Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Một ngàn cây bút xóa (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Hạ Viện có ý gì với anh, trong lòng anh rất rõ.
Từ năm thứ nhất đại học, khi Hạ Viện chủ động tỏ tình với anh, anh đã nói rõ với cô rằng anh và cô không thể ở cạnh nhau.
Nhưng mà đối mặt với lời cự tuyệt của anh, Hạ Viện lại vờ như không nghe thấy, vẫn quấn quýt bên cạnh anh như cũ.
Sau đó, anh vì Quý Ức mà đến Bắc Kinh, đừng nói là trường đại học danh tiếng, ngay cả Tô Thành anh cũng rất ít khi trở về, cho nên cơ hội gặp mặt Hạ Viện ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bất quá mỗi ngày Hạ Viện đều gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, có đôi khi anh sẽ liếc mắt nhìn một cái, có khi cũng không nhìn mà xóa đi luôn.
Có lẽ là hơn nửa năm qua chưa từng liên hệ với nhau, nên sau khi Hạ Viện biết được chỗ của anh, cô lập tức im hơi lặng tiếng chạy đến Thượng Hải.
Sau khi Quý Ức đi khỏi, anh đã nói chuyện với Hạ Viện, bảo cô đêm nay quay về Tô Thành.
Hạ Viện không chịu, làm ầm lên nói cô đói, còn trưng ra vẻ mặt đáng thương bảo rằng cô đã đi suốt một ngày, còn chưa được ăn gì.
Anh biết rõ là cô đang tìm cớ kéo dài thời gian, nhưng anh cũng không lật tẩy cô mà căn dặn Trần Bạch đi chuẩn bị thức ăn cho cô. Đợi sau khi cô ăn no thì anh trực tiếp bảo Trần Bạch đi mua vé máy bay cho cô quay về Tô Thành.
Ai ngờ sau khi cô đi vào nhà vệ sinh, quay trở ra liền đến nói nhỏ bên tai anh, ngượng ngùng nói rằng nguyệt sự (**) của cô đã đến, lại không chuẩn bị băng vệ sinh nên bị dính ra quần áo.
Anh đành phải bảo Trần Bạch lấy phiếu phòng, dẫn cô lên lầu.
Cô từ Tô Thành đến, có lẽ là muốn ở lại Thượng Hải vài ngày nên có mang theo hành lý.
Vậy nên anh không cần chuẩn bị quần áo cho cô, chỉ cần bảo nhân viên phục vụ mang một gói băng vệ sinh lên.
Cô lại nói trên người cô thật sự không thoải mái, muốn mượn nhà vệ sinh của anh tắm rửa.
Không biết là có phải phụ nữ luôn tắm rửa lề mề như vậy không? Rõ ràng là Hạ Viện đã đi vào nhà vệ sinh hơn nửa giờ rồi mà vẫn chưa ra, anh ngồi đợi mà cảm thấy thật nhàm chán, nên tựa người trên sofa nhắm mắt dưỡng thần (*).Đó cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng, nên anh đáp ứng cô.
Vài phút sau, Hạ Quý Thần cảm giác được sau lưng có mùi hương nhẹ nhàng truyền đến, anh còn chưa kịp mở mắt thì một đôi tay trắng nõn đã vòng lấy cổ anh, sau đó, giọng nói mềm mại của Hạ Viện vang lên bên tai anh: “Quý Thần…”
Anh là người trưởng thành, mặc dù cho đến bây giờ, anh chỉ mới trải qua loại chuyện kia một lần vào bốn năm trước với Quý Ức, nhưng anh hiểu được hành động của Hạ Viện là có ý gì.
Gần như theo phản xạ tự nhiên, anh giật tay cô ra, đứng dậy, quay đầu nhìn thấy Hạ Viện chỉ mặt trên người một cái váy hai dây ngắn trễ cổ, anh lập tức hiểu được cô không có nguyệt sự, đó chỉ là cái cớ để cô có thể ở chung phòng với anh.
Sở dĩ nhiều năm qua, anh không trở mặt với Hạ Viện, một là vì cha của cô, hai là vì cô cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng hôm nay lại khác, cô lại bày trò diễn kịch để đạt được mục đích như những cô gái khác, trong lòng anh bỗng chốc cảm thấy rất bất mãn, anh không chút nghĩ ngợi, dứt khoát mở miệng nói: “Đi thay quần áo, tôi gọi xe đưa cô ra sân bay.”
Không có chuyện gì khó chịu hơn so với việc bản thân là một cô gái đi chủ động gần gũi, yêu thương người ta nhưng lại bị cự tuyệt ngay tại chỗ. Mắt Hạ Viện ửng đỏ, trong giọng nói có vài phần cầu xin: “Quý Thần, cậu đừng đuổi mình đi, mình… chỉ bởi mình rất thích cậu nên…”
***
Chú thích:
(*) Dưỡng thần: Nghỉ ngơi (giữ trạng thái thăng bằng của cơ thể và tâm lý).
(**) Nguyệt sự: Thời kỳ kinh nguyệt.
Từ năm thứ nhất đại học, khi Hạ Viện chủ động tỏ tình với anh, anh đã nói rõ với cô rằng anh và cô không thể ở cạnh nhau.
Nhưng mà đối mặt với lời cự tuyệt của anh, Hạ Viện lại vờ như không nghe thấy, vẫn quấn quýt bên cạnh anh như cũ.
Sau đó, anh vì Quý Ức mà đến Bắc Kinh, đừng nói là trường đại học danh tiếng, ngay cả Tô Thành anh cũng rất ít khi trở về, cho nên cơ hội gặp mặt Hạ Viện ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bất quá mỗi ngày Hạ Viện đều gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, có đôi khi anh sẽ liếc mắt nhìn một cái, có khi cũng không nhìn mà xóa đi luôn.
Có lẽ là hơn nửa năm qua chưa từng liên hệ với nhau, nên sau khi Hạ Viện biết được chỗ của anh, cô lập tức im hơi lặng tiếng chạy đến Thượng Hải.
Sau khi Quý Ức đi khỏi, anh đã nói chuyện với Hạ Viện, bảo cô đêm nay quay về Tô Thành.
Hạ Viện không chịu, làm ầm lên nói cô đói, còn trưng ra vẻ mặt đáng thương bảo rằng cô đã đi suốt một ngày, còn chưa được ăn gì.
Anh biết rõ là cô đang tìm cớ kéo dài thời gian, nhưng anh cũng không lật tẩy cô mà căn dặn Trần Bạch đi chuẩn bị thức ăn cho cô. Đợi sau khi cô ăn no thì anh trực tiếp bảo Trần Bạch đi mua vé máy bay cho cô quay về Tô Thành.
Ai ngờ sau khi cô đi vào nhà vệ sinh, quay trở ra liền đến nói nhỏ bên tai anh, ngượng ngùng nói rằng nguyệt sự (**) của cô đã đến, lại không chuẩn bị băng vệ sinh nên bị dính ra quần áo.
Anh đành phải bảo Trần Bạch lấy phiếu phòng, dẫn cô lên lầu.
Cô từ Tô Thành đến, có lẽ là muốn ở lại Thượng Hải vài ngày nên có mang theo hành lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy nên anh không cần chuẩn bị quần áo cho cô, chỉ cần bảo nhân viên phục vụ mang một gói băng vệ sinh lên.
Cô lại nói trên người cô thật sự không thoải mái, muốn mượn nhà vệ sinh của anh tắm rửa.
Không biết là có phải phụ nữ luôn tắm rửa lề mề như vậy không? Rõ ràng là Hạ Viện đã đi vào nhà vệ sinh hơn nửa giờ rồi mà vẫn chưa ra, anh ngồi đợi mà cảm thấy thật nhàm chán, nên tựa người trên sofa nhắm mắt dưỡng thần (*).Đó cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng, nên anh đáp ứng cô.
Vài phút sau, Hạ Quý Thần cảm giác được sau lưng có mùi hương nhẹ nhàng truyền đến, anh còn chưa kịp mở mắt thì một đôi tay trắng nõn đã vòng lấy cổ anh, sau đó, giọng nói mềm mại của Hạ Viện vang lên bên tai anh: “Quý Thần…”
Anh là người trưởng thành, mặc dù cho đến bây giờ, anh chỉ mới trải qua loại chuyện kia một lần vào bốn năm trước với Quý Ức, nhưng anh hiểu được hành động của Hạ Viện là có ý gì.
Gần như theo phản xạ tự nhiên, anh giật tay cô ra, đứng dậy, quay đầu nhìn thấy Hạ Viện chỉ mặt trên người một cái váy hai dây ngắn trễ cổ, anh lập tức hiểu được cô không có nguyệt sự, đó chỉ là cái cớ để cô có thể ở chung phòng với anh.
Sở dĩ nhiều năm qua, anh không trở mặt với Hạ Viện, một là vì cha của cô, hai là vì cô cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng hôm nay lại khác, cô lại bày trò diễn kịch để đạt được mục đích như những cô gái khác, trong lòng anh bỗng chốc cảm thấy rất bất mãn, anh không chút nghĩ ngợi, dứt khoát mở miệng nói: “Đi thay quần áo, tôi gọi xe đưa cô ra sân bay.”
Không có chuyện gì khó chịu hơn so với việc bản thân là một cô gái đi chủ động gần gũi, yêu thương người ta nhưng lại bị cự tuyệt ngay tại chỗ. Mắt Hạ Viện ửng đỏ, trong giọng nói có vài phần cầu xin: “Quý Thần, cậu đừng đuổi mình đi, mình… chỉ bởi mình rất thích cậu nên…”
***
Chú thích:
(*) Dưỡng thần: Nghỉ ngơi (giữ trạng thái thăng bằng của cơ thể và tâm lý).
(**) Nguyệt sự: Thời kỳ kinh nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro