Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Vì cô mà ra mặt cảnh cáo (2)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Chương 62: Vì cô mà ra mặt cảnh cáo (2) Editor: Hồng Phan – Virgo Beta: Stuko ^^ Thím Trương nhìn chằm chằm cánh cửa mà thở dài, quay đầu nhìn lên trên lầu lại thở dài, bà đi xuống bếp đem nồi cháo đang nấu bắc xuống, tắt bếp. Sau đó pha một ly trà, đang chuẩn bị mang lên lầu, chuông cửa lại vang lên.
Thím Trương vội vội vàng vàng chạy đi mở cửa, mở cửa ra nhìn thấy Qúy Ức, khuôn mặt lập tức nở nụ cười: “Tiểu thư …”
Bà mới nói được hai chữ, Qúy Ức đã đưa một cái phong bì đến trước mặt: “Thím Trương, phiền Thím đem phong bì này chuyển lại cho Hạ tiên sinh, cám ơn.”
Nói xong, Qúy Ức hướng về phía Thím Trương mỉm cười lễ phép nói câu “Tạm biệt”, lại bước vào thang máy rời đi.
Thím Trương đứng im nhìn thang máy một lúc lâu mới đóng cửa lại, hướng về phía cầu thang lầu hai đi lên. Thím Trương bước chưa tới hai bước liền thấy Hạ Qúy Thần đang đứng ở lan can lầu hai, bà dừng lại ngẩng đầu hô một tiếng: “Cậu chủ.”
Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm phòng khách, không mở miệng nói chuyện.
Thím Trương đứng đó một lát mới bước tiếp lên lầu, đi đến bên cạnh Hạ Qúy Thần, bà đưa phong bì tới trước mặt hắn rồi mới mở miệng: “Tôi khuyên tiểu thư vài câu, cô ấy vẫn không chịu ở lại ăn cơm.”
Ngừng hai giây, Thím Trương tiếp tục: “Cô ấy rời đi một lát lại quay lại đưa cho tôi cái phong bì này.”
Thím Trương nói xong, Hạ Qúy Thần cũng không có đáp lại, bà lại mở miệng: “Cậu chủ”
Lần này Hạ Qúy Thần chần chờ hồi lâu mới quay đầu nhìn phong bì trên tay Thím Trương, yết hầu hắn lên xuống hai ba cái mới vươn tay nhận lấy.
Thím Trương không nói nữa, thức thời mà trở về phòng bếp. Ngẩng đầu nhìn lại chỗ lan can lầu hai, Hạ Qúy Thần vẫn đứng chỗ đó, chỉ là bàn tay bóp chặt phong bì.
…
Có vài chuyện Thím Trương không nói cho Hạ Qúy Thần, hắn cũng biết.
Bởi vì lúc dưới lầu truyền đến âm thanh của cô, hắn liền mở cửa đứng ở lan can lẳng lặng mà nhìn cô.
Hắn nghe thấy được cô cự tuyệt Thím Trương, cũng thấy được cảnh tượng cô trở lại đưa phong bì cho Thím Trương.
Bất lực mà nhìn người mình thương rời đi?
Khoảng khắc lúc đó hắn chính là có cảm giác như thế nào?Giống như đang ở trong nước sôi lửa bỏng chịu đựng hình phạt băm thành trăm mảnh.
…
Mấy ngày liền, dù ở ký túc xá hay là ở trên lớp, Qúy Ức cũng không dám mặc quần áo mỏng.
Dấu vết Hạ Qúy Thần lưu lại trên người Qúy Ức, ước chừng gần một tuần mới hoàn toàn biến mất.
May là đã vào mùa thu, cô mặc quần áo kín mít cũng không có vẻ khác người.
Ngày thứ hai sau sự việc kia một tuần, Qúy Ức nhận được điện thoại từ trợ lý của đạo diễn Lương.
Anh ta nói cho cô biết, anh ở trước mặt đạo diễn Lương nhắc tới cô, nói đạo diễn Lương vẫn còn nhớ cô, bảo cô cuối tuần này đến thử vai.
Điện thoại vừa ngắt, Qúy Ức nhận được bưu kiện, là kịch bản đạo diễn Lương gửi tới.
Qúy Ức đợi chờ nửa năm mới chớp được cơ hội, cô tự nhiên không dám lơ là, cho nên cô đọc kịch bản mất tới hai ngày.
10 giờ bắt đầu thử vai, 9 giờ Qúy Ức đã tới.
Số thứ tự của Qúy Ức là 14, thẳng đến hơn 11 giờ cô mới nghe thấy nhân viên công tác gọi tên của mình. Đăng bởi: admin
Thím Trương vội vội vàng vàng chạy đi mở cửa, mở cửa ra nhìn thấy Qúy Ức, khuôn mặt lập tức nở nụ cười: “Tiểu thư …”
Bà mới nói được hai chữ, Qúy Ức đã đưa một cái phong bì đến trước mặt: “Thím Trương, phiền Thím đem phong bì này chuyển lại cho Hạ tiên sinh, cám ơn.”
Nói xong, Qúy Ức hướng về phía Thím Trương mỉm cười lễ phép nói câu “Tạm biệt”, lại bước vào thang máy rời đi.
Thím Trương đứng im nhìn thang máy một lúc lâu mới đóng cửa lại, hướng về phía cầu thang lầu hai đi lên. Thím Trương bước chưa tới hai bước liền thấy Hạ Qúy Thần đang đứng ở lan can lầu hai, bà dừng lại ngẩng đầu hô một tiếng: “Cậu chủ.”
Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm phòng khách, không mở miệng nói chuyện.
Thím Trương đứng đó một lát mới bước tiếp lên lầu, đi đến bên cạnh Hạ Qúy Thần, bà đưa phong bì tới trước mặt hắn rồi mới mở miệng: “Tôi khuyên tiểu thư vài câu, cô ấy vẫn không chịu ở lại ăn cơm.”
Ngừng hai giây, Thím Trương tiếp tục: “Cô ấy rời đi một lát lại quay lại đưa cho tôi cái phong bì này.”
Thím Trương nói xong, Hạ Qúy Thần cũng không có đáp lại, bà lại mở miệng: “Cậu chủ”
Lần này Hạ Qúy Thần chần chờ hồi lâu mới quay đầu nhìn phong bì trên tay Thím Trương, yết hầu hắn lên xuống hai ba cái mới vươn tay nhận lấy.
Thím Trương không nói nữa, thức thời mà trở về phòng bếp. Ngẩng đầu nhìn lại chỗ lan can lầu hai, Hạ Qúy Thần vẫn đứng chỗ đó, chỉ là bàn tay bóp chặt phong bì.
…
Có vài chuyện Thím Trương không nói cho Hạ Qúy Thần, hắn cũng biết.
Bởi vì lúc dưới lầu truyền đến âm thanh của cô, hắn liền mở cửa đứng ở lan can lẳng lặng mà nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nghe thấy được cô cự tuyệt Thím Trương, cũng thấy được cảnh tượng cô trở lại đưa phong bì cho Thím Trương.
Bất lực mà nhìn người mình thương rời đi?
Khoảng khắc lúc đó hắn chính là có cảm giác như thế nào?Giống như đang ở trong nước sôi lửa bỏng chịu đựng hình phạt băm thành trăm mảnh.
…
Mấy ngày liền, dù ở ký túc xá hay là ở trên lớp, Qúy Ức cũng không dám mặc quần áo mỏng.
Dấu vết Hạ Qúy Thần lưu lại trên người Qúy Ức, ước chừng gần một tuần mới hoàn toàn biến mất.
May là đã vào mùa thu, cô mặc quần áo kín mít cũng không có vẻ khác người.
Ngày thứ hai sau sự việc kia một tuần, Qúy Ức nhận được điện thoại từ trợ lý của đạo diễn Lương.
Anh ta nói cho cô biết, anh ở trước mặt đạo diễn Lương nhắc tới cô, nói đạo diễn Lương vẫn còn nhớ cô, bảo cô cuối tuần này đến thử vai.
Điện thoại vừa ngắt, Qúy Ức nhận được bưu kiện, là kịch bản đạo diễn Lương gửi tới.
Qúy Ức đợi chờ nửa năm mới chớp được cơ hội, cô tự nhiên không dám lơ là, cho nên cô đọc kịch bản mất tới hai ngày.
10 giờ bắt đầu thử vai, 9 giờ Qúy Ức đã tới.
Số thứ tự của Qúy Ức là 14, thẳng đến hơn 11 giờ cô mới nghe thấy nhân viên công tác gọi tên của mình. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro