Chương 2
Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử
2024-06-27 19:06:42
Sau này Vân Nhạn Hồi mới biết được Từ Ấu trang mà bọn họ cư trú ngày xưa là do các nữ quyến của các thương nhân làm từ thiện lập ra, thời buổi này người nghèo nếu như nuôi không nổi hài tử thì một là dìm chết hoặc hai là vứt bỏ, Từ Ấu Trang chuyên môn nhận nuôi những đứa trẻ như vậy, sau đó thuê những người phụ nữ khoẻ mạnh tiến hành cho bú sữa, chăm sóc.
Nương của Vân Nhạn Hồi hiện giờ, cũng chính là Trịnh nương tử trong miệng phụ nhân béo kia, sau khi sinh xong hài tử liền vào chỗ đó công tác.
Nhưng hiện tại bởi vì sinh ý thất lợi, chủ nhân muốn đem nhà đất bán đi lấy tiền đi nơi khác sinh sống, Trịnh nương tử cứ như vậy thất nghiệp, sau khi được thanh toán tiền công tháng này xong liền được thông báo nửa tháng sau nơi này liền đổi chủ.
Thảm hại hơn chính là mấy tiểu hài tử trong Từ Ấu Trang, nơi này tổng cộng có hai, ba mươi cái hài tử, chủ nhân ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi là bọn họ.
Vân Nhạn Hồi không biết hững hài tử ở viện khác sẽ như thế nào, nhưng chín đứa nhỏ sống cùng cậu hoặc là bị đưa cho người khác nhận nuôi, hoặc bị đưa cho mấy gia đình giàu có làm người hầu.
Cũng còn những đứa không có nơi đi, có cô bé trước đó từng quan tâm Vân Nhạn Hồi, còn có đứa nhỏ mà bé ẵm, một đứa nhỏ năm tuổi, còn có một đứa mới năm tháng, còn đang trong tuổi ngay cả đi bộ cũng sẽ té ngã.
Trịnh nương tử tuy rằng ăn ở tại nơi làm việc, nhưng trên thực tế nàng cũng có nhà riêng của mình, sẽ không phát sinh tinh huống lưu lạc đầu đường xó chợ như Vân Nhạn Hồi tưởng tượng.
Thời điểm Trịnh nương tử gói gém chút đồ đạc ít ỏi, ôm Vân Nhạn Hồi rời đi, bé gái ôm đứa nhỏ trên tay, đứng sau cửa rưng rưng nhìn bọn họ.
Đã nhiều ngày Vân Nhạn Hồi nghe Trịnh nương tử gọi hai đứa nhỏ này, nữ hài kêu Song Nghi, nam hài còn chưa có đại danh, mọi người đều kêu nó Tiểu Bảo. Lại nói tới cái tên này, Từ Ấu Trang trước giờ đều dùng cái tên này để kêu đứa bé nào nhỏ tuổi nhất trong trang.
Vân Nhạn Hồi ghé vào đầu vai Trịnh nương tử nhìn trong mắt, trong lòng không dễ chịu. Bọn họ ở chung chỉ có mấy ngày, nhưng trong người cậu là linh hồn của một thanh niên, cậu thực sự không đành lòng.
Thế nhưng nhận thức của cậu đối với thế giới này còn chưa đầy đủ, lại không có năng lực, cho nên mặc dù có muốn thánh mẫu cũng không có cửa đâu.
Trịnh Bình đi vài bước, nước mắt rớt một đường, quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, lại nhìn một cái, cuối cùng ôm Vân Nhạn Hồi khóc lớn lên.
Lúc này, Song Nghi ôm Tiểu Bảo chạy tới, ôm lấy Trịnh nương tử cố gắng chui vào trong lòng ngực nàng.
Song Nghi gào khóc, “Nương, nương!”
Vân Nhạn Hồi cũng có chút chua xót, đại khái trong mắt những đứa nhỏ này, tuy rằng chưa từng kêu lên, nhưng Trịnh nương tử vẫn luôn chiếu cố bọn họ cùng không khác gì một người mẫu thân.
Trịnh nương tử ôm bọn họ khóc một hồi, cuối cùng lau nước mắt, kiên định mà nói: “Cùng nương đi!”
Vân Nhạn Hồi trước bị ôm cho một thân mồ hôi, sau đó lại bị ánh sáng thánh mẫu Trịnh nương tử lóe mù mắt.
Từ Ấu Trang mà Trịnh nương tử công tác trước đây vốn nằm ở khu vực ven giữa nông thôn và huyện thành, bọn họ ngồi xe bò một đoạn, lại đi bộ 40 phút mới nhìn thấy được huyện thành lớn.
Trịnh nương tử cảm thấy thực ngạc nhiên, ngày thường Nhạn Nhi là đứa nhỏ khó chiều nhất, nhưng hôm nay ngoài ý muốn rất hiểu chuyện. Nàng phải ôm Tiểu Bảo, Nhạn Nhi liền cùng Song Nghi đi bộ, nhưng là một tiếng mệt cũng chưa hô qua. Có lẽ, là do sự chia ly đi.
Trịnh nương tử không hiểu được, Vân Nhạn Hồi ở hiện đại khi mỗi ngày khiêng camera đi ra ngoài phỏng vấn, cuối tuần đều không được nhàn, vô luận lên núi xuống làng hay là hoạt động trong thành thị, vừa đi chính là một ngày, đều không nói chơi.
Hiện tại thân thể tuy rằng thu nhỏ, thể lực không đủ, nhưng là ý chí so với các tiểu hài tử bình thường kiên định nhiều, không đến mức khóc.
Mấy ngày nay làm Vân Nhạn Hồi cho rằng mình xuyên đến một cái thời đại thực nghèo, nhưng sau khi đặt chân vào thành cậu mới nhận ra, thời đại này không những không nghèo, hơn nữa rất giàu có!
Trong thành thị dân cư dày đặc, có lẽ không thể so được với những đô thị hiện đại, nhưng ít ra mỗi người đều ăn mặc đầy đủ, thế giới cũng không xám xịt như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng nhiều màu lắm sắc.
Mọi người năng nổ, đâu đâu cũng có những lá cờ đại diện cho tửu quán mọc lên
Đây là một cái thời đại vô cùng giàu có!
Vân Nhạn Hồi thậm chí nhìn thấy trên đường có thương nhân ngoại quốc đang làm buôn bán, thương nhân trong nước ăn mặc cũng rất là hoa mỹ. Căn cứ vào tri thức lịch sử của Vân Nhạn Hồi, cậu phán đoán lúc này ít nhất là Tống triều, nếu không địa vị của thương nhân sẽ không cao như vậy.
Ngay sau đó từ trong miệng người qua đường nghe được “Đông Kinh” “Biện Lương” từ ngữ linh tinh càng xác định ý tưởng của cậu, nơi này là Tống triều đô thành - Biện Lương.
Trong nháy mắt, hình ảnh trước mắt liền cùng danh họa 《 Thanh Minh Thượng Hà Đồ trong trí nhớ》 hợp vào nhau, cả bức tranh xưa cổ đều trở nên sinh động hơn, cảnh tượng xung quanh cũng tựa như dung nhập vào bức họa, khiến cho Vân Nhạn Hồi không giải thích được có chút tâm tình kích động.
Nghĩ đến chuyện xuyên qua này, đã là xui xẻo của cậu, cũng là vận khí của cậu, trên thế giới này có mấy người có thể vượt qua ngàn năm thấy đô thành triều Tống chân thật nha.
Vân Nhạn Hồi không chớp mắt nhìn mọi thứ trên đường phố, tuy nói căn cứ định luật xuyên qua, tình huống xuyên trở về cơ bản không có khả năng xuất hiện, thế những cậu lại không nhịn được cứ như những con người lập tức phải trở về, liều mạng thưởng thức thành thị với cậu mà nói thì vừa xưa cũ vừa tươi mới.
Bộ dạng này của Vân Nhạn Hồi một chút cũng không hiếm lạ, những người đi đường liếc cũng không thèm liếc nhìn một cái, bởi vì Song Nghi cũng giống y chang cậu, còn có rất nhiều người bên ngoài lần đầu tiên tới Biện Lương cũng là như thế này, vì tòa đô thành phồn hoa này mà kinh ngạc cảm thán.
Trịnh nương tử mang theo bọn họ, một đường nhanh chóng chạy vội tới phụ cận Khai Phong phủ, Trịnh nương tử một đường đều giới thiệu với mấy tiểu hài tử, còn chỉ vào một bờ tường nói cho bọn họ đấy là tường sau Khai Phong phủ, sau đó vừa quay đầu liền nói nhà chúng ta từ sau này liền ở chỗ này.
Vân Nhạn Hồi lại kinh ngạc, trước kia cậu từng đi du lịch tại phủ Khai Phong tỉnh Hà Nam, phải biết rằng, Khai Phong phủ bị gọi nam nha, chính là bởi vì nó ở phía nam hoàng cung, cho nên khoảng cách từ nhà Trịnh nương tử đến hoàng cung cách cũng không tính quá xa!
Vân Nhạn Hồi tâm tình lập tức sáng sủa, nhà chúng ta có nhà tại vòng thứ ba trong thủ đô, ta còn sợ ai a!
Phòng ở không có một bóng người tuy rằng không lớn, nhưng tốt xấu cũng chỉnh tề, khả năng tình trạng trong nhà trước kia cũng không tồi, còn có một cái viện nhỏ được quanh lại, gia cụ cũng không ít, tuy không có gì đáng giá bài trí, nhưng so với Từ Ấu Trang trống không vẫn khá hơn nhiều.
- - đương nhiên, nghe Trịnh nương tử cùng người khác đối thoại, trước kia Từ Ấu Trang cũng không phải như vậy, là theo sinh ý chủ nhân ngày một rơi xuống mà ngày càng tồi tàn.
Bất quá Vân Nhạn Hồi cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết cổ đại đều là cả gia đình sống cùng nhau, dù không thì cũng phải có một người “Cha” đi? Hay là những người khác cũng giống như Trịnh nương tử, ăn ở tại nơi làm?
Vân Nhạn Hồi còn đang suy tư, Trịnh nương tử bên kia lại không có vội vã quét tước vệ sinh, mà là trước nghỉ tạm trong chốc lát, để nhóm các tiểu hài tử ngồi trên giường, riêng nàng lại lấy ra giấy cùng bút mực từ trong tủ quần áo, bắt đầu viết thư.
Vân Nhạn Hồi ra vẻ lơ đãng mà đi bộ đến bên cạnh Trịnh nương tử, ghé vào người nàng cùng xem thư. Trịnh nương tử quả nhiên không để bụng, trăm triệu không thể nghĩ tới cậu lại đọc được chữ.
Chữ của Trịnh nương tử chỉ coi như là tinh tế mà thôi, nhưng là ngẫm lại địa vị nữ nhân tại cổ đại, đặc biệt là bình dân phần lớn là thất học, chỉ riêng việc biết chữ như này đã thực khó tin, cũng một lần nữa chứng minh tình trạng nhà bọn họ trước kia xác thật không tồi.
Còn về nội dung thư, là viết cho trượng phu Trịnh nương tử, tức phụ thân “Vân Nhạn Hồi“. Nhìn vào thư mà nói, trượng phu Trịnh nương tử không biết vì sao rời khỏi nhà, liền không có tin tức hơn hai năm -- khó trách nàng có thể tự mình làm chủ đem tiểu hài tử mang theo về.
Cổ đại núi cao đường xa, truyền thông tin không dễ, thư Trịnh nương tử gửi ra ngoài vẫn luôn không có hồi âm, ai cũng không biết trượng phu nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng không có từ bỏ viết thư.
Vân Nhạn Hồi ở hiện đại cũng là một thanh niên có hiếu với cha mẹ, sau này cha mẹ cậu mất sớm, cậu chưa từng biết tên mình rốt cuộc có nghĩa như thế nào. Nhưng là ở chỗ này cậu lại hiểu rõ ý nghĩa của cái tên này, trong đó ký thác chờ đợi của Trịnh nương tử.
Có lẽ có một ngày, từng phong thư mang đi từ hồng nhạn sẽ trở về, mang theo tin tức của người nàng đã luôn chờ đợi quay về.
Ở cuối thư, Trịnh nương tử lạc khoản, một chữ: Bình.
Vân Nhạn Hồi thầm nghĩ, xem ra đây là khuê danh của Trịnh nương tử, Trịnh Bình. Bởi vì trước khi xuyên qua, tuổi tác Vân Nhạn Hồi cùng Trịnh Bình hẳn là không sai biệt lắm, cho nên cậu ở trong lòng đã dùng tên xưng hô nàng.
Trịnh Bình viết xong thư, mọi ngườ cũng đã nghĩ ngơi lấy sức đủ. Nàng liền đứng dậy mang theo mấy đứa nhỏ qua gõ cửa nhà cách vách. Người ra mở cửa là một người phụ nhân trên dưới 30 tuổi, vừa thấy Trịnh Bình đến liền đầy mặt đáng thương, tỏ vẻ mình đã nghe nói chuyện của Từ Ấu Trang.
Trịnh Bình xưng hô gọi người này là Hồ tam tỷ, để các hài tử kêu nàng Tam thẩm. Cảm tạ người này trước đây khi nàng đi xa đã phụ giúp coi chừng nhà cửa, lại giới thiệu một chút hai cái cô nhi mình mang theo trở về.
Hồ Tam Nương nhỏ giọng nói với Trịnh Bình: “Nữ hài nhi nhưng thật ra có thể lưu lại chiếu cố Nhạn Nhi nhà ngươi, nam hài vẫn là nhân lúc còn sớm tìm nhà người nào đó đưa đi thôi.”
“Đa tạ tam tỷ, ta sẽ xem xét.” Trịnh Bình cũng không nói ra ý nghĩ cuối cùng của mình, sau khi nói lời cảm tạ, lại trnhg bày một chút mình mới vừa trở về, chưa kịp sắm sửa gì, muốn mượn chút củi gạo.
Từ nơi Hồ Tam Nương mượn đồ vật, Trịnh Bình liền trở về nấu cơm, trước tiên ăn no xong rồi lại tính tiếp.
Trước kia khi ở Từ Ấu Trang bởi vì có nhiều hài tử, Trịnh Bình cũng áp dụng biện pháp gọi là đứa lớn quản đứa nhỏ, cho nên nàng vẫn rất yên tâm để cho Song Nghi quản hai đứa đệ đệ nhỏ hơn này.
Vân Nhạn Hồi ngoan ngoãn ngồi, vốn dĩ không cần Song Nghi nhọc lòng, Tiểu Bảo cũng đang ngủ, cố tình Song Nghi vẫn thò qua, do do dự dự hỏi Vân Nhạn Hồi: “Nhạn ca nhi, ta hỏi ngươi cái này..”
Vân Nhạn Hồi mờ mịt mà nhìn nàng một cái.
Song Nghi hỏi: “Ngươi thích ta không?”
Vân Nhạn Hồi không nghĩ nhiều như vậy, vô cùng khờ dại trả lời: “Thích nha.”
Từ mấy ngày này nhìn mà nói, đứa bé này vô cùng quan tâm các em, cũng yêu thương huynh tỷ, quan tâm trưởng bối, có thể nói một cái tiểu mỹ nữ cổ đại. Ôn nhu hiền thục
Song Nghi vừa nghe như vậy liền khóc lên, nước mắt đổ rào rào chảy xuống.
Vân Nhạn Hồi: “...”
Cậu có làm cái gì sao?
Song Nghi thút tha thút thít nức nở mà nói: “Ta, ta không muốn làm tức phụ nhi của Nhạn ca nhi, Nhạn ca nhi, ta làm muội muội đệ được không, ngươi, ngươi kêu Tiểu Bảo làm tức phụ nhi cho ngươi đi.. Như vậy cũng tốt, hai người chúng ta đều có thể lưu lại.”
Vân Nhạn Hồi: “...”
Vân Nhạn Hồi nhìn thoáng qua tiểu kỉ kỉ Tiểu Bảo vẻ mặt thiên chân vô tà, một trận vô ngữ.
Sau đó Vân Nhạn Hồi hồi tưởng một chút, nhớ lại tới lúc trước Hồ Tam Nương hình như là nói với Trịnh Bình câu có thể đem Song Nghi lưu lại chiếu cố cậu.
Cậu thề, cậu cũng không nghĩ tới câu nói này ngay cả tiểu hài tử Tống triều đều có thể hiểu rõ như vậy, chính cậu cũng chưa có cái ý tứ kia đâu! Nguyên lai là ám chỉ việc để Song Nghi làm.. Con dâu nuôi từ bé?
Song Nghi ấu trĩ làm Vân Nhạn Hồi rất muốn an ủi nàng, nhưng suy xét đến tiểu hài tử cùng tuổi trong Từ Ấu Trang đến nói chuyện cũng nói không rõ chữ, nếu lúc này cậu lại trật tự rõ ràng mà nói một câu dài an ủi Song Nghi, chỉ sợ không ổn, suy nghĩ mãi, chỉ phun ra hai chữ: “Tốt!”
Song Nghi lập tức nín khóc mà cười, ôm ôm Vân Nhạn Hồi.
Vân Nhạn Hồi bị Song Nghi ôm, thầm nghĩ, có nghĩ nữa cũng không có cách nào, cuối cùng gì đều phải xem người có năng lực làm việc duy nhất lúc này là Trịnh Bình nghĩ như nào, cũng không biết có thể gánh nổi chi phí nơi này không..
Nương của Vân Nhạn Hồi hiện giờ, cũng chính là Trịnh nương tử trong miệng phụ nhân béo kia, sau khi sinh xong hài tử liền vào chỗ đó công tác.
Nhưng hiện tại bởi vì sinh ý thất lợi, chủ nhân muốn đem nhà đất bán đi lấy tiền đi nơi khác sinh sống, Trịnh nương tử cứ như vậy thất nghiệp, sau khi được thanh toán tiền công tháng này xong liền được thông báo nửa tháng sau nơi này liền đổi chủ.
Thảm hại hơn chính là mấy tiểu hài tử trong Từ Ấu Trang, nơi này tổng cộng có hai, ba mươi cái hài tử, chủ nhân ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi là bọn họ.
Vân Nhạn Hồi không biết hững hài tử ở viện khác sẽ như thế nào, nhưng chín đứa nhỏ sống cùng cậu hoặc là bị đưa cho người khác nhận nuôi, hoặc bị đưa cho mấy gia đình giàu có làm người hầu.
Cũng còn những đứa không có nơi đi, có cô bé trước đó từng quan tâm Vân Nhạn Hồi, còn có đứa nhỏ mà bé ẵm, một đứa nhỏ năm tuổi, còn có một đứa mới năm tháng, còn đang trong tuổi ngay cả đi bộ cũng sẽ té ngã.
Trịnh nương tử tuy rằng ăn ở tại nơi làm việc, nhưng trên thực tế nàng cũng có nhà riêng của mình, sẽ không phát sinh tinh huống lưu lạc đầu đường xó chợ như Vân Nhạn Hồi tưởng tượng.
Thời điểm Trịnh nương tử gói gém chút đồ đạc ít ỏi, ôm Vân Nhạn Hồi rời đi, bé gái ôm đứa nhỏ trên tay, đứng sau cửa rưng rưng nhìn bọn họ.
Đã nhiều ngày Vân Nhạn Hồi nghe Trịnh nương tử gọi hai đứa nhỏ này, nữ hài kêu Song Nghi, nam hài còn chưa có đại danh, mọi người đều kêu nó Tiểu Bảo. Lại nói tới cái tên này, Từ Ấu Trang trước giờ đều dùng cái tên này để kêu đứa bé nào nhỏ tuổi nhất trong trang.
Vân Nhạn Hồi ghé vào đầu vai Trịnh nương tử nhìn trong mắt, trong lòng không dễ chịu. Bọn họ ở chung chỉ có mấy ngày, nhưng trong người cậu là linh hồn của một thanh niên, cậu thực sự không đành lòng.
Thế nhưng nhận thức của cậu đối với thế giới này còn chưa đầy đủ, lại không có năng lực, cho nên mặc dù có muốn thánh mẫu cũng không có cửa đâu.
Trịnh Bình đi vài bước, nước mắt rớt một đường, quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, lại nhìn một cái, cuối cùng ôm Vân Nhạn Hồi khóc lớn lên.
Lúc này, Song Nghi ôm Tiểu Bảo chạy tới, ôm lấy Trịnh nương tử cố gắng chui vào trong lòng ngực nàng.
Song Nghi gào khóc, “Nương, nương!”
Vân Nhạn Hồi cũng có chút chua xót, đại khái trong mắt những đứa nhỏ này, tuy rằng chưa từng kêu lên, nhưng Trịnh nương tử vẫn luôn chiếu cố bọn họ cùng không khác gì một người mẫu thân.
Trịnh nương tử ôm bọn họ khóc một hồi, cuối cùng lau nước mắt, kiên định mà nói: “Cùng nương đi!”
Vân Nhạn Hồi trước bị ôm cho một thân mồ hôi, sau đó lại bị ánh sáng thánh mẫu Trịnh nương tử lóe mù mắt.
Từ Ấu Trang mà Trịnh nương tử công tác trước đây vốn nằm ở khu vực ven giữa nông thôn và huyện thành, bọn họ ngồi xe bò một đoạn, lại đi bộ 40 phút mới nhìn thấy được huyện thành lớn.
Trịnh nương tử cảm thấy thực ngạc nhiên, ngày thường Nhạn Nhi là đứa nhỏ khó chiều nhất, nhưng hôm nay ngoài ý muốn rất hiểu chuyện. Nàng phải ôm Tiểu Bảo, Nhạn Nhi liền cùng Song Nghi đi bộ, nhưng là một tiếng mệt cũng chưa hô qua. Có lẽ, là do sự chia ly đi.
Trịnh nương tử không hiểu được, Vân Nhạn Hồi ở hiện đại khi mỗi ngày khiêng camera đi ra ngoài phỏng vấn, cuối tuần đều không được nhàn, vô luận lên núi xuống làng hay là hoạt động trong thành thị, vừa đi chính là một ngày, đều không nói chơi.
Hiện tại thân thể tuy rằng thu nhỏ, thể lực không đủ, nhưng là ý chí so với các tiểu hài tử bình thường kiên định nhiều, không đến mức khóc.
Mấy ngày nay làm Vân Nhạn Hồi cho rằng mình xuyên đến một cái thời đại thực nghèo, nhưng sau khi đặt chân vào thành cậu mới nhận ra, thời đại này không những không nghèo, hơn nữa rất giàu có!
Trong thành thị dân cư dày đặc, có lẽ không thể so được với những đô thị hiện đại, nhưng ít ra mỗi người đều ăn mặc đầy đủ, thế giới cũng không xám xịt như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng nhiều màu lắm sắc.
Mọi người năng nổ, đâu đâu cũng có những lá cờ đại diện cho tửu quán mọc lên
Đây là một cái thời đại vô cùng giàu có!
Vân Nhạn Hồi thậm chí nhìn thấy trên đường có thương nhân ngoại quốc đang làm buôn bán, thương nhân trong nước ăn mặc cũng rất là hoa mỹ. Căn cứ vào tri thức lịch sử của Vân Nhạn Hồi, cậu phán đoán lúc này ít nhất là Tống triều, nếu không địa vị của thương nhân sẽ không cao như vậy.
Ngay sau đó từ trong miệng người qua đường nghe được “Đông Kinh” “Biện Lương” từ ngữ linh tinh càng xác định ý tưởng của cậu, nơi này là Tống triều đô thành - Biện Lương.
Trong nháy mắt, hình ảnh trước mắt liền cùng danh họa 《 Thanh Minh Thượng Hà Đồ trong trí nhớ》 hợp vào nhau, cả bức tranh xưa cổ đều trở nên sinh động hơn, cảnh tượng xung quanh cũng tựa như dung nhập vào bức họa, khiến cho Vân Nhạn Hồi không giải thích được có chút tâm tình kích động.
Nghĩ đến chuyện xuyên qua này, đã là xui xẻo của cậu, cũng là vận khí của cậu, trên thế giới này có mấy người có thể vượt qua ngàn năm thấy đô thành triều Tống chân thật nha.
Vân Nhạn Hồi không chớp mắt nhìn mọi thứ trên đường phố, tuy nói căn cứ định luật xuyên qua, tình huống xuyên trở về cơ bản không có khả năng xuất hiện, thế những cậu lại không nhịn được cứ như những con người lập tức phải trở về, liều mạng thưởng thức thành thị với cậu mà nói thì vừa xưa cũ vừa tươi mới.
Bộ dạng này của Vân Nhạn Hồi một chút cũng không hiếm lạ, những người đi đường liếc cũng không thèm liếc nhìn một cái, bởi vì Song Nghi cũng giống y chang cậu, còn có rất nhiều người bên ngoài lần đầu tiên tới Biện Lương cũng là như thế này, vì tòa đô thành phồn hoa này mà kinh ngạc cảm thán.
Trịnh nương tử mang theo bọn họ, một đường nhanh chóng chạy vội tới phụ cận Khai Phong phủ, Trịnh nương tử một đường đều giới thiệu với mấy tiểu hài tử, còn chỉ vào một bờ tường nói cho bọn họ đấy là tường sau Khai Phong phủ, sau đó vừa quay đầu liền nói nhà chúng ta từ sau này liền ở chỗ này.
Vân Nhạn Hồi lại kinh ngạc, trước kia cậu từng đi du lịch tại phủ Khai Phong tỉnh Hà Nam, phải biết rằng, Khai Phong phủ bị gọi nam nha, chính là bởi vì nó ở phía nam hoàng cung, cho nên khoảng cách từ nhà Trịnh nương tử đến hoàng cung cách cũng không tính quá xa!
Vân Nhạn Hồi tâm tình lập tức sáng sủa, nhà chúng ta có nhà tại vòng thứ ba trong thủ đô, ta còn sợ ai a!
Phòng ở không có một bóng người tuy rằng không lớn, nhưng tốt xấu cũng chỉnh tề, khả năng tình trạng trong nhà trước kia cũng không tồi, còn có một cái viện nhỏ được quanh lại, gia cụ cũng không ít, tuy không có gì đáng giá bài trí, nhưng so với Từ Ấu Trang trống không vẫn khá hơn nhiều.
- - đương nhiên, nghe Trịnh nương tử cùng người khác đối thoại, trước kia Từ Ấu Trang cũng không phải như vậy, là theo sinh ý chủ nhân ngày một rơi xuống mà ngày càng tồi tàn.
Bất quá Vân Nhạn Hồi cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết cổ đại đều là cả gia đình sống cùng nhau, dù không thì cũng phải có một người “Cha” đi? Hay là những người khác cũng giống như Trịnh nương tử, ăn ở tại nơi làm?
Vân Nhạn Hồi còn đang suy tư, Trịnh nương tử bên kia lại không có vội vã quét tước vệ sinh, mà là trước nghỉ tạm trong chốc lát, để nhóm các tiểu hài tử ngồi trên giường, riêng nàng lại lấy ra giấy cùng bút mực từ trong tủ quần áo, bắt đầu viết thư.
Vân Nhạn Hồi ra vẻ lơ đãng mà đi bộ đến bên cạnh Trịnh nương tử, ghé vào người nàng cùng xem thư. Trịnh nương tử quả nhiên không để bụng, trăm triệu không thể nghĩ tới cậu lại đọc được chữ.
Chữ của Trịnh nương tử chỉ coi như là tinh tế mà thôi, nhưng là ngẫm lại địa vị nữ nhân tại cổ đại, đặc biệt là bình dân phần lớn là thất học, chỉ riêng việc biết chữ như này đã thực khó tin, cũng một lần nữa chứng minh tình trạng nhà bọn họ trước kia xác thật không tồi.
Còn về nội dung thư, là viết cho trượng phu Trịnh nương tử, tức phụ thân “Vân Nhạn Hồi“. Nhìn vào thư mà nói, trượng phu Trịnh nương tử không biết vì sao rời khỏi nhà, liền không có tin tức hơn hai năm -- khó trách nàng có thể tự mình làm chủ đem tiểu hài tử mang theo về.
Cổ đại núi cao đường xa, truyền thông tin không dễ, thư Trịnh nương tử gửi ra ngoài vẫn luôn không có hồi âm, ai cũng không biết trượng phu nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng không có từ bỏ viết thư.
Vân Nhạn Hồi ở hiện đại cũng là một thanh niên có hiếu với cha mẹ, sau này cha mẹ cậu mất sớm, cậu chưa từng biết tên mình rốt cuộc có nghĩa như thế nào. Nhưng là ở chỗ này cậu lại hiểu rõ ý nghĩa của cái tên này, trong đó ký thác chờ đợi của Trịnh nương tử.
Có lẽ có một ngày, từng phong thư mang đi từ hồng nhạn sẽ trở về, mang theo tin tức của người nàng đã luôn chờ đợi quay về.
Ở cuối thư, Trịnh nương tử lạc khoản, một chữ: Bình.
Vân Nhạn Hồi thầm nghĩ, xem ra đây là khuê danh của Trịnh nương tử, Trịnh Bình. Bởi vì trước khi xuyên qua, tuổi tác Vân Nhạn Hồi cùng Trịnh Bình hẳn là không sai biệt lắm, cho nên cậu ở trong lòng đã dùng tên xưng hô nàng.
Trịnh Bình viết xong thư, mọi ngườ cũng đã nghĩ ngơi lấy sức đủ. Nàng liền đứng dậy mang theo mấy đứa nhỏ qua gõ cửa nhà cách vách. Người ra mở cửa là một người phụ nhân trên dưới 30 tuổi, vừa thấy Trịnh Bình đến liền đầy mặt đáng thương, tỏ vẻ mình đã nghe nói chuyện của Từ Ấu Trang.
Trịnh Bình xưng hô gọi người này là Hồ tam tỷ, để các hài tử kêu nàng Tam thẩm. Cảm tạ người này trước đây khi nàng đi xa đã phụ giúp coi chừng nhà cửa, lại giới thiệu một chút hai cái cô nhi mình mang theo trở về.
Hồ Tam Nương nhỏ giọng nói với Trịnh Bình: “Nữ hài nhi nhưng thật ra có thể lưu lại chiếu cố Nhạn Nhi nhà ngươi, nam hài vẫn là nhân lúc còn sớm tìm nhà người nào đó đưa đi thôi.”
“Đa tạ tam tỷ, ta sẽ xem xét.” Trịnh Bình cũng không nói ra ý nghĩ cuối cùng của mình, sau khi nói lời cảm tạ, lại trnhg bày một chút mình mới vừa trở về, chưa kịp sắm sửa gì, muốn mượn chút củi gạo.
Từ nơi Hồ Tam Nương mượn đồ vật, Trịnh Bình liền trở về nấu cơm, trước tiên ăn no xong rồi lại tính tiếp.
Trước kia khi ở Từ Ấu Trang bởi vì có nhiều hài tử, Trịnh Bình cũng áp dụng biện pháp gọi là đứa lớn quản đứa nhỏ, cho nên nàng vẫn rất yên tâm để cho Song Nghi quản hai đứa đệ đệ nhỏ hơn này.
Vân Nhạn Hồi ngoan ngoãn ngồi, vốn dĩ không cần Song Nghi nhọc lòng, Tiểu Bảo cũng đang ngủ, cố tình Song Nghi vẫn thò qua, do do dự dự hỏi Vân Nhạn Hồi: “Nhạn ca nhi, ta hỏi ngươi cái này..”
Vân Nhạn Hồi mờ mịt mà nhìn nàng một cái.
Song Nghi hỏi: “Ngươi thích ta không?”
Vân Nhạn Hồi không nghĩ nhiều như vậy, vô cùng khờ dại trả lời: “Thích nha.”
Từ mấy ngày này nhìn mà nói, đứa bé này vô cùng quan tâm các em, cũng yêu thương huynh tỷ, quan tâm trưởng bối, có thể nói một cái tiểu mỹ nữ cổ đại. Ôn nhu hiền thục
Song Nghi vừa nghe như vậy liền khóc lên, nước mắt đổ rào rào chảy xuống.
Vân Nhạn Hồi: “...”
Cậu có làm cái gì sao?
Song Nghi thút tha thút thít nức nở mà nói: “Ta, ta không muốn làm tức phụ nhi của Nhạn ca nhi, Nhạn ca nhi, ta làm muội muội đệ được không, ngươi, ngươi kêu Tiểu Bảo làm tức phụ nhi cho ngươi đi.. Như vậy cũng tốt, hai người chúng ta đều có thể lưu lại.”
Vân Nhạn Hồi: “...”
Vân Nhạn Hồi nhìn thoáng qua tiểu kỉ kỉ Tiểu Bảo vẻ mặt thiên chân vô tà, một trận vô ngữ.
Sau đó Vân Nhạn Hồi hồi tưởng một chút, nhớ lại tới lúc trước Hồ Tam Nương hình như là nói với Trịnh Bình câu có thể đem Song Nghi lưu lại chiếu cố cậu.
Cậu thề, cậu cũng không nghĩ tới câu nói này ngay cả tiểu hài tử Tống triều đều có thể hiểu rõ như vậy, chính cậu cũng chưa có cái ý tứ kia đâu! Nguyên lai là ám chỉ việc để Song Nghi làm.. Con dâu nuôi từ bé?
Song Nghi ấu trĩ làm Vân Nhạn Hồi rất muốn an ủi nàng, nhưng suy xét đến tiểu hài tử cùng tuổi trong Từ Ấu Trang đến nói chuyện cũng nói không rõ chữ, nếu lúc này cậu lại trật tự rõ ràng mà nói một câu dài an ủi Song Nghi, chỉ sợ không ổn, suy nghĩ mãi, chỉ phun ra hai chữ: “Tốt!”
Song Nghi lập tức nín khóc mà cười, ôm ôm Vân Nhạn Hồi.
Vân Nhạn Hồi bị Song Nghi ôm, thầm nghĩ, có nghĩ nữa cũng không có cách nào, cuối cùng gì đều phải xem người có năng lực làm việc duy nhất lúc này là Trịnh Bình nghĩ như nào, cũng không biết có thể gánh nổi chi phí nơi này không..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro