Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Tôi có một điều kiện (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Hàn Tri Phản, tay của hắn liền nắm lấy cổ tay cô.
Lúc tay hắn chạm đến làn da mềm mại của cô, hắn mới dần nhận ra, chính mình không ý thức được đây là tình huống gì, mình đã làm gì.
Hắn giữ lấy cô làm gì? Giúp cô kiểm tra xem chỗ đó có bị tổn thương hay không à? Chẳng phải hắn mong muốn cô sống khổ à? Việc cô có bị tổn thương hay không thì liên quan gì đến hắn chứ?
Hàn Tri Phản trong lòng vừa mắng mình là kẻ thần kinh, vừa buông nhẹ tay của Trình Vị Vãn.
Khi đầu ngón tay hắn buông cô ra, vì hắn giữ chặt tay cô nên cô quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ánh mắt của cô nhợt nhạt, không có cảm xúc gì lẫn trong đó, nhưng hắn lại có chút chột dạ.
Hắn biết rằng cô không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng khi hắn bị cô nhìn lại có chút hốt hoảng, cảm giác đó, hắn chưa từng trải qua, theo bản năng, hắn muốn che dấu sự bối rối ấy, nhưng hắn chẳng tìm được từ ngữ nào, càng như thế, hắn càng thấy gấp, ngay lúc hắn bắt gặp vết thương ngay trán cô, hắn chợt lên tiếng: “Mai cô đến, nhớ phải xử lý vết thương trên trán, nhìn cô như hung thần ác độc ấy, đừng có mà dọa con!”
Nói xong, hắn buông tay cô ra, cũng không quay đầu lại nhìn mà đi vào phòng tắm.
Khi hắn bước vào phòng tắm, trộm nhìn vào qua gương thấy bóng lưng cô cách đó không xa, cô nghe hết câu nói của hắn thì mi mắt rủ xuống, trong đó lại có một cảm xúc bi thương, cô nhếch khóe môi.
Hắn lại nắm chặt tay, sau đó, hắn mạnh bạo mà khóa cửa lại, ngăn cách khỏi cô từ bên ngoài.
Qua một cánh cửa, hắn lại nghe thấy tiếng cô mở cửa đi ra.
Vì hắn đang ở trong phòng tắm của phòng ngủ, nên tiếng động trong phòng khách hắn không thể nghe rõ ràng được, nhưng cũng mơ hồ nghe được vài tiếng sột soạt.
Trong đó có một tiếng thật lớn, hình như là cô đã ngã trên mặt đất.
Hắn lại vô thức căng thẳng, vô thức mà muốn mở cửa, nhưng chưa kịp làm gì, ý nghĩ trong đầu đã hiện lên, nhưng lại bị hắn cố ý lờ đi.
Qua một hồi, cửa phòng khách được mở ra rồi lại đóng lại.
Cả căn phòng lại quay về sự yên tĩnh vốn có của nó.
Lúc này hắn mới chậm rãi đứng thẳng dậy, đi đến chỗ vòi sen, mở nước.
Lúc tắm gội, hắn mới nhìn thấy trên người mình dính chút máu.
Hắn biết, đó là của cô.
Hơi nước lượn lờ làm mờ tầm mắt hắn, hắn như thấy thân thể bầm dập của cô khập khiễng đi ra, trong lòng hắn, như trải qua cơn đau thấu xương, đau đến khiến hắn nổi giận, hắn đưa tay đấm vào tường.
Nỗi đau trên mu bàn tay cũng hòa vào vết thương trên lòng hắn, vết máu trên tường chảy giọt lên sàn nhà.
Hắn rõ ràng không phải thế này… Sau khi xua đuổi cô ra khỏi cuộc sống của mình, hắn đều sống rất tốt, mỗi ngày đều thật phóng túng, tâm trạng cũng thật tốt, tiêu xài tiền bạc cũng thật thoải mái, lại chưa từng nhớ đến cô, cũng không đi tìm cô, đối với hắn cô như một làn gió… nhưng khi cô xuất hiện trong thế giới của hắn, hắn lại trở nên như vậy… Lạ lẫm đến nỗi chính hắn cũng không dám tin được từng hành động mà hắn đã làm.
Lúc tay hắn chạm đến làn da mềm mại của cô, hắn mới dần nhận ra, chính mình không ý thức được đây là tình huống gì, mình đã làm gì.
Hắn giữ lấy cô làm gì? Giúp cô kiểm tra xem chỗ đó có bị tổn thương hay không à? Chẳng phải hắn mong muốn cô sống khổ à? Việc cô có bị tổn thương hay không thì liên quan gì đến hắn chứ?
Hàn Tri Phản trong lòng vừa mắng mình là kẻ thần kinh, vừa buông nhẹ tay của Trình Vị Vãn.
Khi đầu ngón tay hắn buông cô ra, vì hắn giữ chặt tay cô nên cô quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ánh mắt của cô nhợt nhạt, không có cảm xúc gì lẫn trong đó, nhưng hắn lại có chút chột dạ.
Hắn biết rằng cô không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng khi hắn bị cô nhìn lại có chút hốt hoảng, cảm giác đó, hắn chưa từng trải qua, theo bản năng, hắn muốn che dấu sự bối rối ấy, nhưng hắn chẳng tìm được từ ngữ nào, càng như thế, hắn càng thấy gấp, ngay lúc hắn bắt gặp vết thương ngay trán cô, hắn chợt lên tiếng: “Mai cô đến, nhớ phải xử lý vết thương trên trán, nhìn cô như hung thần ác độc ấy, đừng có mà dọa con!”
Nói xong, hắn buông tay cô ra, cũng không quay đầu lại nhìn mà đi vào phòng tắm.
Khi hắn bước vào phòng tắm, trộm nhìn vào qua gương thấy bóng lưng cô cách đó không xa, cô nghe hết câu nói của hắn thì mi mắt rủ xuống, trong đó lại có một cảm xúc bi thương, cô nhếch khóe môi.
Hắn lại nắm chặt tay, sau đó, hắn mạnh bạo mà khóa cửa lại, ngăn cách khỏi cô từ bên ngoài.
Qua một cánh cửa, hắn lại nghe thấy tiếng cô mở cửa đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì hắn đang ở trong phòng tắm của phòng ngủ, nên tiếng động trong phòng khách hắn không thể nghe rõ ràng được, nhưng cũng mơ hồ nghe được vài tiếng sột soạt.
Trong đó có một tiếng thật lớn, hình như là cô đã ngã trên mặt đất.
Hắn lại vô thức căng thẳng, vô thức mà muốn mở cửa, nhưng chưa kịp làm gì, ý nghĩ trong đầu đã hiện lên, nhưng lại bị hắn cố ý lờ đi.
Qua một hồi, cửa phòng khách được mở ra rồi lại đóng lại.
Cả căn phòng lại quay về sự yên tĩnh vốn có của nó.
Lúc này hắn mới chậm rãi đứng thẳng dậy, đi đến chỗ vòi sen, mở nước.
Lúc tắm gội, hắn mới nhìn thấy trên người mình dính chút máu.
Hắn biết, đó là của cô.
Hơi nước lượn lờ làm mờ tầm mắt hắn, hắn như thấy thân thể bầm dập của cô khập khiễng đi ra, trong lòng hắn, như trải qua cơn đau thấu xương, đau đến khiến hắn nổi giận, hắn đưa tay đấm vào tường.
Nỗi đau trên mu bàn tay cũng hòa vào vết thương trên lòng hắn, vết máu trên tường chảy giọt lên sàn nhà.
Hắn rõ ràng không phải thế này… Sau khi xua đuổi cô ra khỏi cuộc sống của mình, hắn đều sống rất tốt, mỗi ngày đều thật phóng túng, tâm trạng cũng thật tốt, tiêu xài tiền bạc cũng thật thoải mái, lại chưa từng nhớ đến cô, cũng không đi tìm cô, đối với hắn cô như một làn gió… nhưng khi cô xuất hiện trong thế giới của hắn, hắn lại trở nên như vậy… Lạ lẫm đến nỗi chính hắn cũng không dám tin được từng hành động mà hắn đã làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro