Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Sự tồi tệ của Đại thần (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Cửa ra vào kí túc xá, chỉ có duy nhất con đường này.
Tuy rằng lúc ăn cơm, biểu hiện của Hạ Quý Thần đều rất rõ ràng là không nhớ gì đến Quý Ức, nhưng cô vẫn không muốn chạm mặt với hắn, huống chi lúc này cô còn đang ướt như chuột lột, bản thân vô cùng chật vật, nên khi Hạ Quý Thần xoay người dần dần bước về phía này, cô liền gắt gao nép chặt mình vào cây cột đèn bên cạnh.
Khi Hạ Quý Thần đang còn đi từ xa, Quý Ức còn dám nhìn trộn xem hắn đã đi đến đâu, nhưng khi Hạ Quý Thần càng ngày càng tiến dần về phía cổng, cô vì sợ bị phát hiện mà ngay cả hô hấp cũng nén lại, cả người đứng yên không dám động.
Tiếng mưa rơi rất lớn nên Quý Ức không thể nào nghe được tiếng bước chân của hắn để xác định khoảng cách của hai người, chỉ có thể tự mình căn giờ. Khoảng bốn, năm phút trôi qua, cô tự cho rằng thời gian như vậy đã đủ để Hạ Quý Thần đi xa khỏi kí túc xá, mới vội vàng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng thẳng người, tránh va chạm với cái cột đèn lạnh như băng, hướng đến cửa kí túc xá chạy tới.
Nhưng chỉ mới chạy được hai bước, cô bỗng dưng bất động đứng ngay tại chỗ.
Cô nhìn chằm chằm về phía Hạ Quý Thần đang đứng cách đó hai mét, có chút khó hiểu.
Không phải lúc nãy cô còn thấy hắn đang đi sao? Như thế nào mà đã qua vài phút, hắn vẫn còn ở đó?
Vừa nghĩ Quý Ức vừa mở to mắt nhìn, tựa như thấy quỷ.
Hạ Quý Thần nhận ra có người đang nhìn mình, nên cũng hướng mắt nhìn về phía Quý Ức đang mở to mắt nhìn về phía này.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Ức theo bản năng rủ mắt xuống, né tránh ánh mắt Hạ Quý Thần. Mắt cô lóe lên một cái, nhìn thoáng thấy Hạ Quý Thần cầm điện thoại còn đang hiển thị chế độ cuộc trò chuyện.
Cho nên sở dĩ hắn đang còn đứng đây là vì có điện thoại gọi đến?
Quý Ức còn đang đoán già đoán non trong đầu thì nghe thoáng qua giọng Hạ Quý Thần truyền tới: “Có chuyện gì, chờ tôi trở về sẽ nói cụ thể sau.”
Ngay sau đó hắn tắt luôn cuộc nói chuyện, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Quý Ức không hề nghĩ sẽ có ngày Hạ Quý Thần nhìn thấy bộ dạng chật vật này của cô, nhưng duyên phận vốn rất kì lạ, hắn đã thấy, cô cũng chẳng thể có biện pháp gì.
Mặc kệ là hắn đã quên cô hay không muốn nhìn thấy cô, nếu hắn đã không có ý muốn chào hỏi nhau, cô cũng chẳng cần mặt dày kêu hắn lại nói chuyện.
Quý Ức đứng ở đó khoảng ba giây, sau đó cũng nhấc chân đi về phía kí túc xá.
Hắn cùng cô bây giờ tựa như hai người xa lạ, chẳng qua chỉ là đang cùng nhau bước ngược hướng trên một con đường mà thôi.
Mưa vẫn cứ rơi, quần áo đã ướt hết trên người Quý Ức đã bắt đầy nhỏ giọt xuống đất, dính từng lớp từng lớp trên cổ.
Ngược lại với cô, bởi vì Hạ Quý Thần cầm ô nên ngoại trừ ống quần có chút ướt, tất cả còn lại đều khô ráo.
Sự khác biệt của hai người càng làm Quý Ức cúi đầu thấp xuống, bước chân bắt đầu có chút nóng nảy.
Vốn dĩ Quý Ức còn đang nỗ lực làm cho bước đi của mình nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng khi hai người đối mặt chính diện, bước chân của cô liền có chút hỗn độn, hơn nữa vì muốn tránh xa Hạ Quý Thần thật nhanh nên bước chân cô càng trở nên gấp gáp, dẫn đến không chú ý mà dẫm phải vũng nước, ngã lăn ra đất.
Đau đớn rất nhanh xuất hiện khiến Quý Ức bắt đầu phản ứng, Hạ Quý thần vốn đang cầm ô đi ngang qua, nghe thấy tiếng động cũng quay lại phía sau, nghiêng đầu nhìn lại.
Và... mắt nhìn mắt.
Tuy rằng lúc ăn cơm, biểu hiện của Hạ Quý Thần đều rất rõ ràng là không nhớ gì đến Quý Ức, nhưng cô vẫn không muốn chạm mặt với hắn, huống chi lúc này cô còn đang ướt như chuột lột, bản thân vô cùng chật vật, nên khi Hạ Quý Thần xoay người dần dần bước về phía này, cô liền gắt gao nép chặt mình vào cây cột đèn bên cạnh.
Khi Hạ Quý Thần đang còn đi từ xa, Quý Ức còn dám nhìn trộn xem hắn đã đi đến đâu, nhưng khi Hạ Quý Thần càng ngày càng tiến dần về phía cổng, cô vì sợ bị phát hiện mà ngay cả hô hấp cũng nén lại, cả người đứng yên không dám động.
Tiếng mưa rơi rất lớn nên Quý Ức không thể nào nghe được tiếng bước chân của hắn để xác định khoảng cách của hai người, chỉ có thể tự mình căn giờ. Khoảng bốn, năm phút trôi qua, cô tự cho rằng thời gian như vậy đã đủ để Hạ Quý Thần đi xa khỏi kí túc xá, mới vội vàng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng thẳng người, tránh va chạm với cái cột đèn lạnh như băng, hướng đến cửa kí túc xá chạy tới.
Nhưng chỉ mới chạy được hai bước, cô bỗng dưng bất động đứng ngay tại chỗ.
Cô nhìn chằm chằm về phía Hạ Quý Thần đang đứng cách đó hai mét, có chút khó hiểu.
Không phải lúc nãy cô còn thấy hắn đang đi sao? Như thế nào mà đã qua vài phút, hắn vẫn còn ở đó?
Vừa nghĩ Quý Ức vừa mở to mắt nhìn, tựa như thấy quỷ.
Hạ Quý Thần nhận ra có người đang nhìn mình, nên cũng hướng mắt nhìn về phía Quý Ức đang mở to mắt nhìn về phía này.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Ức theo bản năng rủ mắt xuống, né tránh ánh mắt Hạ Quý Thần. Mắt cô lóe lên một cái, nhìn thoáng thấy Hạ Quý Thần cầm điện thoại còn đang hiển thị chế độ cuộc trò chuyện.
Cho nên sở dĩ hắn đang còn đứng đây là vì có điện thoại gọi đến?
Quý Ức còn đang đoán già đoán non trong đầu thì nghe thoáng qua giọng Hạ Quý Thần truyền tới: “Có chuyện gì, chờ tôi trở về sẽ nói cụ thể sau.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay sau đó hắn tắt luôn cuộc nói chuyện, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Quý Ức không hề nghĩ sẽ có ngày Hạ Quý Thần nhìn thấy bộ dạng chật vật này của cô, nhưng duyên phận vốn rất kì lạ, hắn đã thấy, cô cũng chẳng thể có biện pháp gì.
Mặc kệ là hắn đã quên cô hay không muốn nhìn thấy cô, nếu hắn đã không có ý muốn chào hỏi nhau, cô cũng chẳng cần mặt dày kêu hắn lại nói chuyện.
Quý Ức đứng ở đó khoảng ba giây, sau đó cũng nhấc chân đi về phía kí túc xá.
Hắn cùng cô bây giờ tựa như hai người xa lạ, chẳng qua chỉ là đang cùng nhau bước ngược hướng trên một con đường mà thôi.
Mưa vẫn cứ rơi, quần áo đã ướt hết trên người Quý Ức đã bắt đầy nhỏ giọt xuống đất, dính từng lớp từng lớp trên cổ.
Ngược lại với cô, bởi vì Hạ Quý Thần cầm ô nên ngoại trừ ống quần có chút ướt, tất cả còn lại đều khô ráo.
Sự khác biệt của hai người càng làm Quý Ức cúi đầu thấp xuống, bước chân bắt đầu có chút nóng nảy.
Vốn dĩ Quý Ức còn đang nỗ lực làm cho bước đi của mình nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng khi hai người đối mặt chính diện, bước chân của cô liền có chút hỗn độn, hơn nữa vì muốn tránh xa Hạ Quý Thần thật nhanh nên bước chân cô càng trở nên gấp gáp, dẫn đến không chú ý mà dẫm phải vũng nước, ngã lăn ra đất.
Đau đớn rất nhanh xuất hiện khiến Quý Ức bắt đầu phản ứng, Hạ Quý thần vốn đang cầm ô đi ngang qua, nghe thấy tiếng động cũng quay lại phía sau, nghiêng đầu nhìn lại.
Và... mắt nhìn mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro