Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Sự tồi tệ của Đại thần (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Cả người Quý Ức như muốn ngừng thở, đứng đờ ra như pho tượng. Mới vài giây trôi qua nhưng cô có cảm giác như đã mấy thế kỉ.
Nỗ lực khống chế cảm xúc, không để bản thân mất khống chế, cô bắt đầu từ từ thả lỏng đôi tay đang nắm chặt lấy vạt áo, chậm rãi đứng thẳng người lên.
Cô không hề khóc, cũng không hề tỏ ra ầm ĩ, thậm chí một câu cũng chẳng thèm nói, xem như Hạ Quý Thần không hề đứng trước mặt, từ từ xoay người bước ra khỏi ngõ.
Cô dùng tất cả sức lực còn lại để khống chế bước chân của mình, làm sao để không tỏ ra đau khổ chật vật, nhưng vẫn nhủ thầm trong lòng phải bước thật nhanh.
Mới đi được vài bước, Hạ Quý Thần còn đang đứng phía sau lại lên tiếng: “Còn nữa, nếu có thể, tôi hi vọng từ nay về sau cô hãy vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
Nghe thấy thế đôi chân Quý Ức liền mềm nhũn ra, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất, nhưng chỉ sau vài giây, cô đã vội vàng cất bước lao nhanh ra khỏi ngõ.
Khi cảm giác được bản thân đã đi xa, Quý Ức mới ngừng lại được, thấy hơi mệt mỏi, cô ngây ngốc đứng bên đường hồi lâu, mãi cho tới khi thấy ánh mắt kì lạ của người qua đường đang đánh giá mình, cô mới nhớ rằng quần áo trên người mình đã bị Hạ Quý Thần xé nát.
Bên tại lại bất chợt nhớ lại những lời hắn đã nói, một cỗ đau đớn bỗng xuất hiện rồi lan ra toàn thân, đôi mắt cô rũ xuống, vội vàng chạy về kí túc xá.
Bởi vì sắp đến giờ tắt đèn nên tất cả bạn cùng phòng đều ở trong kí túc xá, thấy cô trở về lập tức sôi nổi mở miệng.
“Quý Ức, cậu đi tìm Đại thần tỏ tình, có thành công không?”
“Quý Ức, có phải bây giờ cậu đã chính thức bước vào cái gọi là tình yêu cuồng nhiệt không? Chúc mừng cậu nha……”
“Ủa, Quý Ức, quần áo của cậu bị làm sao vậy?”
Đáy mắt Quý Ức xuất hiện tia buồn bã, không nói tiếng nào mà lập tức mở cửa toilet đi vào, khóa trái cửa, mở vòi nước ra, thấy nước ào ào chảy xuống, cả thân cô liền trở nên vô lực, ngồi xổm xuống,chôn mặt xuống đầu gối, nức nở khóc.
Mối tình đầu của cô, cứ như vậy mà khép lại.
Tình yêu của cô, còn chưa bắt đầu đã có dấu chấm kết thúc.
Hạ Quý Thần muốn cô không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn, cô cũng không muốn hắn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Từ khi học trung học cô đã ở đây sống với bà ngoại, nhưng thi đại học xong, cô đã mua ngay vé máy bay, trực tiếp tới Bắc Kinh sống với ba mẹ.
Thời gian trôi qua, năm tháng như nước chảy, nháy mắt Quý Ức đã sống ở Bắc Kinh được bốn năm.
Khi còn ở cùng thành phố, Quý Ức cùng Hạ Quý Thần, hai người còn chưa bao giờ bất chợt gặp nhau, huống gì trong bốn năm này, hai người hai thành phố, cách nhau trời nam biển bắc, lại càng không có bất kì liên hệ gì.
Bắc Kinh đã gần đến tháng mười, nhưng thời tiết vẫn oi bức như cũ, thật khiến người khác hít thở không thông.
Quý Ức chỉ xuống lầu để lấy tranh được chuyển phát nhanh, chưa quá hai phút nhưng cả người đã nóng đổ mồ hôi.
Quý Ức vốn không thích cảm giác đổ mồ hôi đầm đìa, vội chạy nhanh về kí túc xá, chuyển phát nhanh cũng chưa kịp mở ra, đã cầm khăn cùng quần áo lao nhanh vào phòng tắm.
Mấy bạn cùng phòng đều không có ở đây, ký túc xá chỉ có mình Quý Ức. Tắm xong, lau khô đầu, bởi vì nhàm chán, cô đành lên giường cầm điện thoại mở phim điện ảnh lên xem. Bộ phim kết thúc, cơn buồn ngủ kéo đến, các bạn cùng phòng vẫn chưa có dấu hiệu trở về, cô liền buông điện thoại xuống, từ từ đi vào giấc ngủ.
Bởi vì không có đồng hồ báo thức nên giấc ngủ của Quý Ức khá lâu, mãi cho tới khi chuông điện thoại vang lên, cô mới bị đánh thức.
Nỗ lực khống chế cảm xúc, không để bản thân mất khống chế, cô bắt đầu từ từ thả lỏng đôi tay đang nắm chặt lấy vạt áo, chậm rãi đứng thẳng người lên.
Cô không hề khóc, cũng không hề tỏ ra ầm ĩ, thậm chí một câu cũng chẳng thèm nói, xem như Hạ Quý Thần không hề đứng trước mặt, từ từ xoay người bước ra khỏi ngõ.
Cô dùng tất cả sức lực còn lại để khống chế bước chân của mình, làm sao để không tỏ ra đau khổ chật vật, nhưng vẫn nhủ thầm trong lòng phải bước thật nhanh.
Mới đi được vài bước, Hạ Quý Thần còn đang đứng phía sau lại lên tiếng: “Còn nữa, nếu có thể, tôi hi vọng từ nay về sau cô hãy vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
Nghe thấy thế đôi chân Quý Ức liền mềm nhũn ra, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất, nhưng chỉ sau vài giây, cô đã vội vàng cất bước lao nhanh ra khỏi ngõ.
Khi cảm giác được bản thân đã đi xa, Quý Ức mới ngừng lại được, thấy hơi mệt mỏi, cô ngây ngốc đứng bên đường hồi lâu, mãi cho tới khi thấy ánh mắt kì lạ của người qua đường đang đánh giá mình, cô mới nhớ rằng quần áo trên người mình đã bị Hạ Quý Thần xé nát.
Bên tại lại bất chợt nhớ lại những lời hắn đã nói, một cỗ đau đớn bỗng xuất hiện rồi lan ra toàn thân, đôi mắt cô rũ xuống, vội vàng chạy về kí túc xá.
Bởi vì sắp đến giờ tắt đèn nên tất cả bạn cùng phòng đều ở trong kí túc xá, thấy cô trở về lập tức sôi nổi mở miệng.
“Quý Ức, cậu đi tìm Đại thần tỏ tình, có thành công không?”
“Quý Ức, có phải bây giờ cậu đã chính thức bước vào cái gọi là tình yêu cuồng nhiệt không? Chúc mừng cậu nha……”
“Ủa, Quý Ức, quần áo của cậu bị làm sao vậy?”
Đáy mắt Quý Ức xuất hiện tia buồn bã, không nói tiếng nào mà lập tức mở cửa toilet đi vào, khóa trái cửa, mở vòi nước ra, thấy nước ào ào chảy xuống, cả thân cô liền trở nên vô lực, ngồi xổm xuống,chôn mặt xuống đầu gối, nức nở khóc.
Mối tình đầu của cô, cứ như vậy mà khép lại.
Tình yêu của cô, còn chưa bắt đầu đã có dấu chấm kết thúc.
Hạ Quý Thần muốn cô không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn, cô cũng không muốn hắn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Từ khi học trung học cô đã ở đây sống với bà ngoại, nhưng thi đại học xong, cô đã mua ngay vé máy bay, trực tiếp tới Bắc Kinh sống với ba mẹ.
Thời gian trôi qua, năm tháng như nước chảy, nháy mắt Quý Ức đã sống ở Bắc Kinh được bốn năm.
Khi còn ở cùng thành phố, Quý Ức cùng Hạ Quý Thần, hai người còn chưa bao giờ bất chợt gặp nhau, huống gì trong bốn năm này, hai người hai thành phố, cách nhau trời nam biển bắc, lại càng không có bất kì liên hệ gì.
Bắc Kinh đã gần đến tháng mười, nhưng thời tiết vẫn oi bức như cũ, thật khiến người khác hít thở không thông.
Quý Ức chỉ xuống lầu để lấy tranh được chuyển phát nhanh, chưa quá hai phút nhưng cả người đã nóng đổ mồ hôi.
Quý Ức vốn không thích cảm giác đổ mồ hôi đầm đìa, vội chạy nhanh về kí túc xá, chuyển phát nhanh cũng chưa kịp mở ra, đã cầm khăn cùng quần áo lao nhanh vào phòng tắm.
Mấy bạn cùng phòng đều không có ở đây, ký túc xá chỉ có mình Quý Ức. Tắm xong, lau khô đầu, bởi vì nhàm chán, cô đành lên giường cầm điện thoại mở phim điện ảnh lên xem. Bộ phim kết thúc, cơn buồn ngủ kéo đến, các bạn cùng phòng vẫn chưa có dấu hiệu trở về, cô liền buông điện thoại xuống, từ từ đi vào giấc ngủ.
Bởi vì không có đồng hồ báo thức nên giấc ngủ của Quý Ức khá lâu, mãi cho tới khi chuông điện thoại vang lên, cô mới bị đánh thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro