Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Ngày hôm sau khi thức dậy (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Anh nói... anh không nên làm cho cô không vui.
Anh còn hỏi... cô có thể tha thứ cho anh được hay không.
Cô không trả lời anh, mà chỉ đứng ngây ra, kinh ngạc nhìn anh. Kế đó, không biết tại sao sự chú ý của cô lại tập trung vào môi anh...
Nghĩ đến đây, Quý Ức chợt giơ tay lên che miệng, mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Tối hôm qua, cô... cô điên rồi sao? Rõ ràng... rõ ràng là cô chủ động hôn anh!
Chủ động hôn anh thì thôi đi, cô lại còn dùng đầu lưỡi chạm vào môi anh, răng anh, lưỡi anh...
Lúc đầu anh không có phản ứng, bị cô trêu ghẹo một hồi, anh mới không kìm được mà ôm hôn cô.
Ngay giờ phút này, Quý Ức thật sự muốn chết đi cho rồi.
Rốt cục là đêm hôm qua cô đã làm ra bao nhiêu chuyện khó có thể tưởng tượng được như vậy chứ?
Ngay khi Quý Ức đang vô cùng hối hận, trong đầu cô bỗng vụt qua hình ảnh Hạ Quý Thần đặt cô lên mặt gương. Sau đó anh dịu dàng vuốt ve, hôn lên khắp người cô...
Dù đã qua hơn mười tiếng, nhưng khi nhớ lại, hai gò má của Quý Ức vẫn không nhịn được có hơi nóng lên.
Hình ảnh kiều diễm đó khiến cho cô vô cùng khiếp sợ. Quý Ức ngây ra một lúc lâu, mới khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó cô tiếp tục nhớ lại.
Không biết Hạ Quý Thần nghĩ gì, bỗng dưng anh ngừng lại, buông cô ra, bước ra ngoài.
Nhưng rồi anh lại dừng bước, quay trở về, khom người ôm ngang cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ và đặt cô lên giường.
Sau khi đắp chăn cho cô, anh vừa quay người định đi thì cô lại không cẩn thận lăn từ trên giường xuống, anh vội chạy lại đỡ cô, sau đó cô...
Quý Ức cắn mạnh môi dưới, cô sững người hồi lâu. Sau khi ổn định lại hô hấp, cô mới tiếp tục nhớ lại những chuyện kế tiếp xảy ra.
Là do cô chủ động đưa tay chạm vào môi anh, cũng là cô hôn anh trước, là cô nói cái gì đó “Kẹo đường không có đường” rồi “Kẹo đường sao lại có mùi rượu”. Nói nhảm một chút cũng chẳng sao, thế nhưng vấn đề là... cứ nói một câu thì cô cúi đầu liếm môi anh một cái.
Cho nên... những chuyện xảy ra đêm qua giữa cô và anh... là do cô tự mình tạo nghiệt sao?Thậm chí khi anh ôm cô đứng dậy, cô còn không cẩn thận ngồi lên vị trí nhạy cảm của anh. Anh đã bảo cô đừng nhúc nhích, nhưng cô không nghe, cứ luôn làm trái lời anh, chẳng những nhích tới nhích lui mà còn duỗi tay ra...
Quý Ức chợt cảm thấy cả người vô lực, tay chân xụi lơ, cô ngả người dựa vào thành ghế.
Đừng nói là vừa nãy cô có ý nghĩ muốn chết. Hiện tại, cô thật sự muốn chết đi cho rồi.
Nếu như lúc sáng, khi phát hiện anh và cô phát sinh quan hệ, cô không biết làm sao nên vội chạy trốn. Vậy thì hiện tại, cô không chỉ không biết phải làm sao, mà còn không có mặt mũi nào để gặp Hạ Quý Thần.
---
Hạ Quý Thần ngủ một giấc rất sâu, cũng rất quen thuộc.
Người ta vẫn thường nói, chuyện tốt đẹp nhất thế gian, không gì khác chính là ngủ một giấc thật ngon cho đến khi tự tỉnh. Mà Hạ Quý Thần cũng không nhớ rõ, đã bao nhiêu ngày đêm rồi, anh không có được một giấc ngủ sâu cho đến khi tự tỉnh như đêm nay.
Có lẽ là từ bốn năm trước, khi cô rời khỏi anh. Mỗi đêm anh đều ngủ rất ít, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút cũng có thể đánh thức anh.
Thời gian học đại học, Hàn Tri Phản ở cùng phòng với anh. Lúc đó cậu ta luôn cho rằng bởi vì sinh lực tràn đầy nên anh mới như vậy. Nhưng chỉ có anh hiểu rõ anh đang rất mệt, vô cùng mệt mỏi. Anh rất muốn có một giấc mộng đến bình minh, nhưng anh không làm được, cứ mỗi khi nhắm mắt thì lại nghĩ đến cô, mở mắt cũng nghĩ đến cô. Đặc biệt là những lúc đêm dài vắng lặng, loại nhớ nhung này mãnh liệt đến mức khiến cho mỗi một giây trôi qua cũng là sự dày vò đối với anh.
Anh còn hỏi... cô có thể tha thứ cho anh được hay không.
Cô không trả lời anh, mà chỉ đứng ngây ra, kinh ngạc nhìn anh. Kế đó, không biết tại sao sự chú ý của cô lại tập trung vào môi anh...
Nghĩ đến đây, Quý Ức chợt giơ tay lên che miệng, mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Tối hôm qua, cô... cô điên rồi sao? Rõ ràng... rõ ràng là cô chủ động hôn anh!
Chủ động hôn anh thì thôi đi, cô lại còn dùng đầu lưỡi chạm vào môi anh, răng anh, lưỡi anh...
Lúc đầu anh không có phản ứng, bị cô trêu ghẹo một hồi, anh mới không kìm được mà ôm hôn cô.
Ngay giờ phút này, Quý Ức thật sự muốn chết đi cho rồi.
Rốt cục là đêm hôm qua cô đã làm ra bao nhiêu chuyện khó có thể tưởng tượng được như vậy chứ?
Ngay khi Quý Ức đang vô cùng hối hận, trong đầu cô bỗng vụt qua hình ảnh Hạ Quý Thần đặt cô lên mặt gương. Sau đó anh dịu dàng vuốt ve, hôn lên khắp người cô...
Dù đã qua hơn mười tiếng, nhưng khi nhớ lại, hai gò má của Quý Ức vẫn không nhịn được có hơi nóng lên.
Hình ảnh kiều diễm đó khiến cho cô vô cùng khiếp sợ. Quý Ức ngây ra một lúc lâu, mới khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó cô tiếp tục nhớ lại.
Không biết Hạ Quý Thần nghĩ gì, bỗng dưng anh ngừng lại, buông cô ra, bước ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng rồi anh lại dừng bước, quay trở về, khom người ôm ngang cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ và đặt cô lên giường.
Sau khi đắp chăn cho cô, anh vừa quay người định đi thì cô lại không cẩn thận lăn từ trên giường xuống, anh vội chạy lại đỡ cô, sau đó cô...
Quý Ức cắn mạnh môi dưới, cô sững người hồi lâu. Sau khi ổn định lại hô hấp, cô mới tiếp tục nhớ lại những chuyện kế tiếp xảy ra.
Là do cô chủ động đưa tay chạm vào môi anh, cũng là cô hôn anh trước, là cô nói cái gì đó “Kẹo đường không có đường” rồi “Kẹo đường sao lại có mùi rượu”. Nói nhảm một chút cũng chẳng sao, thế nhưng vấn đề là... cứ nói một câu thì cô cúi đầu liếm môi anh một cái.
Cho nên... những chuyện xảy ra đêm qua giữa cô và anh... là do cô tự mình tạo nghiệt sao?Thậm chí khi anh ôm cô đứng dậy, cô còn không cẩn thận ngồi lên vị trí nhạy cảm của anh. Anh đã bảo cô đừng nhúc nhích, nhưng cô không nghe, cứ luôn làm trái lời anh, chẳng những nhích tới nhích lui mà còn duỗi tay ra...
Quý Ức chợt cảm thấy cả người vô lực, tay chân xụi lơ, cô ngả người dựa vào thành ghế.
Đừng nói là vừa nãy cô có ý nghĩ muốn chết. Hiện tại, cô thật sự muốn chết đi cho rồi.
Nếu như lúc sáng, khi phát hiện anh và cô phát sinh quan hệ, cô không biết làm sao nên vội chạy trốn. Vậy thì hiện tại, cô không chỉ không biết phải làm sao, mà còn không có mặt mũi nào để gặp Hạ Quý Thần.
---
Hạ Quý Thần ngủ một giấc rất sâu, cũng rất quen thuộc.
Người ta vẫn thường nói, chuyện tốt đẹp nhất thế gian, không gì khác chính là ngủ một giấc thật ngon cho đến khi tự tỉnh. Mà Hạ Quý Thần cũng không nhớ rõ, đã bao nhiêu ngày đêm rồi, anh không có được một giấc ngủ sâu cho đến khi tự tỉnh như đêm nay.
Có lẽ là từ bốn năm trước, khi cô rời khỏi anh. Mỗi đêm anh đều ngủ rất ít, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút cũng có thể đánh thức anh.
Thời gian học đại học, Hàn Tri Phản ở cùng phòng với anh. Lúc đó cậu ta luôn cho rằng bởi vì sinh lực tràn đầy nên anh mới như vậy. Nhưng chỉ có anh hiểu rõ anh đang rất mệt, vô cùng mệt mỏi. Anh rất muốn có một giấc mộng đến bình minh, nhưng anh không làm được, cứ mỗi khi nhắm mắt thì lại nghĩ đến cô, mở mắt cũng nghĩ đến cô. Đặc biệt là những lúc đêm dài vắng lặng, loại nhớ nhung này mãnh liệt đến mức khiến cho mỗi một giây trôi qua cũng là sự dày vò đối với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro