Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Không ngờ là đã yêu anh sâu đậm (29)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Xuống lầu, Hạ Quý Thần không vội lên xe, mà anh đứng bên cạnh xe, lấy ra một điếu thuốc đốt lên.
Qua làn khói mờ ảo, anh ngẩng đầu, nhìn lên căn hộ đang sáng đèn của nhà họ Quý.
Hút xong một điếu thuốc, Hạ Quý Thần vẫn không có ý định lên xe.
Có lẽ là Quý Ức đã vào phòng ngủ, cho nên tất cả đèn ở phòng khách đều tắt, nhưng anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích chút nào.
Trần Bạch ngồi đợi trong xe, liếc nhìn đồng thấy, đã gần sáng, vậy là Hạ tổng đã đứng suốt hai giờ giữa trời đêm rét lạnh. Nếu cứ để anh ta tiếp tục đứng như vậy, sợ là sẽ bị cóng mà bệnh mất.
Nghĩ vậy, Trần Bạch lập tức hạ cửa kính xe xuống: “Hạ tổng.”
Dường như Hạ Quý Thần không nghe thấy tiếng của cậu, anh vẫn đứng bất động như một pho tượng.
Trần Bạch lại gọi một tiếng “Hạ tổng”, sau đó cậu mở cửa xe, bước xuống.
Lúc Trần Bạch bước đến bên cạnh Hạ Quý Thần, anh có hơi nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, nhưng anh vẫn không nói chuyện, mà lại tiếp tục rút một điếu thuốc trong túi quần ra.
Trần Bạch biết là Hạ Quý Thần càng không nói, thì chứng tỏ tâm trạng anh càng tệ. Cho nên cậu cũng không tiếp tục quấy rầy anh, chỉ yên lặng đứng bên cạnh.
Trong đêm đông, mùi thuốc lá từ từ theo gió tỏa ra khắp nơi.
Lúc hút được nửa điếu thuốc, Hạ Quý Thần đột nhiên nói: “Trần Bạch, tôi có hơi sợ.”
Thật sự rất sợ.
Sống cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi như vậy.
Tối nay, vốn dĩ anh và Trần Bạch phải đi tham dự một buổi tiệc, thế nhưng lúc chuẩn bị xuất phát, thì bọn họ nhận được tin của Đường Họa Họa. Cô ấy bảo rằng Quý Ức và bà Quý đang bị phóng viên bao vây tại thẩm mỹ viện, còn bị truyền hình trực tiếp.
Ngay thời điểm đó, anh bắt đầu có cảm giác sợ.
Anh lập tức bảo Trần Bạch chạy đến thẩm mỹ viện, đồng thời, anh cũng liên hệ với cảnh sát.
Trên đường đi, anh không hề rời mắt khỏi kênh truyền hình trực tiếp dù chỉ trong chốc lát. Khi thấy cô và mẹ bị phóng viên hùng hổ ép hỏi, chứng kiến nhóm nam nữ tự xưng là Khiếm phấn kia lao về phía hai người họ, rồi lại thấy những sự kiện bạo lực vẫn thường được đăng tải trên weibo phát sinh trên người cô và mẹ cô, cảm giác sợ hãi trong anh càng lúc càng nặng nề hơn… Mãi cho đến khi tới nơi, nhìn thấy đôi mắt ướt sũng của cô, bỗng nhiên anh có cảm giác mọi thứ đã chấm hết. Anh không dám bước lên phía trước, cũng không dám đối diện với cô.
Trần Bạch đã theo bên cạnh Hạ Quý Thần từ rất lâu, cậu hiểu rõ Hạ Quý Thần, mặc dù anh chỉ nói một câu đơn giản như vậy, nhưng cậu lại có thể hiểu được hàm ý trong đó: “Hạ tổng, chuyện xảy ra lúc chiều, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, anh đừng tự trách mình.”
Anh muốn bảo vệ cô khỏe mạnh. Để cô phải chịu đựng những lời mắng chửi kia đã là cực hạn của anh, hôm nay, ngay cả mẹ cô cũng vì chuyện này mà bị thương… Thử hỏi sao anh có thể không tự trách?
Hạ Quý Thần không nói, anh lại cầm điếu thuốc đưa lên miệng, rít mạnh một hơi.
“Vả lại, Hạ tổng, Quý tiểu thư cũng không biết chuyện trên weibo lần này có liên quan đến anh, cho nên anh đừng nghĩ nhiều. Huống chi, anh làm như vậy cũng là muốn tốt cho Quý tiểu thư. Có đôi khi, không dùng mưu mẹo thì thật sự rất khó đạt được mục đích.”
Đúng vậy, Quý Ức không hề biết chuyện trên weibo lần này có liên quan đến anh, nhưng không biết có phải do bản thân cảm thấy chột dạ hay không, anh cứ luôn có cảm giác không yên lòng.
Trần Bạch vẫn tiếp tục nói: “Hạ tổng, anh cứ yên tâm, dù cho Quý tiểu thư biết, thì cô ấy cũng sẽ hiểu cho anh.”
Lời an ủi của Trần Bạch dường như có tác dụng, khiến cho tâm trạng của Hạ Quý Thần ổn định được đôi chút.
Qua làn khói mờ ảo, anh ngẩng đầu, nhìn lên căn hộ đang sáng đèn của nhà họ Quý.
Hút xong một điếu thuốc, Hạ Quý Thần vẫn không có ý định lên xe.
Có lẽ là Quý Ức đã vào phòng ngủ, cho nên tất cả đèn ở phòng khách đều tắt, nhưng anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích chút nào.
Trần Bạch ngồi đợi trong xe, liếc nhìn đồng thấy, đã gần sáng, vậy là Hạ tổng đã đứng suốt hai giờ giữa trời đêm rét lạnh. Nếu cứ để anh ta tiếp tục đứng như vậy, sợ là sẽ bị cóng mà bệnh mất.
Nghĩ vậy, Trần Bạch lập tức hạ cửa kính xe xuống: “Hạ tổng.”
Dường như Hạ Quý Thần không nghe thấy tiếng của cậu, anh vẫn đứng bất động như một pho tượng.
Trần Bạch lại gọi một tiếng “Hạ tổng”, sau đó cậu mở cửa xe, bước xuống.
Lúc Trần Bạch bước đến bên cạnh Hạ Quý Thần, anh có hơi nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, nhưng anh vẫn không nói chuyện, mà lại tiếp tục rút một điếu thuốc trong túi quần ra.
Trần Bạch biết là Hạ Quý Thần càng không nói, thì chứng tỏ tâm trạng anh càng tệ. Cho nên cậu cũng không tiếp tục quấy rầy anh, chỉ yên lặng đứng bên cạnh.
Trong đêm đông, mùi thuốc lá từ từ theo gió tỏa ra khắp nơi.
Lúc hút được nửa điếu thuốc, Hạ Quý Thần đột nhiên nói: “Trần Bạch, tôi có hơi sợ.”
Thật sự rất sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sống cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi như vậy.
Tối nay, vốn dĩ anh và Trần Bạch phải đi tham dự một buổi tiệc, thế nhưng lúc chuẩn bị xuất phát, thì bọn họ nhận được tin của Đường Họa Họa. Cô ấy bảo rằng Quý Ức và bà Quý đang bị phóng viên bao vây tại thẩm mỹ viện, còn bị truyền hình trực tiếp.
Ngay thời điểm đó, anh bắt đầu có cảm giác sợ.
Anh lập tức bảo Trần Bạch chạy đến thẩm mỹ viện, đồng thời, anh cũng liên hệ với cảnh sát.
Trên đường đi, anh không hề rời mắt khỏi kênh truyền hình trực tiếp dù chỉ trong chốc lát. Khi thấy cô và mẹ bị phóng viên hùng hổ ép hỏi, chứng kiến nhóm nam nữ tự xưng là Khiếm phấn kia lao về phía hai người họ, rồi lại thấy những sự kiện bạo lực vẫn thường được đăng tải trên weibo phát sinh trên người cô và mẹ cô, cảm giác sợ hãi trong anh càng lúc càng nặng nề hơn… Mãi cho đến khi tới nơi, nhìn thấy đôi mắt ướt sũng của cô, bỗng nhiên anh có cảm giác mọi thứ đã chấm hết. Anh không dám bước lên phía trước, cũng không dám đối diện với cô.
Trần Bạch đã theo bên cạnh Hạ Quý Thần từ rất lâu, cậu hiểu rõ Hạ Quý Thần, mặc dù anh chỉ nói một câu đơn giản như vậy, nhưng cậu lại có thể hiểu được hàm ý trong đó: “Hạ tổng, chuyện xảy ra lúc chiều, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, anh đừng tự trách mình.”
Anh muốn bảo vệ cô khỏe mạnh. Để cô phải chịu đựng những lời mắng chửi kia đã là cực hạn của anh, hôm nay, ngay cả mẹ cô cũng vì chuyện này mà bị thương… Thử hỏi sao anh có thể không tự trách?
Hạ Quý Thần không nói, anh lại cầm điếu thuốc đưa lên miệng, rít mạnh một hơi.
“Vả lại, Hạ tổng, Quý tiểu thư cũng không biết chuyện trên weibo lần này có liên quan đến anh, cho nên anh đừng nghĩ nhiều. Huống chi, anh làm như vậy cũng là muốn tốt cho Quý tiểu thư. Có đôi khi, không dùng mưu mẹo thì thật sự rất khó đạt được mục đích.”
Đúng vậy, Quý Ức không hề biết chuyện trên weibo lần này có liên quan đến anh, nhưng không biết có phải do bản thân cảm thấy chột dạ hay không, anh cứ luôn có cảm giác không yên lòng.
Trần Bạch vẫn tiếp tục nói: “Hạ tổng, anh cứ yên tâm, dù cho Quý tiểu thư biết, thì cô ấy cũng sẽ hiểu cho anh.”
Lời an ủi của Trần Bạch dường như có tác dụng, khiến cho tâm trạng của Hạ Quý Thần ổn định được đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro