Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Tôi đưa em về (6)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Hạ Quý Thần nói xong, ngồi ngây người tại chỗ hai giây, không đợi Quý Ức trả lời, anh đã mở cửa bước ra ngoài, đi vòng qua đầu xe, tới bên cạnh
ghế lái phụ.
Anh kéo cửa xe ra, cầm lấy túi xách của Quý Ức, rồi khom người, ôm cô ra khỏi xe. Anh giơ chân đóng cửa xe, sau đó bước nhanh vào thanh máy.
Về đến nhà, Hạ Quý Thần đặt Quý Ức xuống sofa, sau đó lấy điện thoại di động, vừa mở màn hình vừa đi đến cạnh cửa sổ.
Căn phòng to như vậy chỉ có hai người bọn họ, lại là giữa đêm, trong khu cư xá vô cùng yên tĩnh, sau khi điện thoại được kết nối, mặc dù giọng của Hạ Quý Thần không cao, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng: "Đang ngủ? À... Tạm thời có chút việc, cần anh đến đây một chuyến... Có cần tôi cho xe đến đón không? Vậy thì tốt, tôi ở nhà chờ anh, làm phiền anh rồi..."
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Quý Thần không xoay người, mà tiếp tục cầm điện thoại, gọi thêm một cuộc nửa. Khoảng nửa phút sau, giọng của anh lại vang lên, so với cuộc điện thoại vừa nãy, lần này anh nói có vẻ dứt khoát hơn, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm túc: "Bây giờ thím đến đây một chuyến, đúng, ngay bây giờ."
Cúp điện thoại lần nữa, Hạ Quý Thần đứng sững người cạnh cửa sổ trong chốc lát, sau đó, anh mới xoay người, nhưng anh không đi về phía Quý Ức, mà đi vào nhà bếp.
Khoảng năm phút sau, anh bưng ra một cái ly bốc hơi nóng.
Đến cạnh sofa, anh khom người, đặt cái ly ở trước mặt Quý Ức, rồi mới ngồi xuống cái ghế sofa đơn ở cách đó không xa.
Chuyện xảy ra tháng trước khiến hai người có hơi xấu hổ khi ngồi gần nhau, nên trong khoảng thời gian ngắn, không ai mở miệng nói chuyện.
Trong phòng càng thêm yên tĩnh, không khí có hơi nặng nề.
Có lẽ là Hạ Quý Thần nhận thấy Quý Ức không được tự nhiên, hoặc cũng có thể bản thân anh cũng không được tự nhiên, nên anh tìm điều khiển từ xa trên mặt bàn, ấn mở tivi.
Màn hình hiển thị kênh âm nhạc, đang phát một ca khúc gần đây rất thịnh hành.
Âm nhạc êm dịu khiến cho không khí trong phòng cũng từ từ trở nên tốt hơn.
Quý Ức cũng dần buông lỏng cơ thể.
Ca khúc nọ còn chưa kết thúc thì chuông cửa đã vang lên.
Hạ Quý Thần buông điều khiển từ xa xuống, đứng dậy, đi về phía cửa ra vào.
Tiếng bước chân biến mất tại cửa trước nhanh chóng vang lên lần nữa, Quý Ức quay đầu, nhìn thấy Hạ Quý Thần đi vào cùng bác sĩ Hạ.
Hạ Quý Thần đi đến cách sofa khoảng một mét thì ngừng lại, anh quay sang bác sĩ Hạ, giơ tay về phía Quý Ức, làm động tác mời.
Bác sĩ Hạ thấy dáng vẻ nhếch nhác của Quý Ức, thì có hơi kinh ngạc, nhưng anh ta cũng không hỏi gì, mà bước nhanh đến bên cạnh cô, mở hòm thuốc, bắt đầu công việc.
Hạ Quý Thần vẫn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn bác sĩ Hạ xử lý vết thương cho Quý Ức.
Trong phòng có ba người, tuy không trò chuyện với nhau, nhưng bởi vì có bác sĩ Hạ, nên không khí vẫn xem như khá tốt.
Lúc khử độc miệng vết thương, có hơi đau, khiến Quý Ức nhiều lần lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cắn mu bàn tay.
Đèn trong phòng được bật lên hết, ánh sáng rõ như ban ngày, ngoài cửa sổ lại tối đen, dường như biến cửa sổ thành một chiếc gương, phản chiếu rõ ràng tất cả mọi thứ trong phòng.
Lúc xử lý vết thương trên đầu gối, Quý Ức lại vô thức quay đầu về phía cửa sổ, khẽ cắn mu bàn tay, ngay khi đó, ánh mắt của cô vô tình liếc thấy Hạ Quý Thần đang đứng phía sau ghế sofa.
Anh kéo cửa xe ra, cầm lấy túi xách của Quý Ức, rồi khom người, ôm cô ra khỏi xe. Anh giơ chân đóng cửa xe, sau đó bước nhanh vào thanh máy.
Về đến nhà, Hạ Quý Thần đặt Quý Ức xuống sofa, sau đó lấy điện thoại di động, vừa mở màn hình vừa đi đến cạnh cửa sổ.
Căn phòng to như vậy chỉ có hai người bọn họ, lại là giữa đêm, trong khu cư xá vô cùng yên tĩnh, sau khi điện thoại được kết nối, mặc dù giọng của Hạ Quý Thần không cao, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng: "Đang ngủ? À... Tạm thời có chút việc, cần anh đến đây một chuyến... Có cần tôi cho xe đến đón không? Vậy thì tốt, tôi ở nhà chờ anh, làm phiền anh rồi..."
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Quý Thần không xoay người, mà tiếp tục cầm điện thoại, gọi thêm một cuộc nửa. Khoảng nửa phút sau, giọng của anh lại vang lên, so với cuộc điện thoại vừa nãy, lần này anh nói có vẻ dứt khoát hơn, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm túc: "Bây giờ thím đến đây một chuyến, đúng, ngay bây giờ."
Cúp điện thoại lần nữa, Hạ Quý Thần đứng sững người cạnh cửa sổ trong chốc lát, sau đó, anh mới xoay người, nhưng anh không đi về phía Quý Ức, mà đi vào nhà bếp.
Khoảng năm phút sau, anh bưng ra một cái ly bốc hơi nóng.
Đến cạnh sofa, anh khom người, đặt cái ly ở trước mặt Quý Ức, rồi mới ngồi xuống cái ghế sofa đơn ở cách đó không xa.
Chuyện xảy ra tháng trước khiến hai người có hơi xấu hổ khi ngồi gần nhau, nên trong khoảng thời gian ngắn, không ai mở miệng nói chuyện.
Trong phòng càng thêm yên tĩnh, không khí có hơi nặng nề.
Có lẽ là Hạ Quý Thần nhận thấy Quý Ức không được tự nhiên, hoặc cũng có thể bản thân anh cũng không được tự nhiên, nên anh tìm điều khiển từ xa trên mặt bàn, ấn mở tivi.
Màn hình hiển thị kênh âm nhạc, đang phát một ca khúc gần đây rất thịnh hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm nhạc êm dịu khiến cho không khí trong phòng cũng từ từ trở nên tốt hơn.
Quý Ức cũng dần buông lỏng cơ thể.
Ca khúc nọ còn chưa kết thúc thì chuông cửa đã vang lên.
Hạ Quý Thần buông điều khiển từ xa xuống, đứng dậy, đi về phía cửa ra vào.
Tiếng bước chân biến mất tại cửa trước nhanh chóng vang lên lần nữa, Quý Ức quay đầu, nhìn thấy Hạ Quý Thần đi vào cùng bác sĩ Hạ.
Hạ Quý Thần đi đến cách sofa khoảng một mét thì ngừng lại, anh quay sang bác sĩ Hạ, giơ tay về phía Quý Ức, làm động tác mời.
Bác sĩ Hạ thấy dáng vẻ nhếch nhác của Quý Ức, thì có hơi kinh ngạc, nhưng anh ta cũng không hỏi gì, mà bước nhanh đến bên cạnh cô, mở hòm thuốc, bắt đầu công việc.
Hạ Quý Thần vẫn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn bác sĩ Hạ xử lý vết thương cho Quý Ức.
Trong phòng có ba người, tuy không trò chuyện với nhau, nhưng bởi vì có bác sĩ Hạ, nên không khí vẫn xem như khá tốt.
Lúc khử độc miệng vết thương, có hơi đau, khiến Quý Ức nhiều lần lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cắn mu bàn tay.
Đèn trong phòng được bật lên hết, ánh sáng rõ như ban ngày, ngoài cửa sổ lại tối đen, dường như biến cửa sổ thành một chiếc gương, phản chiếu rõ ràng tất cả mọi thứ trong phòng.
Lúc xử lý vết thương trên đầu gối, Quý Ức lại vô thức quay đầu về phía cửa sổ, khẽ cắn mu bàn tay, ngay khi đó, ánh mắt của cô vô tình liếc thấy Hạ Quý Thần đang đứng phía sau ghế sofa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro