Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Không phải là mê muội không tỉnh ngộ, mà là đang chờ đợi (4)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Hàn Tri Phản giẫm chân ga thật mạnh, rồi bỗng dưng nhả ra, sau đó lại tiếp tục đạp phanh lại.
Xe đột nhiên dừng lại, người hắn nghiêng về phía trước một cái, sau đó hắn liền ngồi vững lại, ngẩng đầu lên không chuyển hướng mà nhìn chằm chằm vào vào hai người cách đó không xa.
Hàn Tri Phản không cần quá nhiều cố gắng cũng có thể nhận ra người đàn ông kia là ai, chính là người đàn ông mấy ngày trước đã đưa Trình Vị Vãn về nhà, cũng là người tối nay gọi điện thoại cho cô ấy, là người đàn ông được cô ấy gọi là “Anh Dật Nam”.
Người đàn ông còn chưa tới trước mặt Trình Vị Vãn đã đưa cái dù ra che cho cô ấy.
Tiếng mưa rơi rất lớn, cửa sổ xe đóng chặt, Hàn Tri Phản không nghe được tiếng hai người kia nói chuyện, nhưng từ dáng vẻ của người đàn ông có thể nhận ra anh ta đang rất vội vàng.
Sắc mặt Trình Vị Vãn tái nhợt, thoạt nhìn thấy người rất yếu, cô ấy không trả lời người đàn ông đó, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng với vẻ tức giận của người đàn ông.
Người đàn ông bị điệu cười của cô làm tan biến đi tức giận, một giây sau cầm lấy tay cô, kéo đến phía trước xe, mở cửa xe và đẩy cô vào trong.
Người đàn ông đóng cửa xong, không lái xe đi ngay mà đi ra phía sau xe, lấy từ trong cốp xe ra mấy cái khăn lông lớn, đi tới cửa xe lúc nãy Trình Vị Vãn vào, mở cửa xe, bỏ mấy cái khăn lông đó vào trong.
Người đàn ông đứng một bên cửa xe, khom lưng, một tay với vào trong xe, có lẽ là đang giúp Trình Vị Vãn lau nước dính trên người, cánh tay không ngừng cử động.
Một hồi lâu sau, anh ta mới dừng lại, trong tay cầm mấy cái khăn lông ướt sũng, lại một lần nữa đi về phía cốp xe phía sau, ném mấy cái khăn vào trong, sau đó mở cửa ghế lái xe, xếp cái dù lại rồi chui vào xe.
Xe khởi động rất nhanh, sau đó chậm rãi rời đi.
Trời mưa rất to, xe chạy ra ngoài không bao lâu đã mất hút trong màn mưa.
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang rời đi, đèn xi nhan nhấp nháy từng hồi một lúc, sau đó hắn ta như bị ma xui quỷ khiến giẫm vào chân ga, lái xe đuổi theo chiếc xe phía trước.
Khi khoảng cách của hai chiếc xe chỉ còn một trước một sau, Hàn Tri Phản nhận ra xe đang đi về hướng nhà của Trình Vị Vãn.
Có điều chiếc xe phía trước sắp tới khu nhà Trình Vị Vãn ở đã dừng lại.
Hàn Tri Phản cũng theo đó đạp phanh lại.
Rất nhanh sau đó, cửa xe được mở ra, Trình Vị Vãn và người đàn ông chia nhau xuống xe, người đàn ông mở dù ra, đưa Trình Vị Vãn vào một siêu thị đang mở cửa ở phía bên đường.
Lúc bóng dáng hai người khuất dần sau cửa siêu thị, Hàn Tri Phản cũng tắt máy xe, xuống xe, đi vào trong siêu thị.
Mặc dù đã nhanh chóng theo sau rồi, nhưng người trong siêu thị rất đông, Hàn Tri Phản đi một vòng trong siêu thị mới tìm được Trình Vị Vãn và người đàn ông kia.
Người đàn ông đẩy một chiếc xe nhỏ, đang cẩn thận chọn táo ở quầy trái cây.
Trình Vị Vãn đứng bên cạnh, không làm gì, rồi đột nhiên người đàn ông đó quay sang hỏi điều gì, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu hoặc lắc đầu.
Hai người nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng khung cảnh hài hòa ấm áp, Hàn Tri Phản vừa quan sát vừa cảm thấy không thoải mái.
Trình Vị Vãn và người đàn ông đó đi dạo cũng không lâu, chọn được một ít rau và táo, đến khu sữa thì lấy một thùng sữa chua, rồi đi đến quầy tính tiền.
Hàn Tri Phản không mua bất cứ thứ gì, vì vậy không vội vàng rời đi mà đợi đến lúc bọn họ tính tiền xong mới theo lối cho người không mua sắm gì đi ra ngoài.
Trình Vị Vãn và người đàn ông kia tính tiền xong thì đi về phía cửa siêu thị.
Hàn Tri Phản liền đi theo sau bọn họ.
Lúc sắp ra khỏi siêu thị, người đàn ông mở miệng, giọng nói nho nhã, giống như một thanh niên đã được nhận sự giáo dục tốt: “Vãn Vãn?”
Xe đột nhiên dừng lại, người hắn nghiêng về phía trước một cái, sau đó hắn liền ngồi vững lại, ngẩng đầu lên không chuyển hướng mà nhìn chằm chằm vào vào hai người cách đó không xa.
Hàn Tri Phản không cần quá nhiều cố gắng cũng có thể nhận ra người đàn ông kia là ai, chính là người đàn ông mấy ngày trước đã đưa Trình Vị Vãn về nhà, cũng là người tối nay gọi điện thoại cho cô ấy, là người đàn ông được cô ấy gọi là “Anh Dật Nam”.
Người đàn ông còn chưa tới trước mặt Trình Vị Vãn đã đưa cái dù ra che cho cô ấy.
Tiếng mưa rơi rất lớn, cửa sổ xe đóng chặt, Hàn Tri Phản không nghe được tiếng hai người kia nói chuyện, nhưng từ dáng vẻ của người đàn ông có thể nhận ra anh ta đang rất vội vàng.
Sắc mặt Trình Vị Vãn tái nhợt, thoạt nhìn thấy người rất yếu, cô ấy không trả lời người đàn ông đó, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng với vẻ tức giận của người đàn ông.
Người đàn ông bị điệu cười của cô làm tan biến đi tức giận, một giây sau cầm lấy tay cô, kéo đến phía trước xe, mở cửa xe và đẩy cô vào trong.
Người đàn ông đóng cửa xong, không lái xe đi ngay mà đi ra phía sau xe, lấy từ trong cốp xe ra mấy cái khăn lông lớn, đi tới cửa xe lúc nãy Trình Vị Vãn vào, mở cửa xe, bỏ mấy cái khăn lông đó vào trong.
Người đàn ông đứng một bên cửa xe, khom lưng, một tay với vào trong xe, có lẽ là đang giúp Trình Vị Vãn lau nước dính trên người, cánh tay không ngừng cử động.
Một hồi lâu sau, anh ta mới dừng lại, trong tay cầm mấy cái khăn lông ướt sũng, lại một lần nữa đi về phía cốp xe phía sau, ném mấy cái khăn vào trong, sau đó mở cửa ghế lái xe, xếp cái dù lại rồi chui vào xe.
Xe khởi động rất nhanh, sau đó chậm rãi rời đi.
Trời mưa rất to, xe chạy ra ngoài không bao lâu đã mất hút trong màn mưa.
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang rời đi, đèn xi nhan nhấp nháy từng hồi một lúc, sau đó hắn ta như bị ma xui quỷ khiến giẫm vào chân ga, lái xe đuổi theo chiếc xe phía trước.
Khi khoảng cách của hai chiếc xe chỉ còn một trước một sau, Hàn Tri Phản nhận ra xe đang đi về hướng nhà của Trình Vị Vãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều chiếc xe phía trước sắp tới khu nhà Trình Vị Vãn ở đã dừng lại.
Hàn Tri Phản cũng theo đó đạp phanh lại.
Rất nhanh sau đó, cửa xe được mở ra, Trình Vị Vãn và người đàn ông chia nhau xuống xe, người đàn ông mở dù ra, đưa Trình Vị Vãn vào một siêu thị đang mở cửa ở phía bên đường.
Lúc bóng dáng hai người khuất dần sau cửa siêu thị, Hàn Tri Phản cũng tắt máy xe, xuống xe, đi vào trong siêu thị.
Mặc dù đã nhanh chóng theo sau rồi, nhưng người trong siêu thị rất đông, Hàn Tri Phản đi một vòng trong siêu thị mới tìm được Trình Vị Vãn và người đàn ông kia.
Người đàn ông đẩy một chiếc xe nhỏ, đang cẩn thận chọn táo ở quầy trái cây.
Trình Vị Vãn đứng bên cạnh, không làm gì, rồi đột nhiên người đàn ông đó quay sang hỏi điều gì, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu hoặc lắc đầu.
Hai người nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng khung cảnh hài hòa ấm áp, Hàn Tri Phản vừa quan sát vừa cảm thấy không thoải mái.
Trình Vị Vãn và người đàn ông đó đi dạo cũng không lâu, chọn được một ít rau và táo, đến khu sữa thì lấy một thùng sữa chua, rồi đi đến quầy tính tiền.
Hàn Tri Phản không mua bất cứ thứ gì, vì vậy không vội vàng rời đi mà đợi đến lúc bọn họ tính tiền xong mới theo lối cho người không mua sắm gì đi ra ngoài.
Trình Vị Vãn và người đàn ông kia tính tiền xong thì đi về phía cửa siêu thị.
Hàn Tri Phản liền đi theo sau bọn họ.
Lúc sắp ra khỏi siêu thị, người đàn ông mở miệng, giọng nói nho nhã, giống như một thanh niên đã được nhận sự giáo dục tốt: “Vãn Vãn?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro