Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Từ nay về sau trong tim em đã có một người là anh (28)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
“Thậm chí còn có người cho rằng có thể là cô và Thi Dương cùng hợp tác
để bắt chẹt người mới nữa kìa! Chuyện lần này đã tạo ra một ít ảnh hưởng không tốt đối với hình tượng của anh ta. Gần đây, cô có mối quan hệ rất thân thiết với Thi Dương, không biết là hai người có vì chuyện này mà
bất hòa hay không?
Nói đến đây, Quý Ức nhịn không được tặc lưỡi, ngay sau đó, cô lập tức đem những lời mà Thiên Ca đã nói lúc trước trả lại cho cô ta: “Thiên Ca, tôi còn tưởng bốn năm sau cô có thể làm nên chuyện lớn, nhưng mà bây giờ... thoạt nhìn thì có vẻ cũng không có gì đặc biệt? Cố gắng lâu như vậy, khó khăn lắm mới có cơ hội đứng trên sân khấu cùng Trình Kha, hỏng mất thì thôi đi, vậy mà ngay cả Thi Dương cũng đắc tội... Cuối cùng còn mang tiếng là chèn ép người mới, cô nói xem, nên gọi là gì đây? Tiền mất tật mang à? Nhưng tính ra là thiệt hại hình như còn nặng nề hơn thì phải...”
“Không không không, không chỉ đơn giản như vậy đâu, chuyện đêm nay giữa hai chúng ta trở nên ầm ĩ thế kia, vốn dĩ bởi vì bị thương trong lúc ghi hình mà tôi phải im hơi lặng tiếng, lúc này bỗng chốc lại được lên đầu đề. Nói vậy, hẳn là tôi phải cám ơn cô rồi, không có cô, tôi cũng không biết đến khi nào tôi mới có cơ hội tỏa sáng nữa!”
“Quý Ức, đủ rồi! Cô câm miệng cho tôi!” Thiên Ca dường như bị Quý Ức chọc giận, giọng cô ta run run.
“Câm miệng? Nếu mà tôi câm miệng thì cô làm sao biết đêm nay bản thân đã thua ở đâu? Thiên Ca, tôi nói cho cô biết, ba năm trước, cô ỷ mình hiểu rõ tôi mà hung hăng đạp tôi vào địa ngục. Lúc đó, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nào đó, tôi cũng dựa vào việc hiểu rõ cô mà đá cô xuống địa ngục giống như cô đã làm với tôi sao? Đêm nay, sở dĩ cô bị tôi đáp trả như vậy cũng là vì tôi hiểu cô, tôi biết được quá khứ giữa cô và Trình Kha, tôi cũng biết rõ giới hạn của cô, cho nên tôi từng bước từng bước làm bùng lên ngọn lửa trong lòng cô, khiến cho cô không khống chế được mà tự hủy hoại mình!”
Nói đến đây, Quý Ức nhịn không được cười khẽ một tiếng: “Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Thiên Ca, cô quả thật là ngu ngốc. Lúc quay Tam Thiên Si, tôi đã dùng cách thức tự đả thương mình để đổ tội cho người đại diện của cô, hôm nay, tôi lại dùng cùng một cách thức khiến cho hình tượng của cô bị hủy hoại trước mắt hàng nghìn người trên mạng. Cô nói xem, cùng một cách thức, vậy mà cô lại có thể liên tục bị lừa? Nhưng mà lần này, sợ là cô càng khó chịu hơn nhỉ? Dù sao thì lần trước, tốt xấu gì tôi cũng bị thương, nhưng lần này, tôi không bị gì hết nha!”
“Câm miệng, cô câm miệng cho tôi! Quý Ức, cô đừng có ở đó mà khoe khoang với tôi. Cô cho rằng làm như vậy là sẽ thắng sao? Cô đừng tưởng là đêm nay cô chiếm được một ít lợi thế, thì không cần biết trời cao đất rộng nữa. Quý Ức, tôi nói cho cô biết, một chút tin tức tiêu cực đó chưa đủ để đánh sụp Thiên Ca này đâu!”
Mặc dù chỉ nghe giọng cô ta qua điện thoại, nhưng Quý Ức vẫn có thể cảm giác được ở đầu dây bên kia, Thiên Ca đang nổi khùng lên.
Cô ta càng tức giận thì tâm trạng cô càng tốt, giọng của cô càng thêm vui vẻ: “Dĩ nhiên là tôi biết chứ, một ít tin tức tiêu cực sao có thể đánh sụp cô, tôi cũng không nghĩ là sẽ đánh gục cô một lần duy nhất đâu, vả lại, làm như vậy cũng thật nhàm chán, tôi muốn giữ cô lại, từ từ chơi đùa kìa!”
“Quý Ức, cô là đồ hèn hạ!”
“Hèn hạ?” Vẻ mặt Quý Ức đột nhiên lạnh xuống, giọng của cô cũng mang đến cho người nghe cảm giác lạnh lẽo: “Tôi bị cô mắng là hèn hạ cũng bởi là do cô đấy!”
“Thiên Ca, tôi cho cô biết, cú điện thoại hôm nay là muốn cho cô biết, đúng như những gì Hạ Quý Thần đã nói với cô ngay từ đầu, rồi sẽ có một ngày, tôi ở đâu thì nơi đó chính là đỉnh cao!”
Nói đến đây, Quý Ức nhịn không được tặc lưỡi, ngay sau đó, cô lập tức đem những lời mà Thiên Ca đã nói lúc trước trả lại cho cô ta: “Thiên Ca, tôi còn tưởng bốn năm sau cô có thể làm nên chuyện lớn, nhưng mà bây giờ... thoạt nhìn thì có vẻ cũng không có gì đặc biệt? Cố gắng lâu như vậy, khó khăn lắm mới có cơ hội đứng trên sân khấu cùng Trình Kha, hỏng mất thì thôi đi, vậy mà ngay cả Thi Dương cũng đắc tội... Cuối cùng còn mang tiếng là chèn ép người mới, cô nói xem, nên gọi là gì đây? Tiền mất tật mang à? Nhưng tính ra là thiệt hại hình như còn nặng nề hơn thì phải...”
“Không không không, không chỉ đơn giản như vậy đâu, chuyện đêm nay giữa hai chúng ta trở nên ầm ĩ thế kia, vốn dĩ bởi vì bị thương trong lúc ghi hình mà tôi phải im hơi lặng tiếng, lúc này bỗng chốc lại được lên đầu đề. Nói vậy, hẳn là tôi phải cám ơn cô rồi, không có cô, tôi cũng không biết đến khi nào tôi mới có cơ hội tỏa sáng nữa!”
“Quý Ức, đủ rồi! Cô câm miệng cho tôi!” Thiên Ca dường như bị Quý Ức chọc giận, giọng cô ta run run.
“Câm miệng? Nếu mà tôi câm miệng thì cô làm sao biết đêm nay bản thân đã thua ở đâu? Thiên Ca, tôi nói cho cô biết, ba năm trước, cô ỷ mình hiểu rõ tôi mà hung hăng đạp tôi vào địa ngục. Lúc đó, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nào đó, tôi cũng dựa vào việc hiểu rõ cô mà đá cô xuống địa ngục giống như cô đã làm với tôi sao? Đêm nay, sở dĩ cô bị tôi đáp trả như vậy cũng là vì tôi hiểu cô, tôi biết được quá khứ giữa cô và Trình Kha, tôi cũng biết rõ giới hạn của cô, cho nên tôi từng bước từng bước làm bùng lên ngọn lửa trong lòng cô, khiến cho cô không khống chế được mà tự hủy hoại mình!”
Nói đến đây, Quý Ức nhịn không được cười khẽ một tiếng: “Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Thiên Ca, cô quả thật là ngu ngốc. Lúc quay Tam Thiên Si, tôi đã dùng cách thức tự đả thương mình để đổ tội cho người đại diện của cô, hôm nay, tôi lại dùng cùng một cách thức khiến cho hình tượng của cô bị hủy hoại trước mắt hàng nghìn người trên mạng. Cô nói xem, cùng một cách thức, vậy mà cô lại có thể liên tục bị lừa? Nhưng mà lần này, sợ là cô càng khó chịu hơn nhỉ? Dù sao thì lần trước, tốt xấu gì tôi cũng bị thương, nhưng lần này, tôi không bị gì hết nha!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Câm miệng, cô câm miệng cho tôi! Quý Ức, cô đừng có ở đó mà khoe khoang với tôi. Cô cho rằng làm như vậy là sẽ thắng sao? Cô đừng tưởng là đêm nay cô chiếm được một ít lợi thế, thì không cần biết trời cao đất rộng nữa. Quý Ức, tôi nói cho cô biết, một chút tin tức tiêu cực đó chưa đủ để đánh sụp Thiên Ca này đâu!”
Mặc dù chỉ nghe giọng cô ta qua điện thoại, nhưng Quý Ức vẫn có thể cảm giác được ở đầu dây bên kia, Thiên Ca đang nổi khùng lên.
Cô ta càng tức giận thì tâm trạng cô càng tốt, giọng của cô càng thêm vui vẻ: “Dĩ nhiên là tôi biết chứ, một ít tin tức tiêu cực sao có thể đánh sụp cô, tôi cũng không nghĩ là sẽ đánh gục cô một lần duy nhất đâu, vả lại, làm như vậy cũng thật nhàm chán, tôi muốn giữ cô lại, từ từ chơi đùa kìa!”
“Quý Ức, cô là đồ hèn hạ!”
“Hèn hạ?” Vẻ mặt Quý Ức đột nhiên lạnh xuống, giọng của cô cũng mang đến cho người nghe cảm giác lạnh lẽo: “Tôi bị cô mắng là hèn hạ cũng bởi là do cô đấy!”
“Thiên Ca, tôi cho cô biết, cú điện thoại hôm nay là muốn cho cô biết, đúng như những gì Hạ Quý Thần đã nói với cô ngay từ đầu, rồi sẽ có một ngày, tôi ở đâu thì nơi đó chính là đỉnh cao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro