Chương 8
Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử
2024-06-27 19:06:42
Tin tức Vân Đại Lang chết mang cho một nhà Trịnh Bình không chỉ có đau xót, còn có vấn đề về kinh tế.
Vân Nhạn Hồi ban đầu còn không ý thức được vấn đề này, lúc ấy cậu chỉ quan tâm Trịnh Bình có thể quá mức bi thương hay không. Thẳng đến khi cậu nhìn thấy Trịnh Bình bắt đầu vẽ hoa văn, sau đó dệt lụa.
Mặt quạt được dệt lên nhìn khá khó hiểu, đặc biệt tinh xảo, còn có chút tư thế không biết ngày đêm, trong lòng Vân Nhạn Hồi lộp bộp một chút, cảm thấy có chút không thích hợp.
Có một ngày, Hồ Tam Nương tới tìm Trịnh Bình nói chuyện phiếm, hỏi nàng có tìm người đem di thể Vân Đại hồi kinh hay không.
Trịnh Bình lại thương tâm nói, Vân Đại Lang là chết đuối mà chết, ngay cả thi thể cũng tìm không thấy. Sắc mặt Hồ Tam Nương lập tức trở nên khó coi, lập tức an ủi Trịnh Bình, nói nàng có thể đi chùa Đại Tướng Quốc cầu phúc chiêu hồn.
Trịnh Bình liền lau lau nước mắt, nói đúng là muốn làm như vậy.
Vân Nhạn Hồi lập tức hiểu rõ, cổ nhân đối với hậu sự đặc biệt coi trọng, mặc dù không cần đem thi thể Vân Đại Lang mang trở về, cũng phải hao phí một bút tiền bạc mới có thể làm tốt t·ang l·ễ.
Trong nhà hiện tại tiền ra tiền vào cũng chỉ được có thế, muốn làm tang lễ, hơn nữa còn phải thỉnh hòa thượng làm việc bái Phật, cái này có chút không thực tế.
Biện pháp duy nhất chính là Trịnh Bình dệt lụa bán lấy tiền.
Vân Nhạn Hồi còn không biết Trịnh Bình rốt cuộc giấu giếm cái gì, cũng không có cách nào khuyên can nàng, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Bình tốn thời gian hơn một tháng, dệt ra một mặt quạt với những bông hoa phù ung sinh động như thật.
Thứ này hao phí không ít tinh lực của Trịnh Bình, cái mặt quạt làm nàng gầy đi không ấy bán được bao nhiêu tiền Vân Nhạn Hồi không biết, nhưng sau khi Trịnh Bình đi thêu hẻm trở về liền mua thịt cho bọn cậu ăn.
Tiếp theo lại là mời vài cái láng giềng nhiệt tâm xử lý, làm tất cả nghi lễ đám tang, lập mộ chôn di vật cho Vân Đại Lang, người một nhà đều mặc áo tang. Lại nói, mời những láng giếng đó cũng phải cung cấp cơm nước.
Cũng là lúc này Vân Nhạn Hồi mới phát hiện Vân Đại Lang cư nhiên không có người nhà nào khác. Láng giềng đều không hỏi cái vấn đề này, vô cùng có khả năng đã sớm hỏi thăm, biết vì cái gì không có.
Vân Nhạn Hồi hoài nghi cha cậu cũng là cái cô nhi, mặc dù cha mẹ song vong đều không đến mức liền thân tộc đều không có, người trong cái niên đại này đều là từng đống thân thích.
Trịnh Bình phải tiếp đón trong ngoài, Song Nghi liền chiếu cố hai cái đệ đệ.
Chỉ là, ngày thường đã hơi nhát gan, trong lúc làm tang lễ Song Nghi cũng đều bị dọa rồi, bé chưa từng thấy qua Vân Đại Lang, nhưng đối với tử vong đã có chút khái niệm loáng thoáng, nhìn thấy trong nhà người đến người đi, dưỡng mẫu thỉnh thoảng rơi lệ, đương nhiên sợ hãi.
May mắn Vân Nhạn Hồi không phải tiểu hài tử bình thường, ngược lại chiếu cố lại Song Nghi, vẫn luôn mang theo bé cùng Tiểu Bảo. Thái độ bình tĩnh của Vân Nhạn Hồi làm Song Nghi bình tâm hơn rất nhiều, cũng quyết định không thể để nương phải lo lắng, bé nhất định hải hảo hảo chăm sóc các đệ đệ.
Trong lúc này ai cũng không dám tùy tiện quấy rầy Trịnh Bình, dây quần Vân Nhạn Hồi bị rách ra, cậu liền kêu Song Nghi hỗ trợ vá lại.
Song Nghi cẩn thận vá hai nửa vào với nhau, Vân Nhạn Hồi cầm lấy xem, nhìn thế nào cũng thấy đường may quá lớn quá thô sơ, cũng không được gọn gàng cho lắm.
“Ta vừa mới học..” Song Nghi nói.
Cũng chỉ còn một nửa mà thôi, Vân Nhạn Hồi quyết đoán tự cầm kim chỉ, tự mình may lại. May cái quần mà thôi, không cần châm pháp quá phức tạp, cậu tự mình ra tay, đường may so với Song Nghi còn muốn chỉnh tề hơn.
Vân Nhạn Hồi nghĩ thầm, rốt cuộc là ta quá thiên tài, vẫn là Song Nghi không có cái mệnh một đêm phất nhanh..
Song Nghi hổ thẹn mà cúi đầu, đệ đệ một ngày cũng chưa từng cầm kim, may ra còn tốt hơn bé! Còn có, bé ở trong nhà bếp làm một ít việc, cũng là Nhạn ca nhi nhắc nhở cho bé.
“Nhạn ca nhi, ta nhất định sẽ hảo hảo luyện tập QAQ.”
“Không có việc gì, chậm rãi học.” Vân Nhạn Hồi nghiễm nhiên là miệng lưỡi trưởng bối.
* * *
Lại nói Trịnh Bình, nàng tới chùa Đại Tướng Quốc thỉnh bảy cái hòa thượng trở về làm lễ Phật, đầu tiên là chiêu hồn, rồi sau đó lại vì Vân Đại Lang tuổi xuân chết sớm, thi cốt lại không có thể trở về nhà, phải niệm kinh bảy ngày.
Tới phúng viếng phần lớn là hàng xóm láng giềng, còn có một ít bạn cũ của Vân Đại Lang, nhìn nhà bọn họ cô nhi quả phụ, đều vô cùng thương tiếc.
Bởi vì cùng hòa thượng Liễu Nhiên xem như có giao tình, liền đem lão cũng mời tới.
Sau khi Liễu Nhiên tới, nghe những người khác nói Trịnh Bình thế nhưng là ngày ấy từ chỗ lão về liền nhận được tin người mất, tức khắc tâm tình cũng thực phức tạp. Lúc này hòa thượng đang làm lễ Phật ở đây thấy được, động tác cũng chưa kịp làm xong liền lại đây hành lễ, “Liễu Nhiên sư thúc.”
Liễu Nhiên thở dài, trà cũng không uống, nói đại hòa thượng đứng đầu lùi xuống, tự mình tới niệm kinh.
“Sao có thể để cho..” Trịnh Bình xoa xoa đôi mắt.
Liễu Nhiên lại ương ngạnh muốn niệm kinh, thẳng đến buổi tối mới để vị hòa thượng kia thay thế, ăn chút đồ ăn.
Liễu Nhiên không tính quá hiểu tình huống trong nhà của Trịnh Bình, chỉ hỏi qua loa Trịnh Bình, biết trượng phu nàng ra ngoài kinh thương, Trịnh Bình lại chưa từng nói người này ra ngoài đã lâu không có tin tức. Cho nên Liễu Nhiên còn tưởng rằng Trịnh Bình sau khi mất trượng phu thì áp lực trong nhà sẽ lớn hơn, kỳ thật Trịnh Bình đã sớm chăm lo mọi thứ.
Yêu ai yêu cả đường đi, Liễu Nhiên tự nhiên sẽ dặn dò, nếu có khó khăn có thể tới chùa Đại Tướng Quốc tìm lão.
Trịnh Bình trịnh trọng mà cảm tạ, còn gọi Vân Nhạn Hồi tới hành lễ với Liễu Nhiên.
Vân Nhạn Hồi mấy ngày này đều là tận lực nghe theo Trịnh Bình, đương nhiên sẽ không có không đáp ứng chuyện này, hòa thượng già như vậy rồi, hành lễ cũng không có hại.
Sau này Vân Nhạn Hồi nhớ lại chuyện này liền cảm thấy lúc ấy Trịnh Bình có khả năng đã nghĩ kỹ muốn xin Liễu Nhiên giúp đỡ.
* * *
Xong xuôi việc t·ang l·ễ của Vân Đại Lang cả người, Trịnh Bình đều tựa như bị đào rỗng, không có tinh thần, có một đoạn thời gian cũng không tiếp tục thêu thùa. Nhưng có lẽ lần trước nàng bán mặt quạt đại khái kiếm lời không ít, cho nên mặc dù không làm việc, trong nhà vẫn ăn uống tương đối tốt.
Chịu giới hạn thời đại, ăn vẫn luôn là gạo, bột mì cùng đậu, nhưng cấp bậc đồ ăn kèm với cơm đã cao lên không ít.
Bởi vậy có thể thấy được vô luận ở đâu, người có tay nghề đỉnh cấp khẳng định đều sẽ sống không quá tồi..
Ngày nọ Trịnh Bình đang ở nấu cơm, Song Nghi ở trong viện nhảy ô vuông, Vân Nhạn Hồi liền ngồi ở cửa xem. Phía trước hiên nhà cậu có bện mái che nắng, kéo dài ra ngoài một đoạn, phía dưới là đá phiến sạch sẽ.
Vân Nhạn Hồi ngồi ở dưới chỗ này, Tiểu Bảo ở bên cạnh bò tới bò đi. Mặt ngoài là Song Nghi mang theo hai người bọn họ, kỳ thật là Vân Nhạn Hồi nhìn chằm chằm hai cái tiểu hài tử này.
Tiểu Bảo cũng liền thôi, Song Nghi gần đây vì có cơ hội được đi ra ngoài, hiện tạ vẫn luôn hi vọng có thể ra ngoài. Tuy nói ở tại cửa sau Khai Phong phủ, nhưng Vân Nhạn Hồi cũng không thể không cảnh giác, Trịnh Bình không ở trước mặt, cậu liền tự giác ra nhìn chằm chằm.
Lúc này có cái lão phụ nhân đi đến bên ngoài tường, đánh giá trong viện.
Song Nghi cúi đầu nhảy ô vuông cũng không chú ý, Vân Nhạn Hồi liếc mắt một cái liền thấy được, vài ngày trước đó nhà cậu có làm t·ang l·ễ, hàng xóm láng giềng có quan hê tốt chút đều tới, cho nên dù cho không ra cửa quá nhiều, Vân Nhạn Hồi cũng đem hàng xóm nhìn đến quen mắt. Cái lão phụ nhân này lại trước nay chưa từng thấy qua.
Ánh mắt lão phụ nhân kia quét vài cái trong sân, liền đối diện Vân Nhạn Hồi, nhìn đến cậu, gương mặt sửng sốt một chút, ng·ay sau đó lộ ra một mạt biểu tình kinh hỉ.
Lúc này Song Nghi cũng nhìn đến bà, lùi mấy bước ra sau, đi đến phía dưới mái che nắng, có chút e lệ.
Lão phụ nhân hơi hơi mỉm cười, hỏi: “Xin hỏi có Trịnh nương tử ở nơi này sao?”
Song Nghi nhẹ nhàng thở ra, “Chờ một lát.” Bé đi phòng bếp kêu Trịnh Bình.
Lão phụ nhân nhìn về phía Vân Nhạn Hồi, lại nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt quái quái.
Đôi tay Vân Nhạn Hồi xuyên qua dưới nách Tiểu Bảo, đem nhóc nâng lên, xoay người cùng nhau ngồi ở trên ngạch cửa.
Một đoạn thời gian ngắn ngủi trôi qua, Trịnh Bình cũng ra tới, xoa xoa vệt nước trên tay lên tạp dề, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài tường.
Từ góc độ của Vân Nhạn Hồi không thể nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng là có thể nhìn thấy thân thể nàng đều cứng đờ.
Lão phụ nhân nhìn thấy Trịnh Bình cũng thập phần kích động mà kêu: “Lục Nương, thật là ngươi!”
Trịnh Bình lúc này mới có chút hoảng loạn mà xoay người, nói với Song Nghi: “Mang bọn đệ đệ về phòng.”
“Úc..” Song Nghi lôi kéo tay Vân Nhạn Hồi cùng Tiểu Bảo đi vào trong phòng, nhưng kể cả bé cũng nhận ra bầu không khí có chút không đúng, mỗi bước đi đều lưu luyến.
Vân Nhạn Hồi bị kéo vào trong phòng, lập tức nói với Song Nghi “Hư” một chút, sau đó lại lặng lẽ đi đến cạnh cửa nhìn lén.
Trịnh Bình cũng không để lão phụ nhân kia tiến vào nhà, hai người đứng ở cổng lớn nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Lão phụ nhân từ trong tay áo lấy ra một cây quạt, Vân Nhạn Hồi lập tức nhận ra, vải dệt trên mặt quạt phía trước rõ ràng là mặt quạt được Trịnh Bình đẩy nhanh tốc độ làm ra kia.
Lão phụ nhân kia cùng Trịnh Bình nói nói một lúc, cảm xúc liền kích động, thanh âm liền không cẩn thận đề cao một chút, bị Vân Nhạn Hồi tai thính mắt tinh nghe được bà nói: “Lục Nương, ngươi còn trẻ tuổi như vậy! Nếu người nọ đã.. Ngươi liền đáp ứng đi, lang quân cùng nương tử nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
“Bà bà đừng vội nói nữa, ta sẽ không đáp ứng!” Mặt Trịnh Bình tràn đầy vẻ giận dữ đánh gãy lời nói của bà, ngó nghiêng bốn phía thấy không có vị hàng xóm nào chú ý tới, liền giận dữ xoay người.
Lão phụ nhân xem nàng không để ý tới mình, đỡ tường ngoài thở dài nói: “Lục Nương, ngươi cứ cẩn thận ngẫm lại đi, bà bà đi về trước.”
Vân Nhạn Hồi ban đầu còn không ý thức được vấn đề này, lúc ấy cậu chỉ quan tâm Trịnh Bình có thể quá mức bi thương hay không. Thẳng đến khi cậu nhìn thấy Trịnh Bình bắt đầu vẽ hoa văn, sau đó dệt lụa.
Mặt quạt được dệt lên nhìn khá khó hiểu, đặc biệt tinh xảo, còn có chút tư thế không biết ngày đêm, trong lòng Vân Nhạn Hồi lộp bộp một chút, cảm thấy có chút không thích hợp.
Có một ngày, Hồ Tam Nương tới tìm Trịnh Bình nói chuyện phiếm, hỏi nàng có tìm người đem di thể Vân Đại hồi kinh hay không.
Trịnh Bình lại thương tâm nói, Vân Đại Lang là chết đuối mà chết, ngay cả thi thể cũng tìm không thấy. Sắc mặt Hồ Tam Nương lập tức trở nên khó coi, lập tức an ủi Trịnh Bình, nói nàng có thể đi chùa Đại Tướng Quốc cầu phúc chiêu hồn.
Trịnh Bình liền lau lau nước mắt, nói đúng là muốn làm như vậy.
Vân Nhạn Hồi lập tức hiểu rõ, cổ nhân đối với hậu sự đặc biệt coi trọng, mặc dù không cần đem thi thể Vân Đại Lang mang trở về, cũng phải hao phí một bút tiền bạc mới có thể làm tốt t·ang l·ễ.
Trong nhà hiện tại tiền ra tiền vào cũng chỉ được có thế, muốn làm tang lễ, hơn nữa còn phải thỉnh hòa thượng làm việc bái Phật, cái này có chút không thực tế.
Biện pháp duy nhất chính là Trịnh Bình dệt lụa bán lấy tiền.
Vân Nhạn Hồi còn không biết Trịnh Bình rốt cuộc giấu giếm cái gì, cũng không có cách nào khuyên can nàng, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Bình tốn thời gian hơn một tháng, dệt ra một mặt quạt với những bông hoa phù ung sinh động như thật.
Thứ này hao phí không ít tinh lực của Trịnh Bình, cái mặt quạt làm nàng gầy đi không ấy bán được bao nhiêu tiền Vân Nhạn Hồi không biết, nhưng sau khi Trịnh Bình đi thêu hẻm trở về liền mua thịt cho bọn cậu ăn.
Tiếp theo lại là mời vài cái láng giềng nhiệt tâm xử lý, làm tất cả nghi lễ đám tang, lập mộ chôn di vật cho Vân Đại Lang, người một nhà đều mặc áo tang. Lại nói, mời những láng giếng đó cũng phải cung cấp cơm nước.
Cũng là lúc này Vân Nhạn Hồi mới phát hiện Vân Đại Lang cư nhiên không có người nhà nào khác. Láng giềng đều không hỏi cái vấn đề này, vô cùng có khả năng đã sớm hỏi thăm, biết vì cái gì không có.
Vân Nhạn Hồi hoài nghi cha cậu cũng là cái cô nhi, mặc dù cha mẹ song vong đều không đến mức liền thân tộc đều không có, người trong cái niên đại này đều là từng đống thân thích.
Trịnh Bình phải tiếp đón trong ngoài, Song Nghi liền chiếu cố hai cái đệ đệ.
Chỉ là, ngày thường đã hơi nhát gan, trong lúc làm tang lễ Song Nghi cũng đều bị dọa rồi, bé chưa từng thấy qua Vân Đại Lang, nhưng đối với tử vong đã có chút khái niệm loáng thoáng, nhìn thấy trong nhà người đến người đi, dưỡng mẫu thỉnh thoảng rơi lệ, đương nhiên sợ hãi.
May mắn Vân Nhạn Hồi không phải tiểu hài tử bình thường, ngược lại chiếu cố lại Song Nghi, vẫn luôn mang theo bé cùng Tiểu Bảo. Thái độ bình tĩnh của Vân Nhạn Hồi làm Song Nghi bình tâm hơn rất nhiều, cũng quyết định không thể để nương phải lo lắng, bé nhất định hải hảo hảo chăm sóc các đệ đệ.
Trong lúc này ai cũng không dám tùy tiện quấy rầy Trịnh Bình, dây quần Vân Nhạn Hồi bị rách ra, cậu liền kêu Song Nghi hỗ trợ vá lại.
Song Nghi cẩn thận vá hai nửa vào với nhau, Vân Nhạn Hồi cầm lấy xem, nhìn thế nào cũng thấy đường may quá lớn quá thô sơ, cũng không được gọn gàng cho lắm.
“Ta vừa mới học..” Song Nghi nói.
Cũng chỉ còn một nửa mà thôi, Vân Nhạn Hồi quyết đoán tự cầm kim chỉ, tự mình may lại. May cái quần mà thôi, không cần châm pháp quá phức tạp, cậu tự mình ra tay, đường may so với Song Nghi còn muốn chỉnh tề hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Nhạn Hồi nghĩ thầm, rốt cuộc là ta quá thiên tài, vẫn là Song Nghi không có cái mệnh một đêm phất nhanh..
Song Nghi hổ thẹn mà cúi đầu, đệ đệ một ngày cũng chưa từng cầm kim, may ra còn tốt hơn bé! Còn có, bé ở trong nhà bếp làm một ít việc, cũng là Nhạn ca nhi nhắc nhở cho bé.
“Nhạn ca nhi, ta nhất định sẽ hảo hảo luyện tập QAQ.”
“Không có việc gì, chậm rãi học.” Vân Nhạn Hồi nghiễm nhiên là miệng lưỡi trưởng bối.
* * *
Lại nói Trịnh Bình, nàng tới chùa Đại Tướng Quốc thỉnh bảy cái hòa thượng trở về làm lễ Phật, đầu tiên là chiêu hồn, rồi sau đó lại vì Vân Đại Lang tuổi xuân chết sớm, thi cốt lại không có thể trở về nhà, phải niệm kinh bảy ngày.
Tới phúng viếng phần lớn là hàng xóm láng giềng, còn có một ít bạn cũ của Vân Đại Lang, nhìn nhà bọn họ cô nhi quả phụ, đều vô cùng thương tiếc.
Bởi vì cùng hòa thượng Liễu Nhiên xem như có giao tình, liền đem lão cũng mời tới.
Sau khi Liễu Nhiên tới, nghe những người khác nói Trịnh Bình thế nhưng là ngày ấy từ chỗ lão về liền nhận được tin người mất, tức khắc tâm tình cũng thực phức tạp. Lúc này hòa thượng đang làm lễ Phật ở đây thấy được, động tác cũng chưa kịp làm xong liền lại đây hành lễ, “Liễu Nhiên sư thúc.”
Liễu Nhiên thở dài, trà cũng không uống, nói đại hòa thượng đứng đầu lùi xuống, tự mình tới niệm kinh.
“Sao có thể để cho..” Trịnh Bình xoa xoa đôi mắt.
Liễu Nhiên lại ương ngạnh muốn niệm kinh, thẳng đến buổi tối mới để vị hòa thượng kia thay thế, ăn chút đồ ăn.
Liễu Nhiên không tính quá hiểu tình huống trong nhà của Trịnh Bình, chỉ hỏi qua loa Trịnh Bình, biết trượng phu nàng ra ngoài kinh thương, Trịnh Bình lại chưa từng nói người này ra ngoài đã lâu không có tin tức. Cho nên Liễu Nhiên còn tưởng rằng Trịnh Bình sau khi mất trượng phu thì áp lực trong nhà sẽ lớn hơn, kỳ thật Trịnh Bình đã sớm chăm lo mọi thứ.
Yêu ai yêu cả đường đi, Liễu Nhiên tự nhiên sẽ dặn dò, nếu có khó khăn có thể tới chùa Đại Tướng Quốc tìm lão.
Trịnh Bình trịnh trọng mà cảm tạ, còn gọi Vân Nhạn Hồi tới hành lễ với Liễu Nhiên.
Vân Nhạn Hồi mấy ngày này đều là tận lực nghe theo Trịnh Bình, đương nhiên sẽ không có không đáp ứng chuyện này, hòa thượng già như vậy rồi, hành lễ cũng không có hại.
Sau này Vân Nhạn Hồi nhớ lại chuyện này liền cảm thấy lúc ấy Trịnh Bình có khả năng đã nghĩ kỹ muốn xin Liễu Nhiên giúp đỡ.
* * *
Xong xuôi việc t·ang l·ễ của Vân Đại Lang cả người, Trịnh Bình đều tựa như bị đào rỗng, không có tinh thần, có một đoạn thời gian cũng không tiếp tục thêu thùa. Nhưng có lẽ lần trước nàng bán mặt quạt đại khái kiếm lời không ít, cho nên mặc dù không làm việc, trong nhà vẫn ăn uống tương đối tốt.
Chịu giới hạn thời đại, ăn vẫn luôn là gạo, bột mì cùng đậu, nhưng cấp bậc đồ ăn kèm với cơm đã cao lên không ít.
Bởi vậy có thể thấy được vô luận ở đâu, người có tay nghề đỉnh cấp khẳng định đều sẽ sống không quá tồi..
Ngày nọ Trịnh Bình đang ở nấu cơm, Song Nghi ở trong viện nhảy ô vuông, Vân Nhạn Hồi liền ngồi ở cửa xem. Phía trước hiên nhà cậu có bện mái che nắng, kéo dài ra ngoài một đoạn, phía dưới là đá phiến sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Nhạn Hồi ngồi ở dưới chỗ này, Tiểu Bảo ở bên cạnh bò tới bò đi. Mặt ngoài là Song Nghi mang theo hai người bọn họ, kỳ thật là Vân Nhạn Hồi nhìn chằm chằm hai cái tiểu hài tử này.
Tiểu Bảo cũng liền thôi, Song Nghi gần đây vì có cơ hội được đi ra ngoài, hiện tạ vẫn luôn hi vọng có thể ra ngoài. Tuy nói ở tại cửa sau Khai Phong phủ, nhưng Vân Nhạn Hồi cũng không thể không cảnh giác, Trịnh Bình không ở trước mặt, cậu liền tự giác ra nhìn chằm chằm.
Lúc này có cái lão phụ nhân đi đến bên ngoài tường, đánh giá trong viện.
Song Nghi cúi đầu nhảy ô vuông cũng không chú ý, Vân Nhạn Hồi liếc mắt một cái liền thấy được, vài ngày trước đó nhà cậu có làm t·ang l·ễ, hàng xóm láng giềng có quan hê tốt chút đều tới, cho nên dù cho không ra cửa quá nhiều, Vân Nhạn Hồi cũng đem hàng xóm nhìn đến quen mắt. Cái lão phụ nhân này lại trước nay chưa từng thấy qua.
Ánh mắt lão phụ nhân kia quét vài cái trong sân, liền đối diện Vân Nhạn Hồi, nhìn đến cậu, gương mặt sửng sốt một chút, ng·ay sau đó lộ ra một mạt biểu tình kinh hỉ.
Lúc này Song Nghi cũng nhìn đến bà, lùi mấy bước ra sau, đi đến phía dưới mái che nắng, có chút e lệ.
Lão phụ nhân hơi hơi mỉm cười, hỏi: “Xin hỏi có Trịnh nương tử ở nơi này sao?”
Song Nghi nhẹ nhàng thở ra, “Chờ một lát.” Bé đi phòng bếp kêu Trịnh Bình.
Lão phụ nhân nhìn về phía Vân Nhạn Hồi, lại nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt quái quái.
Đôi tay Vân Nhạn Hồi xuyên qua dưới nách Tiểu Bảo, đem nhóc nâng lên, xoay người cùng nhau ngồi ở trên ngạch cửa.
Một đoạn thời gian ngắn ngủi trôi qua, Trịnh Bình cũng ra tới, xoa xoa vệt nước trên tay lên tạp dề, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài tường.
Từ góc độ của Vân Nhạn Hồi không thể nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng là có thể nhìn thấy thân thể nàng đều cứng đờ.
Lão phụ nhân nhìn thấy Trịnh Bình cũng thập phần kích động mà kêu: “Lục Nương, thật là ngươi!”
Trịnh Bình lúc này mới có chút hoảng loạn mà xoay người, nói với Song Nghi: “Mang bọn đệ đệ về phòng.”
“Úc..” Song Nghi lôi kéo tay Vân Nhạn Hồi cùng Tiểu Bảo đi vào trong phòng, nhưng kể cả bé cũng nhận ra bầu không khí có chút không đúng, mỗi bước đi đều lưu luyến.
Vân Nhạn Hồi bị kéo vào trong phòng, lập tức nói với Song Nghi “Hư” một chút, sau đó lại lặng lẽ đi đến cạnh cửa nhìn lén.
Trịnh Bình cũng không để lão phụ nhân kia tiến vào nhà, hai người đứng ở cổng lớn nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Lão phụ nhân từ trong tay áo lấy ra một cây quạt, Vân Nhạn Hồi lập tức nhận ra, vải dệt trên mặt quạt phía trước rõ ràng là mặt quạt được Trịnh Bình đẩy nhanh tốc độ làm ra kia.
Lão phụ nhân kia cùng Trịnh Bình nói nói một lúc, cảm xúc liền kích động, thanh âm liền không cẩn thận đề cao một chút, bị Vân Nhạn Hồi tai thính mắt tinh nghe được bà nói: “Lục Nương, ngươi còn trẻ tuổi như vậy! Nếu người nọ đã.. Ngươi liền đáp ứng đi, lang quân cùng nương tử nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
“Bà bà đừng vội nói nữa, ta sẽ không đáp ứng!” Mặt Trịnh Bình tràn đầy vẻ giận dữ đánh gãy lời nói của bà, ngó nghiêng bốn phía thấy không có vị hàng xóm nào chú ý tới, liền giận dữ xoay người.
Lão phụ nhân xem nàng không để ý tới mình, đỡ tường ngoài thở dài nói: “Lục Nương, ngươi cứ cẩn thận ngẫm lại đi, bà bà đi về trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro