Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Không ngờ là đã yêu anh sâu đậm (18)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Mẹ vẫn còn đang chờ cô ở thẩm mỹ viện...
Vì cô nên mẹ mới ra khỏi nhà, bây giờ, ngay cả điện thoại cô cũng không mang theo mà đã chạy đi. Lâu như vậy cô vẫn chưa quay lại, mẹ nhất định sẽ rất lo lắng.
Sở dĩ cô vội vàng chạy ra ngoài là vì không thể chờ được, muốn nhìn thấy Hạ Quý Thần, nhưng ai ngờ được, sau khi thấy anh thì mọi chuyện lại biến thành như vậy...
Vừa nghĩ đến đoạn đối thoại của Trần Bạch và Hạ Quý Thần, đôi mắt vốn đã sưng đỏ của Quý Ức lại bắt đầu cay cay.
Quý Ức đứng ở ven đường trong chốc lát, cuối cùng, cô cũng bắt được một chiếc taxi.
Lúc cô quay về thẩm mỹ viện, mặt trời cũng vừa xuống núi, Quý Ức không vội đi đến phòng của mẹ cô, mà rẽ vào toilet trước.
Lúc đi ngang qua cái thùng rác ở đối diện toilet, Quý Ức lại nhớ đến xuyện xảy ra mấy tiếng trước. Thiên Ca đã đứng ở đây nói với cô những lời kia. Lại một lần nữa, tim cô đau nhói, kế đó, bước chân của cô cũng bắt đầu hỗn loạn.
Đứng trước bồn rửa tay, Quý Ức lấy nước lạnh rửa mắt, đứng ngây người hồi lâu, đến khi thấy mắt đã bớt sưng, cô mới lấy khăn lau sạch bọt nước, sau đó, nhìn vào gương, cố gắng nặn ra một nụ cười. Sau khi xác định vẻ mặt của mình không còn tệ hại như trước, cô mới đi đến phòng của mẹ.
----
Quý Ức mãi vẫn chưa quay lại, bà Quý vốn đã làm xong hết các dịch vụ mình chọn, thấy mình ngồi lại quá lâu trong thẩm mỹ viện, nên bà lại lựa thêm vài dịch vụ mới.
Các dịch vụ mới đã sắp làm xong mà Quý Ức vẫn chưa quay trở lại.
Ngay khi bà Quý đang lo lắng cho cô, đồng thời tự hỏi nên làm dịch vụ gì tiếp theo thì cửa phòng bị đẩy ra, giọng của Quý Ức vang lên: “Mẹ.”
Bà Quý quay đầu, nhìn thấy Quý Ức, bà lập tức cảm tạ trời đất: “Tiểu Ức, con làm cho mẹ sợ lắm đấy, mẹ còn tưởng con đã xảy ra chuyện gì chứ.”
“Không đâu.” Quý Ức sợ mẹ phát hiện mình đã khóc, cho nên khi mẹ nhìn sang, cô hơi cúi đầu xuống.
“Con đi tìm Hạ Quý Thần làm gì? Có chuyện gì gấp à?”
Bà Quý không hỏi thì thôi, vừa hỏi, Quý Ức suýt nữa đã mất khống chế, đầu ngón tay cô khẽ run lên, một lát sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Con tìm anh ấy có chút việc, nhưng anh ấy không có nhà, nên con quay trở về.”
“Vậy sao lại lâu như vậy?” Bà Quý nhẹ giọng trách.
“Con đến tìm Trang Nghi.” Quý Ức lấy đại một cái cớ, nói với mẹ cho có lệ, sau đó cô lại nhỏ giọng nói thêm: “Mẹ, con xin lỗi, đã để cho mẹ ở đây đợi con lâu như vậy.”
Bởi vì quá lo cho cô nên bà Quý mới nổi giận, bây giờ, thấy cô quay về bình an, bà vui còn không kịp nữa là. Thấy cô xin lỗi, bà Quý lập tức cười nói: “Đợi lát nữa con thanh toán tiền cho mẹ là được.”
Quý Ức đáp lại một tiếng “Dạ”, cô còn chưa kịp nói tiếp thì nữ chuyên viên làm spa cho mẹ cô đã nhỏ giọng nói: “Phu nhân, các dịch vụ của bà đều đã làm xong, xin hỏi bà còn muốn làm gì khác không?”
Bà Quý lắc đầu.
“Vậy thì phu nhân ngồi đây nghỉ tạm đi, tôi ra ngoài trước.”
Bà Quý gật đầu.
Đợi sau khi nữ chuyên viên đi khỏi, căn phòng to như vậy chỉ còn lại Quý Ức và mẹ cô.
Bà Quý không buồn ngủ, nên nằm trường giường nhắm mắt dưỡng thần.
Quý Ức ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn mẹ trong chốc lát, bỗng dưng cô lại lên tiếng: “Mẹ, thực xin lỗi.”
Vì cô nên mẹ mới ra khỏi nhà, bây giờ, ngay cả điện thoại cô cũng không mang theo mà đã chạy đi. Lâu như vậy cô vẫn chưa quay lại, mẹ nhất định sẽ rất lo lắng.
Sở dĩ cô vội vàng chạy ra ngoài là vì không thể chờ được, muốn nhìn thấy Hạ Quý Thần, nhưng ai ngờ được, sau khi thấy anh thì mọi chuyện lại biến thành như vậy...
Vừa nghĩ đến đoạn đối thoại của Trần Bạch và Hạ Quý Thần, đôi mắt vốn đã sưng đỏ của Quý Ức lại bắt đầu cay cay.
Quý Ức đứng ở ven đường trong chốc lát, cuối cùng, cô cũng bắt được một chiếc taxi.
Lúc cô quay về thẩm mỹ viện, mặt trời cũng vừa xuống núi, Quý Ức không vội đi đến phòng của mẹ cô, mà rẽ vào toilet trước.
Lúc đi ngang qua cái thùng rác ở đối diện toilet, Quý Ức lại nhớ đến xuyện xảy ra mấy tiếng trước. Thiên Ca đã đứng ở đây nói với cô những lời kia. Lại một lần nữa, tim cô đau nhói, kế đó, bước chân của cô cũng bắt đầu hỗn loạn.
Đứng trước bồn rửa tay, Quý Ức lấy nước lạnh rửa mắt, đứng ngây người hồi lâu, đến khi thấy mắt đã bớt sưng, cô mới lấy khăn lau sạch bọt nước, sau đó, nhìn vào gương, cố gắng nặn ra một nụ cười. Sau khi xác định vẻ mặt của mình không còn tệ hại như trước, cô mới đi đến phòng của mẹ.
----
Quý Ức mãi vẫn chưa quay lại, bà Quý vốn đã làm xong hết các dịch vụ mình chọn, thấy mình ngồi lại quá lâu trong thẩm mỹ viện, nên bà lại lựa thêm vài dịch vụ mới.
Các dịch vụ mới đã sắp làm xong mà Quý Ức vẫn chưa quay trở lại.
Ngay khi bà Quý đang lo lắng cho cô, đồng thời tự hỏi nên làm dịch vụ gì tiếp theo thì cửa phòng bị đẩy ra, giọng của Quý Ức vang lên: “Mẹ.”
Bà Quý quay đầu, nhìn thấy Quý Ức, bà lập tức cảm tạ trời đất: “Tiểu Ức, con làm cho mẹ sợ lắm đấy, mẹ còn tưởng con đã xảy ra chuyện gì chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không đâu.” Quý Ức sợ mẹ phát hiện mình đã khóc, cho nên khi mẹ nhìn sang, cô hơi cúi đầu xuống.
“Con đi tìm Hạ Quý Thần làm gì? Có chuyện gì gấp à?”
Bà Quý không hỏi thì thôi, vừa hỏi, Quý Ức suýt nữa đã mất khống chế, đầu ngón tay cô khẽ run lên, một lát sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Con tìm anh ấy có chút việc, nhưng anh ấy không có nhà, nên con quay trở về.”
“Vậy sao lại lâu như vậy?” Bà Quý nhẹ giọng trách.
“Con đến tìm Trang Nghi.” Quý Ức lấy đại một cái cớ, nói với mẹ cho có lệ, sau đó cô lại nhỏ giọng nói thêm: “Mẹ, con xin lỗi, đã để cho mẹ ở đây đợi con lâu như vậy.”
Bởi vì quá lo cho cô nên bà Quý mới nổi giận, bây giờ, thấy cô quay về bình an, bà vui còn không kịp nữa là. Thấy cô xin lỗi, bà Quý lập tức cười nói: “Đợi lát nữa con thanh toán tiền cho mẹ là được.”
Quý Ức đáp lại một tiếng “Dạ”, cô còn chưa kịp nói tiếp thì nữ chuyên viên làm spa cho mẹ cô đã nhỏ giọng nói: “Phu nhân, các dịch vụ của bà đều đã làm xong, xin hỏi bà còn muốn làm gì khác không?”
Bà Quý lắc đầu.
“Vậy thì phu nhân ngồi đây nghỉ tạm đi, tôi ra ngoài trước.”
Bà Quý gật đầu.
Đợi sau khi nữ chuyên viên đi khỏi, căn phòng to như vậy chỉ còn lại Quý Ức và mẹ cô.
Bà Quý không buồn ngủ, nên nằm trường giường nhắm mắt dưỡng thần.
Quý Ức ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn mẹ trong chốc lát, bỗng dưng cô lại lên tiếng: “Mẹ, thực xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro