Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Từ nay về sau trong tim em đã có một người là anh (31)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Anh sợ cô lại bị thương lần nữa, cho nên đã lập tức gọi cho bác sĩ Hạ,
bảo anh ta nhanh chóng đến hội trường Bắc Dương, có việc rất khẩn cấp.
Đoạn đường bình thường mất khoảng 45 phút chạy xe thì anh chỉ lái có 15 phút, chạy như bay đến hội trường Bắc Dương.
Lúc anh đến nơi, cuộc xung đột giữa cô và Thiên Ca đã kết thúc. Anh vừa tìm được nơi đỗ xe thì đã thấy cô và Trang Nghi qua kính chắn gió.
Hạ Quý Thần không nói gì càng khiến cho Quý Ức khó hiểu. Cô cũng càng thêm bối rối, đầu ngón tay hơi co lại. Nhớ đến chuyện mình đã nói dối với anh tối nay, cô cho là vì chuyện này mà anh không vui, vậy nên, Quý Ức nhỏ giọng nói: “Hạ Quý Thần, có phải là anh giận em không? Giận em vì em đã lừa anh…”
Nghe Quý Ức nói, yết hầu Hạ Quý Thần lên xuống hai cái.
Đúng là anh đang nổi giận.
Nhưng anh giận không phải vì cô lừa anh.
Anh giận là vì cô lại lần nữa dùng cách thức ngu ngốc như vậy để đối phó Thiên Ca.
Tuy là hiện tại không giống như lần trước, cô không để cho mình bị thương, nhưng anh vẫn nổi giận.
Quý Ức thấy Hạ Quý Thần vẫn không nói lời nào, cô cho là mình đã đoán đúng, nhịn không được cúi đầu, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, Hạ Quý Thần, không phải là em cố ý lừa anh đâu…”
Quý Ức còn chưa nói dứt câu, Hạ Quý Thần đã quay đầu nhìn sang cô: “Em có biết là tối nay, những chuyện em đã làm nguy hiểm nhiều như thế nào không?”
Bởi vì tức giận, mà giọng Hạ Quý Thần có hơi cao, khiến cho Quý Ức bị dọa, giọng của cô đã nhỏ lại càng thêm nhỏ.
“Nếu như lúc em bị ngã xuống không cẩn thận thật sự bị trật chân, thì phải làm sao hả? Chẳng lẽ em không biết là chân của em đã phải dưỡng mất một tháng, hiện tại chỉ vừa mới lành lại hay sao?”
Hạ Quý Thần càng nói càng giận: “Còn Trang Nghi nữa, cô ta sao vậy hả? Em làm ẩu, cô ta cũng làm ẩu theo à?” Quý Ức không ngốc, cô biết Hạ Quý Thần hung dữ như vậy cũng là vì lo lắng cho cô.
Tuy bị anh mắng, nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp. Cô không giống như trước, mỗi lần thấy anh nổi giận là sợ, thậm chí thấy anh càng lúc càng giận thêm, cô còn tranh thủ nói: “Chẳng phải em không bị gì sao?”
“Lỡ như có thì sao? Lỡ như có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Tiếp tục ngồi xe lăn một tháng hử?”
Đối mặt với thái độ hung hăng của Hạ Quý Thần, Quý Ức chỉ đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.
Vốn dĩ anh định nói tiếp, nhưng thấy cô như vậy, anh cũng không nói được nữa. Hạ Quý Thần trừng mắt nhìn Quý Ức một cái, sau đó quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.
Quý Ức biết Hạ Quý Thần vẫn còn chưa nguôi giận, cô cũng biết là anh muốn tốt cho cô. Một lát sau, Quý Ức chủ động mở miệng trước, nhẹ giọng dỗ dành anh: “Được rồi, đừng giận nữa...”
Hạ Quý Thần không quan tâm đến cô.
Quý Ức đưa tay nắm tay áo anh, khẽ lay: “Em mời anh ăn khuya, có được không?”
Cô chủ động tiếp xúc khiến cho khí lạnh xung quanh Hạ Quý Thần giảm đi rất nhiều, đôi môi đang mím chặt cũng bắt đầu thả lỏng.
“Hạ Quý Thần...” - Thấy anh vẫn không nhìn mình, Quý Ức bắt đầu làm nũng như khi nhắn tin với anh, cô nũng nịu nói: “Nha nha nha...”
Cơn giận của Hạ Quý Thần lập tức tan thành mây khói, anh quay đầu liếc nhìn Quý Ức, một lát sau anh cũng mở miệng: “Sau này không được như vậy nữa!”
Chỉ một câu đơn giản như thế, nhưng không hiểu sao lại chạm vào nơi sâu nhất và cũng là nơi ấm áp nhất trong tim Quý Ức.
Đoạn đường bình thường mất khoảng 45 phút chạy xe thì anh chỉ lái có 15 phút, chạy như bay đến hội trường Bắc Dương.
Lúc anh đến nơi, cuộc xung đột giữa cô và Thiên Ca đã kết thúc. Anh vừa tìm được nơi đỗ xe thì đã thấy cô và Trang Nghi qua kính chắn gió.
Hạ Quý Thần không nói gì càng khiến cho Quý Ức khó hiểu. Cô cũng càng thêm bối rối, đầu ngón tay hơi co lại. Nhớ đến chuyện mình đã nói dối với anh tối nay, cô cho là vì chuyện này mà anh không vui, vậy nên, Quý Ức nhỏ giọng nói: “Hạ Quý Thần, có phải là anh giận em không? Giận em vì em đã lừa anh…”
Nghe Quý Ức nói, yết hầu Hạ Quý Thần lên xuống hai cái.
Đúng là anh đang nổi giận.
Nhưng anh giận không phải vì cô lừa anh.
Anh giận là vì cô lại lần nữa dùng cách thức ngu ngốc như vậy để đối phó Thiên Ca.
Tuy là hiện tại không giống như lần trước, cô không để cho mình bị thương, nhưng anh vẫn nổi giận.
Quý Ức thấy Hạ Quý Thần vẫn không nói lời nào, cô cho là mình đã đoán đúng, nhịn không được cúi đầu, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, Hạ Quý Thần, không phải là em cố ý lừa anh đâu…”
Quý Ức còn chưa nói dứt câu, Hạ Quý Thần đã quay đầu nhìn sang cô: “Em có biết là tối nay, những chuyện em đã làm nguy hiểm nhiều như thế nào không?”
Bởi vì tức giận, mà giọng Hạ Quý Thần có hơi cao, khiến cho Quý Ức bị dọa, giọng của cô đã nhỏ lại càng thêm nhỏ.
“Nếu như lúc em bị ngã xuống không cẩn thận thật sự bị trật chân, thì phải làm sao hả? Chẳng lẽ em không biết là chân của em đã phải dưỡng mất một tháng, hiện tại chỉ vừa mới lành lại hay sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Quý Thần càng nói càng giận: “Còn Trang Nghi nữa, cô ta sao vậy hả? Em làm ẩu, cô ta cũng làm ẩu theo à?” Quý Ức không ngốc, cô biết Hạ Quý Thần hung dữ như vậy cũng là vì lo lắng cho cô.
Tuy bị anh mắng, nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp. Cô không giống như trước, mỗi lần thấy anh nổi giận là sợ, thậm chí thấy anh càng lúc càng giận thêm, cô còn tranh thủ nói: “Chẳng phải em không bị gì sao?”
“Lỡ như có thì sao? Lỡ như có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Tiếp tục ngồi xe lăn một tháng hử?”
Đối mặt với thái độ hung hăng của Hạ Quý Thần, Quý Ức chỉ đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.
Vốn dĩ anh định nói tiếp, nhưng thấy cô như vậy, anh cũng không nói được nữa. Hạ Quý Thần trừng mắt nhìn Quý Ức một cái, sau đó quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.
Quý Ức biết Hạ Quý Thần vẫn còn chưa nguôi giận, cô cũng biết là anh muốn tốt cho cô. Một lát sau, Quý Ức chủ động mở miệng trước, nhẹ giọng dỗ dành anh: “Được rồi, đừng giận nữa...”
Hạ Quý Thần không quan tâm đến cô.
Quý Ức đưa tay nắm tay áo anh, khẽ lay: “Em mời anh ăn khuya, có được không?”
Cô chủ động tiếp xúc khiến cho khí lạnh xung quanh Hạ Quý Thần giảm đi rất nhiều, đôi môi đang mím chặt cũng bắt đầu thả lỏng.
“Hạ Quý Thần...” - Thấy anh vẫn không nhìn mình, Quý Ức bắt đầu làm nũng như khi nhắn tin với anh, cô nũng nịu nói: “Nha nha nha...”
Cơn giận của Hạ Quý Thần lập tức tan thành mây khói, anh quay đầu liếc nhìn Quý Ức, một lát sau anh cũng mở miệng: “Sau này không được như vậy nữa!”
Chỉ một câu đơn giản như thế, nhưng không hiểu sao lại chạm vào nơi sâu nhất và cũng là nơi ấm áp nhất trong tim Quý Ức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro