cô ta đang kẹp một điếu thuốc vừa dài vừa nhỏ dành cho phái nữ.
Lúc Quý Ức thấy Thiên Ca, dường như cô ta cũng cảm nhận được. Cô ta vừa nhả ra một làn khói xinh đẹp, vừa liếc nhìn vào mặt gương, ánh mắt của hai người phút chốc chạm vào nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát, khói thuốc của Thiên Ca đã ngăn chặn tầm nhìn của hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống với lúc nãy, Quý Ức vẫn xem như Thiên Ca không tồn tại, vẻ mặt cô không hề thay đổi, cô nhìn xuống cẩn thận rửa sạch tay, sau đó rút khăn lau khô bọt nước trên tay, rồi mới xoay người, từ từ bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Quý Ức quẹo phải, vừa định đi đến sảnh trước của thẩm mỹ viện thì Thiên Ca đang đứng cạnh đó đột nhiên lên tiếng: “Cô không có gì muốn nói với tôi à?”
Đương nhiên Quý Ức hiểu Thiên Ca nói những lời này này là có ý gì, cô ta đang chờ cô mở miệng chỉ trích cô ta, nói cô ta bắt chước lối diễn xuất của cô lại còn đổ oan cho cô là kẻ cắp. Cô ta rất mong cô nói như vậy.
Bởi vì chỉ cần cô mở miệng nói thì cô ta có thể ghi âm lại, rồi đăng lên weibo, khiến cho tình cảnh của cô lại càng thêm bi thảm hơn.
Quý Ức vờ như không nghe thấy, bước chân của cô cũng không hề dừng lại.
“Cô không có gì muốn nói với tôi, nhưng mà tôi thì có lời muốn nói với cô đấy.” Phía sau, giọng của Thiên Ca thong thả vọng đến.
Quý Ức vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Thiên Ca không hề sốt ruột, cô ta vẫn thoải mái đứng tựa vào vách tường như cũ, từ từ rít thuốc: “Quý Ức, cô hẳn là không biết, từ năm ngoái, Hạ Quý Thần đã biết chuyện nhân vật của cô trong “Thịnh Đường Phong Vân” sẽ gặp phải rắc rối về vấn đề diễn xuất với “Khuynh Thành Truyền” rồi?”
Khi nghe đến ba chữ “Hạ Quý Thần”, bước chân vững vàng và ung dung của Quý Ức bất chợt dừng lại.
Cô không quay đầu.
Thiên Ca cũng không mong Quý Ức quay đầu lại. Sau khi quăng đầu lọc vào thùng rác bên cạnh, cô đứng thẳng người, chủ động đi đến trước mặt Quý Ức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro