Chương 13
Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử
2024-06-27 19:06:42
Vân Nhạn Hồi xoay người lui ra, còn chưa đi được ba bước đã bị người ôm eo kéo lại.
Bàn chân có gắng lết về phía trước, cố gắng một hồi cũng không thể kéo người phía sau dịch thêm một bước, Vân Nhạn Hồi muốn khóc mà không khóc được nói: “Ngươi ăn cái gì mà lớn a, sức lực sao lại lớn như vậy..”
Tiểu hài tử kia nói: “Nhạn sư huynh vì sao lại chạy a?”
“Ta đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc.” Vân Nhạn Hồi giảo biện.
Miệng tiểu hài tử đều bĩu lên, rõ ràng là không tin, thể hiện mình đặc biệt thương tâm.
Liễu Nhiên nhìn khung cảnh quen thuộc này, cũng không để ý tới, chỉ hỏi Vân Nhạn Hồi: “Con cầm gì trong tay đó?”
Vân Nhạn Hồi giơ cái chai lên, ngượng ngùng nói: “Mua chút sữa bò, đưa một chút qua cho đại sư uống.”
Tiểu hài tử kia thấy thế nhanh chân chạy ra đóng cửa lại.
Vân Nhạn Hồi nhìn hắn, cũng vô ngữ.
Mặc dù cậu quen tiểu hài tử này ở chỗ Liễu Nhiên, cũng cũng vì Liễu Nhiên bắc cầu mà xưng huynh gọi đệ, nhưng hai người bọn họ cũng không bái Liễu Nhiên làm sư phụ. Vân Nhạn Hồi gọi những người khác trong chùa Đại Tướng Quốc là sư huynh cũng do tốt xấu gì người ta cũng đã quy y cửa phật rồi a.
Thân phận của cái vị này có chút không bình thường, hắn là một người trong tôn thất*, là cháu trai của vua Thái Tông triều đại này, con trai của một vị thân vượng, tên là Triệu Duẫn Sơ. Từ nhỏ hắn đã cực kỳ thích nghiên cứu học tập kinh Phật, hoàn toàn tương phản với Vân Nhạn Hồi.
(*tôn thất: Người thuộc dòng họ nhà vua).
Bởi vậy hắn thường thường tới chùa Đại Tướng Quốc lễ Phật, theo sau Liễu Nhiên lãnh giáo kinh thư, vì thế mới quen biết Vân Nhạn Hồi.
Vân Nhạn Hồi đối với Triệu Duẫn Sơ chính là tránh cũng tránh không kịp, tiểu hài tử bởi vì quan di truyền hệ, nhìn qua văn văn tĩnh tĩnh, kỳ thật trời sinh sức lực cực lớn, Liễu Nhiên từng khen Vân Nhạn Hồi có phật tính, học tập kinh văn cực kì nhanh, cho nên tên nhóc này thường thường mạnh mẽ muốn cùng Vân Nhạn Hồi tham thảo kinh Phật.
Thế nhưng Vân Nhạn Hồi lại không thích, thành ra đứa nhỏ này đặc biệt chấp niệm với cậu.
Nhưng mà trên thực tế Vân Nhạn Hồi khi nào thì có học tập kinh thư mau a, bất quá chỉ là cậu có tư duy của người đã thành niên, cùng trí nhớ tương đối tốt thôi, đời trước cậu còn được gọi là bút ghi âm hình hình, thời điểm chạy đi ghi hình các vị lãnh đạo nói chuyện tin tức chính trị chưa bao giờ cần dùng ghi âm.
Triệu Duẫn Sơ giúp Vân Nhạn Hồi đem vật chứa đặt lên tên bàn, ngửi ngửi mùi sữa, nói: “Ta còn chưa bao giờ uống qua sữa tươi như này a, cảm giác quái quái.”
Thời buổi này các sản phẩm chế biến từ sữa đã có, bất quá đều là thứ để cho quý tộc ăn, phương pháp chế biến khó có khi lưu truyền tới nhân gian. Thế nhưng bình thường cũng ít có ai uống sữa bồ chưa qua gia công nấu nướng.
Vân Nhạn Hồi cười gượng một chút, “Nghe ngươi nói kìa, lại không nói sẽ cho ngươi uống..”
Triệu Duẫn Sơ tức khắc lã chã chực khóc, u oán mà nhìn Vân Nhạn Hồi.
Tuy rằng hắn là người trong hoàng thất, nhưng không biết có phải do tính tình mềm mại hòa khí hay không mà ít khi phát tình tình của quý tộc, hay là do chùa Đại Tướng Quốc đã có ảnh hưởng vô cùng sâu rộng với hoàng thất, sĩ tộc cũng nhân vật nổi tiếng quá nhiều, tóm lại Vân Nhạn Hồi mỗi lần đều chọc hắn giận dỗi nhưng cũng không bị phạt gì, cũng chưa từng bị trả thù.
Có thể nói Nhạn ca nhi ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn mãi coi Nhạn ca nhi như mối tình đầu.
Liễu Nhiên cũng ngửi ngửi, nói: “Cứ uống trực tiếp như vậy?”
“Phải hâm nóng nó lên.” Vân Nhạn Hồi nói, “Mấy thứ như này rất tốt cho thân thể.”
Liễu Nhiên lại vẫy vẫy tay, “Ta ngửi thấy quái quái, không muốn uống.”
Rốt cuộc mọi người đều không có thói quen uống trực tiếp, Liễu Nhiên không thích cũng bình thường.
Thế những Vân Nhạn Hồi đương nhiên sẽ không bỏ qua, cậu xung phong nhận việc nói: “Vậy thì không bằng ta đem nó làm thành bánh kem ốc* đi, đây là cách làm của người Hồ, hương vị thực tốt.”
(bánh kem ốc: Có lẽ là phomat đó mn=((cũng không rõ nữa).
“Không cần tốn công.” Liễu Nhiên không có dục vọng ăn uống nhiều, khuyên Vân Nhạn Hồi bớt việc.
“Ngài sẽ thích thôi, đại sư, toàn Biện Lương không có mấy người biết làm thứ này đâu, người Hồ sẽ không truyền cách làm ra ngoài, trọng điểm là vào miệng là tan, tươi ngon cực kỳ, ngài ăn vô cũng tốt cho tiêu hóa.”
Loại đồ ăn này ở Bắc Tống sau này sẽ vô cùng nổi danh, lúc này cũng tồn tại, nhưng cách làm chỉ lưu truyền trong người Hồ, có một lần cậu ngẫu nhiên thấy được thương nhân Hồ làm, cũng chui vô cùng làm nửa sau, lại dùng tri thức của mình suy nghĩ một chút, lại không khó, cơ bản nghĩ chút liền làm ra.
Chỉ là chưa từng nghĩ tới việc tự mình làm, hiện tại nhìn đại sư không muốn uống sữa tươi mới đột nhiên nhớ lại.
Liễu Nhiên vừa nghe như vậy, cũng cảm thấy có chút hứng thú, cuối cũng vẫn phiền toái vị đệ tử còn chưa vào cửa này. Tuổi tác của lão lớn rồi, răng cũng không còn tốt như trước kia, tuy không dục vọng tham ăn uống, nhưng đối với thứ và miệng liền tan cũng có chút hứng thú.
Vân Nhạn Hồi lập tức lại đem sữa bò ôm trở về, chuẩn bị làm xong ở nhà rồi lại đem qua đây.
Ai ngờ Triệu Duẫn Sơ cũng lặng yên không một tiếng động liền theo cùng lại đây.
“Ngươi đi theo ta làm cái gì?” Vân Nhạn Hồi đem hai đầu lông mày đều nhếch lên trên trời rồi.
Triệu Duẫn Sơ một lúc lâu cũng không nói được cái lý do, cuối cùng lắp bắp mà nói: “Sư huynh, ta, ta giúp ngươi lấy sữa bò.”
Vân Nhạn Hồi đối với tiểu hài tử này cũng bất đắc dĩ, chẳng lẽ cậu thật sự là Thích Ca Mâu Ni chuyển thế sao, sao mà cứ thu hút mấy vị hòa thượng a?
Chạy cũng chạy không lại đứa nhỏ này.. Cho nên nói, gien thật sự rất quan trọng, nghe nói phụ thân của Triệu Duẫn Sơ có sức chiến đấu rất cao, nổi tiếng trong cả ngoại bang, đứa nỏ này chính là di truyền từ cha hắn.
Tuổi Triệu Duẫn Sơ tuy rằng so với Vân Nhạn Hồi còn nhỏ hơn một chút, nhưng bởi vì dinh dưỡng tốt, gien cũng tốt, thành ra hắn còn cao hơn cậu nữa cái đầu, hơn nữa sức lực lại lớn, Vân Nhạn Hồi cũng liền không chút khách khí mà kêu hắn ôm bình. Đừng nói, cái thứ này chứa đầy thật sự có chút nặng.
Đi đến cửa nhà, Triệu Duẫn Sơ cũng nhìn thấy con gấu trúc bị nhốt lại, “Đây là cái gì?”
“Gấu chó, nuôi để trông cửa.” Vân Nhạn Hồi mới vừa nói xong, liền thấy Bối Bối đi trên đất bằng còn có thể té ngã, làm cậu thật mất mặt a.
Triệu Duẫn Sơ thấy vậy lộ ra thần sắc hoài nghi, “Gấu chó hình như không có màu như thế này a, còn té ngã, nói nữa, nào có người dùng gấu chó trông cửa.”
“Ngươi biết cái gì, nó lớn lên nhìn có chút đặc biệt, sức chiến đấu còn rất cao.” Vân Nhạn Hồi cãi cọ, “Nói nữa, sao có thể không có ai dùng gấu chó trông cửa, ta đang dùng không phải sao?”
Triệu Duẫn Sơ lập tức không còn lời gì để nói.
Vân Nhạn Hồi tiếp nhận bình, mở hàng rào đi vào, đổ một ít vào trong bồn của Bối Bối, Bối Bối lập tức chui đầu vào uống.
Triệu Duẫn Sơ dùng chân cẩn thận chọc Bối Bối một chút, Bối Bối liền lảo đảo một cái, lại không rời không bỏ mà ôm lấy chậu. Triệu Duẫn Sơ thấy thế liền lộ ra biểu tình tuy rằng ta không cãi cọ với sư huynh nhưng chính là biết sư huynh đang lừa ta.
Vân Nhạn Hồi không vui đi ra, nhìn thấy gà đã được cho ăn, liền biết Song Nghi khẳng định đã về nhà, ngó vào nhà, quả nhiên, Song Nghi cùng Tiểu Bảo đang ăn bữa sáng rồi, chính là canh thịt tối qua hâm nóng lại.
Nhìn thấy Vân Nhạn Hồi trở về, phía sau còn theo cái cái đuôi nhỏ, sáng Song Nghi cùng Tiểu Bảo vốn dĩ muốn kêu cậu lại đây ăn bữa liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Hai người bọn họ đều biết Vân Nhạn Hồi muốn trốn tránh Triệu Duẫn Sơ, dưỡng mẫu cũng từng biểu đạt ý tứ cùng hài tử của hoàng thất làm bằng hữu cũng không tốt lắm.
Con dân Đại Tống, đặc biệt là bá tánh bên trong Biện Kinh chính là mất con heo cũng dám đi nhờ hoàng thất kiếm về. Nhưng không sợ là không sợ, làm bằng hữu lại là một chuyện khác, Trịnh Bình đã thấy rất nhiều ví dụ.
“Ăn sao?” Vân Nhạn Hồi xụ mặt hỏi một câu.
Triệu Duẫn Sơ liền gật gật đầu, lại lắc đầu.
Vân Nhạn Hồi: “Rốt cuộc có ý tứ gì nha?”
Triệu Duẫn Sơ đỏ mặt nói: “Trước khi rời phủ có ăn một chút, nhưng mà bụng lại đói rồi.”
Vân Nhạn Hồi liền đi lấy một chút thịt canh, bởi vì không đủ hai chén, liền lấy cho mỗi người nửa chén, lại xé một chút bánh mì, sau đó bưng tới cho Triệu Duẫn Sơ. Tự mình ngồi xuống, lấy miếng bánh trong tay áo, trực tiếp dùng tay cầm bánh mì.
Triệu Duẫn Sơ lại không động đũa, thẳng tắp nhìn chén.
“Ngươi rốt cuộc ăn hay không ăn a?” Vân Nhạn Hồi thầm nghĩ nếu là dám ghét bỏ liền trực tiếp đá ra đi.
Triệu Duẫn Sơ lúc này mới giơ lên ống tay áo, thẹn thùng nói: “Sư huynh, có thể giúp ta vấn tay áo sao?”
Chuyện chút xíu cũng nhờ ca ca ngươi a! Vân Nhạn Hồi trong lòng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vẫn giúp hài tử này cuốn tay áo lên trên cánh tay. Tiếp theo, liền nhìn thấy Triệu Duẫn Sơ học cậu dùng tay cầm bánh mì, lịch sự văn nhã miệng nhỏ ăn vào.
Vân Nhạn Hồi quả thực dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: “Được rồi, ngươi vui vẻ là được.”
Ăn xong bữa sáng Song Nghi cầm chén rửa xong liền lại chạy.
Tiểu Bảo nói mình ăn no không đi được, Vân Nhạn Hồi liền đem nhóc ôm đến trong phòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, “Đọc sách đi.”
Vân Nhạn Hồi có thể tự mình quản chính mình, giác ngộ của Tiểu Bảo còn không có cao như vậy, lâu lâu còn cần cậu nhìn chằm chằm.
Tiếp theo, Vân Nhạn Hồi vào phòng bếp, chuẩn bị làm bánh kem ốc.
Đồ ăn vặt như vậy bình thường sẽ rất nổi danh ở cổ đại, nhưng cũng là thứ nhà bình thường sẽ không làm, trong《□□》*() Tây Môn Khánh vô cùng mong nhớ ái thiếp của hắn Lý Bình Nhi từng vì hắn làm bánh ốc kem, sau khi Lý Bình Nhi chết trong nhà cũng không ai làm thứ này nữa.
(* tui nghĩ là phim Kim Bình Mai, trong bản QT ghi vậy, cơ mà bản CV không có).
《 Thanh Bại Loại Sao 》 nói cái này kêu bào ngư*, lại kêu nó là phomai, bởi vì nó là do người nhà họ Bào phát minh. Vân Nhạn Hồi lại cảm thấy không quá đáng tin cậy, dù sao cậu chưa từng nghe nói hay thấy qua người Trung Nguyên làm ra thứ này, có lẽ là thật sự lấy từ chỗ người Hồ, rốt cuộc khu vực Trung Nguyên không ăn các chế phẩm bằng sữa nhiều bằng họ.
(*nguyên gốc là鲍螺:? Cứu với mọi người ơi).
Tóm lại, Vân Nhạn Hồi cho rằng thứ này vô cùng thích hợp cho người già, phụ nữ và trẻ em ăn.
Triệu Duẫn Sơ cũng đi theo chen vào phòng bếp, vẻ mặt tò mò mà đánh giá. Phòng bếp trong nhà mình hắn còn chưa từng tiến vào, càng không nói đến phòng bếp nhà Vân Nhạn Hồi.
Bàn chân có gắng lết về phía trước, cố gắng một hồi cũng không thể kéo người phía sau dịch thêm một bước, Vân Nhạn Hồi muốn khóc mà không khóc được nói: “Ngươi ăn cái gì mà lớn a, sức lực sao lại lớn như vậy..”
Tiểu hài tử kia nói: “Nhạn sư huynh vì sao lại chạy a?”
“Ta đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc.” Vân Nhạn Hồi giảo biện.
Miệng tiểu hài tử đều bĩu lên, rõ ràng là không tin, thể hiện mình đặc biệt thương tâm.
Liễu Nhiên nhìn khung cảnh quen thuộc này, cũng không để ý tới, chỉ hỏi Vân Nhạn Hồi: “Con cầm gì trong tay đó?”
Vân Nhạn Hồi giơ cái chai lên, ngượng ngùng nói: “Mua chút sữa bò, đưa một chút qua cho đại sư uống.”
Tiểu hài tử kia thấy thế nhanh chân chạy ra đóng cửa lại.
Vân Nhạn Hồi nhìn hắn, cũng vô ngữ.
Mặc dù cậu quen tiểu hài tử này ở chỗ Liễu Nhiên, cũng cũng vì Liễu Nhiên bắc cầu mà xưng huynh gọi đệ, nhưng hai người bọn họ cũng không bái Liễu Nhiên làm sư phụ. Vân Nhạn Hồi gọi những người khác trong chùa Đại Tướng Quốc là sư huynh cũng do tốt xấu gì người ta cũng đã quy y cửa phật rồi a.
Thân phận của cái vị này có chút không bình thường, hắn là một người trong tôn thất*, là cháu trai của vua Thái Tông triều đại này, con trai của một vị thân vượng, tên là Triệu Duẫn Sơ. Từ nhỏ hắn đã cực kỳ thích nghiên cứu học tập kinh Phật, hoàn toàn tương phản với Vân Nhạn Hồi.
(*tôn thất: Người thuộc dòng họ nhà vua).
Bởi vậy hắn thường thường tới chùa Đại Tướng Quốc lễ Phật, theo sau Liễu Nhiên lãnh giáo kinh thư, vì thế mới quen biết Vân Nhạn Hồi.
Vân Nhạn Hồi đối với Triệu Duẫn Sơ chính là tránh cũng tránh không kịp, tiểu hài tử bởi vì quan di truyền hệ, nhìn qua văn văn tĩnh tĩnh, kỳ thật trời sinh sức lực cực lớn, Liễu Nhiên từng khen Vân Nhạn Hồi có phật tính, học tập kinh văn cực kì nhanh, cho nên tên nhóc này thường thường mạnh mẽ muốn cùng Vân Nhạn Hồi tham thảo kinh Phật.
Thế nhưng Vân Nhạn Hồi lại không thích, thành ra đứa nhỏ này đặc biệt chấp niệm với cậu.
Nhưng mà trên thực tế Vân Nhạn Hồi khi nào thì có học tập kinh thư mau a, bất quá chỉ là cậu có tư duy của người đã thành niên, cùng trí nhớ tương đối tốt thôi, đời trước cậu còn được gọi là bút ghi âm hình hình, thời điểm chạy đi ghi hình các vị lãnh đạo nói chuyện tin tức chính trị chưa bao giờ cần dùng ghi âm.
Triệu Duẫn Sơ giúp Vân Nhạn Hồi đem vật chứa đặt lên tên bàn, ngửi ngửi mùi sữa, nói: “Ta còn chưa bao giờ uống qua sữa tươi như này a, cảm giác quái quái.”
Thời buổi này các sản phẩm chế biến từ sữa đã có, bất quá đều là thứ để cho quý tộc ăn, phương pháp chế biến khó có khi lưu truyền tới nhân gian. Thế nhưng bình thường cũng ít có ai uống sữa bồ chưa qua gia công nấu nướng.
Vân Nhạn Hồi cười gượng một chút, “Nghe ngươi nói kìa, lại không nói sẽ cho ngươi uống..”
Triệu Duẫn Sơ tức khắc lã chã chực khóc, u oán mà nhìn Vân Nhạn Hồi.
Tuy rằng hắn là người trong hoàng thất, nhưng không biết có phải do tính tình mềm mại hòa khí hay không mà ít khi phát tình tình của quý tộc, hay là do chùa Đại Tướng Quốc đã có ảnh hưởng vô cùng sâu rộng với hoàng thất, sĩ tộc cũng nhân vật nổi tiếng quá nhiều, tóm lại Vân Nhạn Hồi mỗi lần đều chọc hắn giận dỗi nhưng cũng không bị phạt gì, cũng chưa từng bị trả thù.
Có thể nói Nhạn ca nhi ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn mãi coi Nhạn ca nhi như mối tình đầu.
Liễu Nhiên cũng ngửi ngửi, nói: “Cứ uống trực tiếp như vậy?”
“Phải hâm nóng nó lên.” Vân Nhạn Hồi nói, “Mấy thứ như này rất tốt cho thân thể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Nhiên lại vẫy vẫy tay, “Ta ngửi thấy quái quái, không muốn uống.”
Rốt cuộc mọi người đều không có thói quen uống trực tiếp, Liễu Nhiên không thích cũng bình thường.
Thế những Vân Nhạn Hồi đương nhiên sẽ không bỏ qua, cậu xung phong nhận việc nói: “Vậy thì không bằng ta đem nó làm thành bánh kem ốc* đi, đây là cách làm của người Hồ, hương vị thực tốt.”
(bánh kem ốc: Có lẽ là phomat đó mn=((cũng không rõ nữa).
“Không cần tốn công.” Liễu Nhiên không có dục vọng ăn uống nhiều, khuyên Vân Nhạn Hồi bớt việc.
“Ngài sẽ thích thôi, đại sư, toàn Biện Lương không có mấy người biết làm thứ này đâu, người Hồ sẽ không truyền cách làm ra ngoài, trọng điểm là vào miệng là tan, tươi ngon cực kỳ, ngài ăn vô cũng tốt cho tiêu hóa.”
Loại đồ ăn này ở Bắc Tống sau này sẽ vô cùng nổi danh, lúc này cũng tồn tại, nhưng cách làm chỉ lưu truyền trong người Hồ, có một lần cậu ngẫu nhiên thấy được thương nhân Hồ làm, cũng chui vô cùng làm nửa sau, lại dùng tri thức của mình suy nghĩ một chút, lại không khó, cơ bản nghĩ chút liền làm ra.
Chỉ là chưa từng nghĩ tới việc tự mình làm, hiện tại nhìn đại sư không muốn uống sữa tươi mới đột nhiên nhớ lại.
Liễu Nhiên vừa nghe như vậy, cũng cảm thấy có chút hứng thú, cuối cũng vẫn phiền toái vị đệ tử còn chưa vào cửa này. Tuổi tác của lão lớn rồi, răng cũng không còn tốt như trước kia, tuy không dục vọng tham ăn uống, nhưng đối với thứ và miệng liền tan cũng có chút hứng thú.
Vân Nhạn Hồi lập tức lại đem sữa bò ôm trở về, chuẩn bị làm xong ở nhà rồi lại đem qua đây.
Ai ngờ Triệu Duẫn Sơ cũng lặng yên không một tiếng động liền theo cùng lại đây.
“Ngươi đi theo ta làm cái gì?” Vân Nhạn Hồi đem hai đầu lông mày đều nhếch lên trên trời rồi.
Triệu Duẫn Sơ một lúc lâu cũng không nói được cái lý do, cuối cùng lắp bắp mà nói: “Sư huynh, ta, ta giúp ngươi lấy sữa bò.”
Vân Nhạn Hồi đối với tiểu hài tử này cũng bất đắc dĩ, chẳng lẽ cậu thật sự là Thích Ca Mâu Ni chuyển thế sao, sao mà cứ thu hút mấy vị hòa thượng a?
Chạy cũng chạy không lại đứa nhỏ này.. Cho nên nói, gien thật sự rất quan trọng, nghe nói phụ thân của Triệu Duẫn Sơ có sức chiến đấu rất cao, nổi tiếng trong cả ngoại bang, đứa nỏ này chính là di truyền từ cha hắn.
Tuổi Triệu Duẫn Sơ tuy rằng so với Vân Nhạn Hồi còn nhỏ hơn một chút, nhưng bởi vì dinh dưỡng tốt, gien cũng tốt, thành ra hắn còn cao hơn cậu nữa cái đầu, hơn nữa sức lực lại lớn, Vân Nhạn Hồi cũng liền không chút khách khí mà kêu hắn ôm bình. Đừng nói, cái thứ này chứa đầy thật sự có chút nặng.
Đi đến cửa nhà, Triệu Duẫn Sơ cũng nhìn thấy con gấu trúc bị nhốt lại, “Đây là cái gì?”
“Gấu chó, nuôi để trông cửa.” Vân Nhạn Hồi mới vừa nói xong, liền thấy Bối Bối đi trên đất bằng còn có thể té ngã, làm cậu thật mất mặt a.
Triệu Duẫn Sơ thấy vậy lộ ra thần sắc hoài nghi, “Gấu chó hình như không có màu như thế này a, còn té ngã, nói nữa, nào có người dùng gấu chó trông cửa.”
“Ngươi biết cái gì, nó lớn lên nhìn có chút đặc biệt, sức chiến đấu còn rất cao.” Vân Nhạn Hồi cãi cọ, “Nói nữa, sao có thể không có ai dùng gấu chó trông cửa, ta đang dùng không phải sao?”
Triệu Duẫn Sơ lập tức không còn lời gì để nói.
Vân Nhạn Hồi tiếp nhận bình, mở hàng rào đi vào, đổ một ít vào trong bồn của Bối Bối, Bối Bối lập tức chui đầu vào uống.
Triệu Duẫn Sơ dùng chân cẩn thận chọc Bối Bối một chút, Bối Bối liền lảo đảo một cái, lại không rời không bỏ mà ôm lấy chậu. Triệu Duẫn Sơ thấy thế liền lộ ra biểu tình tuy rằng ta không cãi cọ với sư huynh nhưng chính là biết sư huynh đang lừa ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Nhạn Hồi không vui đi ra, nhìn thấy gà đã được cho ăn, liền biết Song Nghi khẳng định đã về nhà, ngó vào nhà, quả nhiên, Song Nghi cùng Tiểu Bảo đang ăn bữa sáng rồi, chính là canh thịt tối qua hâm nóng lại.
Nhìn thấy Vân Nhạn Hồi trở về, phía sau còn theo cái cái đuôi nhỏ, sáng Song Nghi cùng Tiểu Bảo vốn dĩ muốn kêu cậu lại đây ăn bữa liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Hai người bọn họ đều biết Vân Nhạn Hồi muốn trốn tránh Triệu Duẫn Sơ, dưỡng mẫu cũng từng biểu đạt ý tứ cùng hài tử của hoàng thất làm bằng hữu cũng không tốt lắm.
Con dân Đại Tống, đặc biệt là bá tánh bên trong Biện Kinh chính là mất con heo cũng dám đi nhờ hoàng thất kiếm về. Nhưng không sợ là không sợ, làm bằng hữu lại là một chuyện khác, Trịnh Bình đã thấy rất nhiều ví dụ.
“Ăn sao?” Vân Nhạn Hồi xụ mặt hỏi một câu.
Triệu Duẫn Sơ liền gật gật đầu, lại lắc đầu.
Vân Nhạn Hồi: “Rốt cuộc có ý tứ gì nha?”
Triệu Duẫn Sơ đỏ mặt nói: “Trước khi rời phủ có ăn một chút, nhưng mà bụng lại đói rồi.”
Vân Nhạn Hồi liền đi lấy một chút thịt canh, bởi vì không đủ hai chén, liền lấy cho mỗi người nửa chén, lại xé một chút bánh mì, sau đó bưng tới cho Triệu Duẫn Sơ. Tự mình ngồi xuống, lấy miếng bánh trong tay áo, trực tiếp dùng tay cầm bánh mì.
Triệu Duẫn Sơ lại không động đũa, thẳng tắp nhìn chén.
“Ngươi rốt cuộc ăn hay không ăn a?” Vân Nhạn Hồi thầm nghĩ nếu là dám ghét bỏ liền trực tiếp đá ra đi.
Triệu Duẫn Sơ lúc này mới giơ lên ống tay áo, thẹn thùng nói: “Sư huynh, có thể giúp ta vấn tay áo sao?”
Chuyện chút xíu cũng nhờ ca ca ngươi a! Vân Nhạn Hồi trong lòng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vẫn giúp hài tử này cuốn tay áo lên trên cánh tay. Tiếp theo, liền nhìn thấy Triệu Duẫn Sơ học cậu dùng tay cầm bánh mì, lịch sự văn nhã miệng nhỏ ăn vào.
Vân Nhạn Hồi quả thực dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: “Được rồi, ngươi vui vẻ là được.”
Ăn xong bữa sáng Song Nghi cầm chén rửa xong liền lại chạy.
Tiểu Bảo nói mình ăn no không đi được, Vân Nhạn Hồi liền đem nhóc ôm đến trong phòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, “Đọc sách đi.”
Vân Nhạn Hồi có thể tự mình quản chính mình, giác ngộ của Tiểu Bảo còn không có cao như vậy, lâu lâu còn cần cậu nhìn chằm chằm.
Tiếp theo, Vân Nhạn Hồi vào phòng bếp, chuẩn bị làm bánh kem ốc.
Đồ ăn vặt như vậy bình thường sẽ rất nổi danh ở cổ đại, nhưng cũng là thứ nhà bình thường sẽ không làm, trong《□□》*() Tây Môn Khánh vô cùng mong nhớ ái thiếp của hắn Lý Bình Nhi từng vì hắn làm bánh ốc kem, sau khi Lý Bình Nhi chết trong nhà cũng không ai làm thứ này nữa.
(* tui nghĩ là phim Kim Bình Mai, trong bản QT ghi vậy, cơ mà bản CV không có).
《 Thanh Bại Loại Sao 》 nói cái này kêu bào ngư*, lại kêu nó là phomai, bởi vì nó là do người nhà họ Bào phát minh. Vân Nhạn Hồi lại cảm thấy không quá đáng tin cậy, dù sao cậu chưa từng nghe nói hay thấy qua người Trung Nguyên làm ra thứ này, có lẽ là thật sự lấy từ chỗ người Hồ, rốt cuộc khu vực Trung Nguyên không ăn các chế phẩm bằng sữa nhiều bằng họ.
(*nguyên gốc là鲍螺:? Cứu với mọi người ơi).
Tóm lại, Vân Nhạn Hồi cho rằng thứ này vô cùng thích hợp cho người già, phụ nữ và trẻ em ăn.
Triệu Duẫn Sơ cũng đi theo chen vào phòng bếp, vẻ mặt tò mò mà đánh giá. Phòng bếp trong nhà mình hắn còn chưa từng tiến vào, càng không nói đến phòng bếp nhà Vân Nhạn Hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro