Đại Thúc Thúc Là Chồng Của Tôi
Chương 16
Hoa Tổng
2024-07-05 09:34:24
Lúc bác sĩ đang kiểm tra cho Châu Thiên Thiên, Lâm Mặc Cảnh ở bên ngoài chờ, hai tay chóng lên tường cũng không nhúc nhích, anh thực sự lo lắng gần chết, nhớ đến những lời kích động lúc nãy của con bé anh thực sự rất đau đầu. Rốt cuộc những lời nói đó, có phải là thật hay không?
Lúc bác sĩ xử lý vết thương xong đi ra, Lâm Mặc Cảnh liền nhanh chóng chạy đến hỏi han.
"Thế nào? Con bé sao rồi?"
Vị bác sĩ là một người đã ông trạc bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn tương đối điển trai. Áo sơ mi trắng bên trong, áo bác sĩ chuyên dụng khoác bên ngoài trong thật gọn gàng tươm tất.
"Không sao rồi, tôi đã xử lý vết thương cho con bé. Con bé ngủ rồi!"
Lâm Mặc Cảnh, mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên vai vị bác sĩ mấy cái.
"Kình Hy, cảm ơn cậu!"
Nụ cười trên môi nam nhân có chút tự giễu.
"Đã lâu rồi, không nghe từ chính miệng cậu nói ra lời cảm ơn với tôi đấy!"
Kình Hy, là bạn tốt của Lâm Mặc Cảnh và Châu Minh rất nhiều năm. Cả ba đều có giao tình từ lúc cấp 2 đến tận bây giờ, nhưng Kình Hy không giống với anh và Châu Minh cậu ta không thích lăn lộn trong giới kinh doanh, cậu ta theo đuổi ước mơ riêng của chính mình là làm một bác sĩ. Kình Hy, hiện tại đã mở được rất nhiều bệnh viện lớn tại Đài Bắc, Thành Đô.
Tuy không cùng chí hướng làm ăn, nhưng giao tình của cả ba người cũng không đổi.
Lâm Mặc Cảnh, cười.
"Cậu giúp cháu tôi, đương nhiên tôi phải cảm ơn cậu rồi!"
"Có thật chỉ là cháu không? Tôi cảm thấy con bé rất thích cậu thì phải."
Kình Hy, nhướng mày ngữ điệu thong dong nói ra. Nhưng khiến Lâm Mặc Cảnh có chút trầm mặt.
"Đừng nói bậy, con bé còn rất nhỏ! Nó sao có thể hiểu được chuyện tình cảm chứ?"
"Nhỏ sao? Lâm Mặc Cảnh, cậu đúng thật là không có mắt. Thiên Thiên đã hai mươi tuổi rồi, sao có thể còn nhỏ được. Hay vốn dĩ cậu không muốn chấp nhận sự trưởng thành của con bé!"
Lâm Mặc Cảnh, tay day nhẹ thái dương của chính mình, anh mệt mỏi dựa người vào tường cũng không trả lời lại Kình Hy.
Kình Hy, giống như nhìn ra được tâm tư của anh, nam nhân thở hắc một hơi.
"Chuyện tình cảm không bao giờ có lý do, càng không có gì là khoảng cách cả. Lúc cậu đưa con bé đến đây, tôi thấy hai mắt nó đỏ hoe cũng đủ biết chuyện vừa xảy ra là gì. Có lẽ cậu nên thử một lần xem sao..."
Khuyên nhủ mấy câu, Kình Hy cũng nhanh chóng rời đi. Bỏ lại anh một mình trước hành lang bệnh viện, trặc trọc từ suy nghĩ về toàn bộ quá trình từ lúc gặp cô đến giờ.
Lúc mở cửa phòng bệnh ra, nhìn Châu Thiên Thiên ngủ rất ngon lành. Anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, Lâm Mặc Cảnh trầm mặc, ở bên giường nhìn chằm chằm Châu Thiên Thiên không dám nháy mắt, cũng phát hiện ra con bé thực sự đã trưởng thành, rất nhiều đoạn ký ức của quá khứ từ từ thoáng qua trước mắt, giống như ảo thuật, từ đứa trẻ mười bốn tuổi mặc dù rất xinh xắn nhưng nét trẻ con hiện rõ anh chỉ thấy đáng yêu, làn lúc ấy tuy trắng nhưng không mấy mềm mại, lúc này đã biến hóa thành cô gái duyên dáng yêu kiều làn da trắng nõn, thân thể đã có những đường cong của người con gái trưởng thành làm rung động lòng người.
Thì ra trong những năm qua, anh quả thật đã bị mù, vẫn còn cho rằng Châu Thiên Thiên là cô cháu gái cứ thích ở cạnh anh, Lâm Mặc Cảnh chưa bao giờ thực sự mở mắt ra nhìn cô.
Tay anh vô thức chạm lên từng đường nét trên mặt cô, dừng trước hai mắt vẫn còn hơi sưng anh liền tự tránh chính mình.
Cứ cho là con bé thật sự thích anh đi, nhưng hiện tại là như vậy. Cũng không có gì chắc chắn sau này không thay đổi, chỉ cần một ngày nào đó con bé tìm được đối tượng thích hợp con bé sẽ tự thay đổi tình cảm thôi. Anh không nên nghĩ ngợi quá nhiều, anh không thể đáp lại con bé cái gì cho nên anh sẽ không để con bé có thêm hy vọng.
***
Rất nhanh sau đó, đã đến ngày cô quay trở về Pháp. Lâm Mặc Cảnh kể từ lần ở bệnh viện đã tránh mặt cô đến tận hôm nay, lúc ở sân bay ánh mắt cô đảo quay tìm kiếm bóng dáng anh trong vô vọng, anh thực sự không tới, anh bỏ mặc cô luôn rồi.
Bố cô Châu Minh, lên tiếng hối thúc.
"Đến giờ rồi, con con đợi ai nữa? Mau vào trong đi!"
"Con đợi Mặc Cảnh, anh ấy tại sao không đến tiễn con?"
Cô ung dung nói, khiến sắc mặt Châu Minh càng tức giận. Tiêu Mẫn ở bên cạnh liền kéo chặt tay anh.
"Thiên Thiên, có lẽ chú ấy đang bận việc. Không đến được, con cứ đến Pháp đi. Sau khi đến nơi gọi wechat cho chú ấy là được thôi!"
Tiêu Mẫn, nhẹ nhàng khuyên nhủ. Châu Thiên Thiên miễn cưỡng gật đầu, cô quay sang kéo cổ Lô Na lại nói nhỏ.
"Cậu ở lại, nhớ giữ anh ấy hộ mình. Nếu anh ấy nhân lúc mình sang Pháp dám cầu hôn Trịnh Minh Minh, cậu nhất định phải thay mình ngăn cản đó!"
Lô Na, gật gật đầu.
"Tin ở mình, yên tâm đi đi. Mọi chuyện ở đây mình thay cậu quản, quản luôn người đàn ông của cậu!"
Châu Thiên Thiên, làm động tác ok.
"Bố, dì Mẫn, tạm biệt!"
Bóng dáng cô mất hút trong dòng người, Châu Minh mới thu lại ánh mắt.
"Nếu cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy, xem như không ổn rồi. Anh phải hành động thôi!"
Lúc bác sĩ xử lý vết thương xong đi ra, Lâm Mặc Cảnh liền nhanh chóng chạy đến hỏi han.
"Thế nào? Con bé sao rồi?"
Vị bác sĩ là một người đã ông trạc bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn tương đối điển trai. Áo sơ mi trắng bên trong, áo bác sĩ chuyên dụng khoác bên ngoài trong thật gọn gàng tươm tất.
"Không sao rồi, tôi đã xử lý vết thương cho con bé. Con bé ngủ rồi!"
Lâm Mặc Cảnh, mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên vai vị bác sĩ mấy cái.
"Kình Hy, cảm ơn cậu!"
Nụ cười trên môi nam nhân có chút tự giễu.
"Đã lâu rồi, không nghe từ chính miệng cậu nói ra lời cảm ơn với tôi đấy!"
Kình Hy, là bạn tốt của Lâm Mặc Cảnh và Châu Minh rất nhiều năm. Cả ba đều có giao tình từ lúc cấp 2 đến tận bây giờ, nhưng Kình Hy không giống với anh và Châu Minh cậu ta không thích lăn lộn trong giới kinh doanh, cậu ta theo đuổi ước mơ riêng của chính mình là làm một bác sĩ. Kình Hy, hiện tại đã mở được rất nhiều bệnh viện lớn tại Đài Bắc, Thành Đô.
Tuy không cùng chí hướng làm ăn, nhưng giao tình của cả ba người cũng không đổi.
Lâm Mặc Cảnh, cười.
"Cậu giúp cháu tôi, đương nhiên tôi phải cảm ơn cậu rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có thật chỉ là cháu không? Tôi cảm thấy con bé rất thích cậu thì phải."
Kình Hy, nhướng mày ngữ điệu thong dong nói ra. Nhưng khiến Lâm Mặc Cảnh có chút trầm mặt.
"Đừng nói bậy, con bé còn rất nhỏ! Nó sao có thể hiểu được chuyện tình cảm chứ?"
"Nhỏ sao? Lâm Mặc Cảnh, cậu đúng thật là không có mắt. Thiên Thiên đã hai mươi tuổi rồi, sao có thể còn nhỏ được. Hay vốn dĩ cậu không muốn chấp nhận sự trưởng thành của con bé!"
Lâm Mặc Cảnh, tay day nhẹ thái dương của chính mình, anh mệt mỏi dựa người vào tường cũng không trả lời lại Kình Hy.
Kình Hy, giống như nhìn ra được tâm tư của anh, nam nhân thở hắc một hơi.
"Chuyện tình cảm không bao giờ có lý do, càng không có gì là khoảng cách cả. Lúc cậu đưa con bé đến đây, tôi thấy hai mắt nó đỏ hoe cũng đủ biết chuyện vừa xảy ra là gì. Có lẽ cậu nên thử một lần xem sao..."
Khuyên nhủ mấy câu, Kình Hy cũng nhanh chóng rời đi. Bỏ lại anh một mình trước hành lang bệnh viện, trặc trọc từ suy nghĩ về toàn bộ quá trình từ lúc gặp cô đến giờ.
Lúc mở cửa phòng bệnh ra, nhìn Châu Thiên Thiên ngủ rất ngon lành. Anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, Lâm Mặc Cảnh trầm mặc, ở bên giường nhìn chằm chằm Châu Thiên Thiên không dám nháy mắt, cũng phát hiện ra con bé thực sự đã trưởng thành, rất nhiều đoạn ký ức của quá khứ từ từ thoáng qua trước mắt, giống như ảo thuật, từ đứa trẻ mười bốn tuổi mặc dù rất xinh xắn nhưng nét trẻ con hiện rõ anh chỉ thấy đáng yêu, làn lúc ấy tuy trắng nhưng không mấy mềm mại, lúc này đã biến hóa thành cô gái duyên dáng yêu kiều làn da trắng nõn, thân thể đã có những đường cong của người con gái trưởng thành làm rung động lòng người.
Thì ra trong những năm qua, anh quả thật đã bị mù, vẫn còn cho rằng Châu Thiên Thiên là cô cháu gái cứ thích ở cạnh anh, Lâm Mặc Cảnh chưa bao giờ thực sự mở mắt ra nhìn cô.
Tay anh vô thức chạm lên từng đường nét trên mặt cô, dừng trước hai mắt vẫn còn hơi sưng anh liền tự tránh chính mình.
Cứ cho là con bé thật sự thích anh đi, nhưng hiện tại là như vậy. Cũng không có gì chắc chắn sau này không thay đổi, chỉ cần một ngày nào đó con bé tìm được đối tượng thích hợp con bé sẽ tự thay đổi tình cảm thôi. Anh không nên nghĩ ngợi quá nhiều, anh không thể đáp lại con bé cái gì cho nên anh sẽ không để con bé có thêm hy vọng.
***
Rất nhanh sau đó, đã đến ngày cô quay trở về Pháp. Lâm Mặc Cảnh kể từ lần ở bệnh viện đã tránh mặt cô đến tận hôm nay, lúc ở sân bay ánh mắt cô đảo quay tìm kiếm bóng dáng anh trong vô vọng, anh thực sự không tới, anh bỏ mặc cô luôn rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bố cô Châu Minh, lên tiếng hối thúc.
"Đến giờ rồi, con con đợi ai nữa? Mau vào trong đi!"
"Con đợi Mặc Cảnh, anh ấy tại sao không đến tiễn con?"
Cô ung dung nói, khiến sắc mặt Châu Minh càng tức giận. Tiêu Mẫn ở bên cạnh liền kéo chặt tay anh.
"Thiên Thiên, có lẽ chú ấy đang bận việc. Không đến được, con cứ đến Pháp đi. Sau khi đến nơi gọi wechat cho chú ấy là được thôi!"
Tiêu Mẫn, nhẹ nhàng khuyên nhủ. Châu Thiên Thiên miễn cưỡng gật đầu, cô quay sang kéo cổ Lô Na lại nói nhỏ.
"Cậu ở lại, nhớ giữ anh ấy hộ mình. Nếu anh ấy nhân lúc mình sang Pháp dám cầu hôn Trịnh Minh Minh, cậu nhất định phải thay mình ngăn cản đó!"
Lô Na, gật gật đầu.
"Tin ở mình, yên tâm đi đi. Mọi chuyện ở đây mình thay cậu quản, quản luôn người đàn ông của cậu!"
Châu Thiên Thiên, làm động tác ok.
"Bố, dì Mẫn, tạm biệt!"
Bóng dáng cô mất hút trong dòng người, Châu Minh mới thu lại ánh mắt.
"Nếu cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy, xem như không ổn rồi. Anh phải hành động thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro