Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Rời đi (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Nhìn thấy Trình Vệ Quốc trên TV, môi hắn chợt cong lên.
Cô đang xem ba mình phỏng vấn sao?
Lúc suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu Hàn Tri Phản, MC trên TV mở miệng tán dương Trình Vệ Quốc: "Trình tiên sinh không chỉ tuấn tú lịch sự, mà còn có nhiều cống hiến cho nền y học, tôi nghe nói Trình tiên sinh còn lập một quỹ ngân sách dành cho bệnh nhân nghèo, không thể không nói, Trình tiên sinh quả là rất giỏi, rất đáng được mọi người khâm phục..."
Tuấn tú lịch sự? Rất giỏi? Đáng được mọi người khâm phục?
Hàn Tri Phản nghe như thể chuyện cười, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh.
Trình Vệ Quốc là một tên ngụy quân tử, tất cả những thứ hắn thể hiện trước mặt mọi người đều là giả, sau lớp ngoài dối trá đó, bên trong hắn cực kỳ đen tối và dơ bẩn, không có nhân tính!
Hình ảnh Ly Ly ngã trong vũng máu ở bệnh viên, nhật ký của Ly Ly... không ngừng hiện ra trong đầu Hàn Tri Phản, cùng với tiếng "Trình tiên sinh" của người MC kìa, cùng với giọng nói của Trình Vệ Quốc, một khóm lửa cháy lên trong lòng Hàn Tri Phản, càng cháy càng mạnh, khiến cho ngực hắn bắt đầu phập phồng kịch liệt.
Trên màn hình TV quay về lại Trình Vệ Quốc lần nữa, ông ta tao nhã cười nhẹ, rốt cuộc Hàn Tri Phản cũng không chịu nổi nữa, hắn đi tới trước TV, đưa tay giật nguồn điện ra.
Nhắn tin cho Trình Vệ Quốc xong, lực chú ý của Trình Vị Vãn đều đặt vào di động, lúc này cô mới nhận ra Hàn Tri Phản đã về.
Cô đợi cả buổi cũng không thấy Trình Vệ Quốc trả lời nên nhắn tin cho Trình Vệ Quốc lần nữa, động tác đánh chữ bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tri Phản.
Sắc mặt hắn rất âm trầm, gân xanh trên trán không ngừng giật giật, như đang cố kìm nén cơn giận.
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm Trình Vị Vãn một lúc rồi mới bước mạnh về phía cô, từng bước một lại gần.
Trình Vị Vãn bất giác nắm chặt tay, cô nuốt nước bọt một cái, không dám nói gì, Hàn Tri Phản càng tới gần cô mới vô thức nhích người đi.
Chỉ là cô mới dịch được một tấc, Hàn Tri Phản bỗng đưa tay cướp lấy điện thoại của cô.
Hắn cúi đầu nhìn màn hình, thấy tin nhắn của cô cho Trình Vệ Quốc, mắt hắn co rút lại, cả người tràn lửa giận, càng thêm kinh khủng.
Trình Vị Vãn chưa từng thấy Hàn Tri Phản giận, cho nên thấy hắn bây giờ cô kinh hồn bạt vía, cô không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, nhưng trong tiềm thức, thôi thúc cô quay người, muốn bò xuống giường chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hành động trốn tránh của cô càng khiến Hàn Tri Phản điên hơn, hắn đưa tay ra ném di động của Trình Vị Vãn xuống đất, nắm lấy cổ chân của Trình Vị Vãn kéo cô tới trước mặt mình.
Hắn không biết rốt cuộc là mình giận Trình Vệ Quốc hay là tức vì cô bỏ đi, tức tối phẫn nộ trào dâng trong lòng hắn, không sao thoát ra được.
Hắn muốn giải phóng nó, nhưng lại không biết phải làm sao, hắn trợn mắt trừng cô rất lâu, hơi cồn thúc đẩy, hắn bỗng cúi người xuống, cắn mạnh lên môi cô, vừa xé rách áo ngủ trên người cô.
Cô đang xem ba mình phỏng vấn sao?
Lúc suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu Hàn Tri Phản, MC trên TV mở miệng tán dương Trình Vệ Quốc: "Trình tiên sinh không chỉ tuấn tú lịch sự, mà còn có nhiều cống hiến cho nền y học, tôi nghe nói Trình tiên sinh còn lập một quỹ ngân sách dành cho bệnh nhân nghèo, không thể không nói, Trình tiên sinh quả là rất giỏi, rất đáng được mọi người khâm phục..."
Tuấn tú lịch sự? Rất giỏi? Đáng được mọi người khâm phục?
Hàn Tri Phản nghe như thể chuyện cười, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh.
Trình Vệ Quốc là một tên ngụy quân tử, tất cả những thứ hắn thể hiện trước mặt mọi người đều là giả, sau lớp ngoài dối trá đó, bên trong hắn cực kỳ đen tối và dơ bẩn, không có nhân tính!
Hình ảnh Ly Ly ngã trong vũng máu ở bệnh viên, nhật ký của Ly Ly... không ngừng hiện ra trong đầu Hàn Tri Phản, cùng với tiếng "Trình tiên sinh" của người MC kìa, cùng với giọng nói của Trình Vệ Quốc, một khóm lửa cháy lên trong lòng Hàn Tri Phản, càng cháy càng mạnh, khiến cho ngực hắn bắt đầu phập phồng kịch liệt.
Trên màn hình TV quay về lại Trình Vệ Quốc lần nữa, ông ta tao nhã cười nhẹ, rốt cuộc Hàn Tri Phản cũng không chịu nổi nữa, hắn đi tới trước TV, đưa tay giật nguồn điện ra.
Nhắn tin cho Trình Vệ Quốc xong, lực chú ý của Trình Vị Vãn đều đặt vào di động, lúc này cô mới nhận ra Hàn Tri Phản đã về.
Cô đợi cả buổi cũng không thấy Trình Vệ Quốc trả lời nên nhắn tin cho Trình Vệ Quốc lần nữa, động tác đánh chữ bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tri Phản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt hắn rất âm trầm, gân xanh trên trán không ngừng giật giật, như đang cố kìm nén cơn giận.
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm Trình Vị Vãn một lúc rồi mới bước mạnh về phía cô, từng bước một lại gần.
Trình Vị Vãn bất giác nắm chặt tay, cô nuốt nước bọt một cái, không dám nói gì, Hàn Tri Phản càng tới gần cô mới vô thức nhích người đi.
Chỉ là cô mới dịch được một tấc, Hàn Tri Phản bỗng đưa tay cướp lấy điện thoại của cô.
Hắn cúi đầu nhìn màn hình, thấy tin nhắn của cô cho Trình Vệ Quốc, mắt hắn co rút lại, cả người tràn lửa giận, càng thêm kinh khủng.
Trình Vị Vãn chưa từng thấy Hàn Tri Phản giận, cho nên thấy hắn bây giờ cô kinh hồn bạt vía, cô không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, nhưng trong tiềm thức, thôi thúc cô quay người, muốn bò xuống giường chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hành động trốn tránh của cô càng khiến Hàn Tri Phản điên hơn, hắn đưa tay ra ném di động của Trình Vị Vãn xuống đất, nắm lấy cổ chân của Trình Vị Vãn kéo cô tới trước mặt mình.
Hắn không biết rốt cuộc là mình giận Trình Vệ Quốc hay là tức vì cô bỏ đi, tức tối phẫn nộ trào dâng trong lòng hắn, không sao thoát ra được.
Hắn muốn giải phóng nó, nhưng lại không biết phải làm sao, hắn trợn mắt trừng cô rất lâu, hơi cồn thúc đẩy, hắn bỗng cúi người xuống, cắn mạnh lên môi cô, vừa xé rách áo ngủ trên người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro