Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Phát hiện giấy chứng nhận kết hôn (25)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
"Nhưng mà tay của anh…”
Trần Bạch có chút không yên lòng, lại tiếp tục nói. Chỉ là lời của anh ta còn dứt chưa đã bị Hạ Quý Thần cắt ngang: “…Tôi nói rồi, không có gì đáng ngại cả!”
Có lẽ Trần Bạch sợ Hạ Quý Thần tức giận, không dám mở miệng nói thêm câu nào.
Cách nhau một đầu dây, Quý Ức nghe thấy bên kia vang lên tiếng xột xoạt, hẳn là Trần Bạch đang dọn dẹp tài liệu và ôm đi.
Một lát sau, Trần Bạch lại lên tiếng lần nữa: “Hạ tổng! Vậy tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
"Ừ!" - Hạ Quý Thần chỉ nhẹ giọng đáp một tiếng, thái độ có chút qua loa. Sau đó là tiếng bước chân Trần Bạch rời khỏi nhà Quý Thần. Còn đầu dây bên kia rơi vào một khoảng lặng yên ắng.
Ước chừng qua hai phút sau, Hạ Quý Thần lên tiếng: “Đã ăn xong cơm rồi chứ?”
"Đã ăn xong rồi." - Quý Ức trả lời xong mới nhớ buông đôi đũa trên tay mình xuống. Cô vô thức định hỏi đến vết thương trên tay Hạ Quý Thần, nhưng lời vừa đến miệng cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn dừng lại.
Trôi qua vài giây, Quý Ức nói: “Em đột nhiên chợt nhớ còn chút chuyện chưa làm. Lát nữa em gọi lại cho anh nhé?”
Đợi Hạ Quý Thần đáp xong Quý Ức mới tắt điện thoại. Sau đó cô đá phăng cái ghế sau lưng, ba chân bốn cẳng chạy về phòng ngủ.
Cô xông vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Sau đó chạy đến bàn trang điểm, nhìn vào gương nhanh chóng trang điểm một lớp nhẹ, bôi một tý son môi. Cô chạy đến tủ đồ, lấy ra nhiều bộ quần áo, ngắm nghía trong gương một hồi, cô chọn một bộ áo len đỏ rực mặc lên người, rồi khoác một chiếc áo màu nâu nhạt. Cô vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ, cầm lấy điện thoại và túi xách. Quý Ức lại đi đến tủ giày gần cửa, thay một đôi giày rồi lập tức ra ngoài.
Ra khỏi nhà đầu tiên Quý Ức đến một hiệu thuốc mở cửa 24/24 mua hai hộp băng cá nhân, sau đó đứng bên đường bắt một chiếc xe Taxi.
Đến dưới lầu nhà Hạ Quý Thần, cô thanh toán tiền xe rồi nhanh chóng đi vào.
Tiến vào thang máy, đợi đến lúc thang máy bắt đầu chạy, Quý Ức mới lấy điện thoại ra, gọi cho Hạ Quý Thần.
Khi thang máy dừng ở tầng nhà Hạ Quý Thần, điện thoại trong tay cũng vừa có người nhận.
Cửa thang máy mở ra, Quý Ức vừa bước ra vừa nói với điện thoại: “Anh mở cửa ra đi!”
"Hả?" - Xem ra Hạ Quý Thần phản ứng không kịp, kinh ngạc hét lên một tiếng.
"Em nói... anh mở cửa ra đi.” - Quý Ức vừa lặp lại những lời vừa nói, vừa nhấn chuông cửa nhà Quý Thần.
Quý Ức nghe thấy tiếng bước chân từ cửa vọng đến.
Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng Quý Ức không khỏi cảm thấy hơi khẩn trương.
Cửa mở ra, Hạ Quý Thần đang mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản đập vào tầm mắt Quý Ức.
Cô càng khẩn trương nhiều hơn ra sức nắn nắn hộp băng cá nhân trong túi, sau đó vừa đưa chiếc túi cho Hạ Quý Thần vừa chủ động giải thích: “Lúc nãy ăn cơm xong cảm thấy hơi chướng bụng nên ra ngoài tản bộ, trên đường gặp một tiệm thuốc nên ghé vào mua hai hộp băng cá nhân, tiện thể mang sang đây cho anh.”
Nhà Quý Ức cách nhà Hạ Quý Thần mười mấy cây số, nếu lái xe cũng phải đi hơn hai mươi phút mới đến.
Cái này, cô tản bộ thật sự hơi xa rồi…
Hạ Quý Thần không có ý định vạch trần lời nói dối của Quý Ức, anh đưa tay nhận chiếc túi trong tay Quý Ức và nói: “Cảm ơn!”
Trần Bạch có chút không yên lòng, lại tiếp tục nói. Chỉ là lời của anh ta còn dứt chưa đã bị Hạ Quý Thần cắt ngang: “…Tôi nói rồi, không có gì đáng ngại cả!”
Có lẽ Trần Bạch sợ Hạ Quý Thần tức giận, không dám mở miệng nói thêm câu nào.
Cách nhau một đầu dây, Quý Ức nghe thấy bên kia vang lên tiếng xột xoạt, hẳn là Trần Bạch đang dọn dẹp tài liệu và ôm đi.
Một lát sau, Trần Bạch lại lên tiếng lần nữa: “Hạ tổng! Vậy tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
"Ừ!" - Hạ Quý Thần chỉ nhẹ giọng đáp một tiếng, thái độ có chút qua loa. Sau đó là tiếng bước chân Trần Bạch rời khỏi nhà Quý Thần. Còn đầu dây bên kia rơi vào một khoảng lặng yên ắng.
Ước chừng qua hai phút sau, Hạ Quý Thần lên tiếng: “Đã ăn xong cơm rồi chứ?”
"Đã ăn xong rồi." - Quý Ức trả lời xong mới nhớ buông đôi đũa trên tay mình xuống. Cô vô thức định hỏi đến vết thương trên tay Hạ Quý Thần, nhưng lời vừa đến miệng cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn dừng lại.
Trôi qua vài giây, Quý Ức nói: “Em đột nhiên chợt nhớ còn chút chuyện chưa làm. Lát nữa em gọi lại cho anh nhé?”
Đợi Hạ Quý Thần đáp xong Quý Ức mới tắt điện thoại. Sau đó cô đá phăng cái ghế sau lưng, ba chân bốn cẳng chạy về phòng ngủ.
Cô xông vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Sau đó chạy đến bàn trang điểm, nhìn vào gương nhanh chóng trang điểm một lớp nhẹ, bôi một tý son môi. Cô chạy đến tủ đồ, lấy ra nhiều bộ quần áo, ngắm nghía trong gương một hồi, cô chọn một bộ áo len đỏ rực mặc lên người, rồi khoác một chiếc áo màu nâu nhạt. Cô vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ, cầm lấy điện thoại và túi xách. Quý Ức lại đi đến tủ giày gần cửa, thay một đôi giày rồi lập tức ra ngoài.
Ra khỏi nhà đầu tiên Quý Ức đến một hiệu thuốc mở cửa 24/24 mua hai hộp băng cá nhân, sau đó đứng bên đường bắt một chiếc xe Taxi.
Đến dưới lầu nhà Hạ Quý Thần, cô thanh toán tiền xe rồi nhanh chóng đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiến vào thang máy, đợi đến lúc thang máy bắt đầu chạy, Quý Ức mới lấy điện thoại ra, gọi cho Hạ Quý Thần.
Khi thang máy dừng ở tầng nhà Hạ Quý Thần, điện thoại trong tay cũng vừa có người nhận.
Cửa thang máy mở ra, Quý Ức vừa bước ra vừa nói với điện thoại: “Anh mở cửa ra đi!”
"Hả?" - Xem ra Hạ Quý Thần phản ứng không kịp, kinh ngạc hét lên một tiếng.
"Em nói... anh mở cửa ra đi.” - Quý Ức vừa lặp lại những lời vừa nói, vừa nhấn chuông cửa nhà Quý Thần.
Quý Ức nghe thấy tiếng bước chân từ cửa vọng đến.
Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng Quý Ức không khỏi cảm thấy hơi khẩn trương.
Cửa mở ra, Hạ Quý Thần đang mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản đập vào tầm mắt Quý Ức.
Cô càng khẩn trương nhiều hơn ra sức nắn nắn hộp băng cá nhân trong túi, sau đó vừa đưa chiếc túi cho Hạ Quý Thần vừa chủ động giải thích: “Lúc nãy ăn cơm xong cảm thấy hơi chướng bụng nên ra ngoài tản bộ, trên đường gặp một tiệm thuốc nên ghé vào mua hai hộp băng cá nhân, tiện thể mang sang đây cho anh.”
Nhà Quý Ức cách nhà Hạ Quý Thần mười mấy cây số, nếu lái xe cũng phải đi hơn hai mươi phút mới đến.
Cái này, cô tản bộ thật sự hơi xa rồi…
Hạ Quý Thần không có ý định vạch trần lời nói dối của Quý Ức, anh đưa tay nhận chiếc túi trong tay Quý Ức và nói: “Cảm ơn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro