Chương 18
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
Tiêu Dung mím môi lắng nghe, ông ta nói càng nhiều, sắc mặt Tiêu Dung càng tệ, đến khi ông ta nói đến mức giá cuối cùng, tay hắn đột nhiên đặt lên thanh kiếm đó, keng một tiếng, thanh kiếm màu xám bạc tuốt ra một đoạn.
Ông cụ: “...”
Người trẻ tuổi bây giờ cũng thật là, hấp tấp vội vàng thế là làm sao, không cho người ta trả giá thì thôi đi, lại còn uy hiếp người ta nữa chứ!
Sau một hồi đấu khẩu, cuối cùng Tiêu Dung cũng bán công thức đó với giá gấp đôi với giá mà ông cụ đưa ra rồi lại thêm vào một con số không ở đằng sau nữa.
Ông cụ muốn đổi hết thành tiền nhỏ, Tiêu Dung không đồng ý, kiên quyết đổi thành bạc nén. Mặc dù lúc đó hắn vẫn chưa biết giá cả ở đây thế nào, nhưng hắn cũng biết, tiền đồng tốt xấu lẫn lộn, chưa kể mỗi ngày một giá, chỉ có vàng bạc mới có thể giữ giá được thôi.
Giao tiền giao hàng xong, ông cụ còn yêu cầu Tiêu Dung ký văn thư, trên văn thư viết rằng, sau này Tiêu Dung không được tự dùng công thức này của ông ta nữa, cũng không được bán cho người khác. Nếu bị phát hiện, nhà lão có thể đưa Tiêu Dung đến quan phủ.
Tiêu Dung đều đồng ý cả, vừa ra khỏi cửa, ông cụ trong nhà và Tiêu Dung ở ngoài cửa đều lộ ra nụ cười như vừa chiếm được món hời lớn.
Ông cụ cảm thấy, Tiêu Dung quá ngốc, với công thức này, đừng nói gấp hai mươi lần, mà có giá gấp hai nghìn lần cũng không quá đáng đâu, có công thức này rồi, đủ để đảm bảo cho mười đời nhà ông cụ sống trong giàu sang phú quý.
Còn Tiêu Dung thì nghĩ, chỉ một cái công thức tương ngọt không hoàn chỉnh mà cũng có thể bán nhiều tiền như vậy rồi, về sau cứ để nhiệm vụ cải thiện ẩm thực của người dân cho hắn đi. Hắn định sẽ công khai cả nước chấm hải sản và nước chấm chua ngọt luôn. Cho dù ông cụ cả giữ rịt lấy công thức tương ngọt kia rồi, nhưng nó lại không đủ hoàn chỉnh, cũng không đánh bại được mấy loại nước chấm kia đâu.
Bỏ ra hai mươi nén bạc, lại chỉ mua một cái công thức chỉ có thể kiếm tiền trong vài tháng thôi, không biết sau khi ông cụ kia phát hiện ra chuyện này thì có tức giận đến mức chửi ầm lên không nhỉ.
Tiêu Dung thì lại rất tự tin, bởi vì lúc đó hắn không ngờ rằng mình sẽ đuổi theo quân Trấn Bắc tới tận nửa năm.
Giờ đã nửa năm trôi qua, số bạc nén ban đầu lấy được từ ông cụ kia giờ cũng chỉ còn lại một nửa, nếu Giản Kiệu không đến tìm Tiêu Dung thì e rằng Tiêu Dung lại phải dùng lại chiêu cũ - đi tìm một nhà giàu có khác mà bán thêm một cái công thức nữa...
...
Sau khi Giản tướng quân gọi gần một khắc (mười lăm phút), Tiêu Dung mới mở lòng từ bi, để A Thụ đi mở cửa cho hắn ta.
Giản tướng quân gần như là gấp đến độ sắp tè ra quần mà vọt vào trong.
Vừa vào, hắn ta đã lập tức dùng tư thế quân binh để quỳ nửa gối trước mặt Tiêu Dung, hai tay ôm quyền giơ cao quá đầu.
“Tiêu Tiên sinh! Giản Kiệu có mắt không tròng, lại lầm tưởng tiên sinh là một nho sĩ bình thường! May nhờ tiên sinh không tiếc chỉ bảo, mới tránh được một kiếp nạn lớn cho Trường An, xin tiên sinh cùng Giản Kiệu đến quận Nhạn Môn, dưới trướng Trấn Bắc Vương đang thiếu người tài như tiên sinh, mong tiên sinh thành toàn cho!”
A Thụ lặng lẽ mở to hai mắt, mặc dù từ lâu nó đã kiên định cho rằng - chủ nhân nhà mình nhất định không phải là kẻ tầm thường, nhưng tận mắt thấy một đại tướng như Giản Kiệu lại cung kính với hắn như vậy, vẫn khiến A Thụ vô cùng kinh ngạc.
Cũng vô cùng sùng kính.
Thời gian trôi qua từng chút một, Giản Kiệu lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện Tiêu Dung đang nhìn mình chằm chằm, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia, chỉ toàn là sự thờ ơ.
Giản Kiệu giật mình, từ khi nhận được tin từ thân binh, biết người Tiên Bi thực sự tập kích, hắn ta đã biết mình gây ra họa lớn rồi. Chỉ vì một sai lầm của mình mà để mất một nhân tài có thể hô phong hoán vũ như vậy, đừng nói là Cao tiên sinh muốn giết chết hắn ta, mà chính hắn ta cũng đang muốn tự sát lắm đây này.
Quân Trấn Bắc của bọn họ thiếu nhất chính là quân sư đó! Ta, chỉ bởi vì ta mà, ta, ta, ta...
Giản Kiệu không còn kiềm chếu nữa mà nhìn thẳng vào Tiêu Dung, lần này hắn ta thực sự muốn khóc thật rồi.
Nhưng ngay khi hắn ta sắp mở miệng, hạ thấp lòng tự trọng, cố gắng thêm một lần nữa thì Tiêu Dung cũng đã thưởng thức đủ rồi. Hắn khẽ thở dài, làm ra vẻ như thực sự không còn cách nào khác, rồi chớp mắt, nghiêng đầu, ôn hòa nói.
“Được thôi.”
Giản Kiệu nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: “Tiên sinh vừa nói gì thế?”
Ông cụ: “...”
Người trẻ tuổi bây giờ cũng thật là, hấp tấp vội vàng thế là làm sao, không cho người ta trả giá thì thôi đi, lại còn uy hiếp người ta nữa chứ!
Sau một hồi đấu khẩu, cuối cùng Tiêu Dung cũng bán công thức đó với giá gấp đôi với giá mà ông cụ đưa ra rồi lại thêm vào một con số không ở đằng sau nữa.
Ông cụ muốn đổi hết thành tiền nhỏ, Tiêu Dung không đồng ý, kiên quyết đổi thành bạc nén. Mặc dù lúc đó hắn vẫn chưa biết giá cả ở đây thế nào, nhưng hắn cũng biết, tiền đồng tốt xấu lẫn lộn, chưa kể mỗi ngày một giá, chỉ có vàng bạc mới có thể giữ giá được thôi.
Giao tiền giao hàng xong, ông cụ còn yêu cầu Tiêu Dung ký văn thư, trên văn thư viết rằng, sau này Tiêu Dung không được tự dùng công thức này của ông ta nữa, cũng không được bán cho người khác. Nếu bị phát hiện, nhà lão có thể đưa Tiêu Dung đến quan phủ.
Tiêu Dung đều đồng ý cả, vừa ra khỏi cửa, ông cụ trong nhà và Tiêu Dung ở ngoài cửa đều lộ ra nụ cười như vừa chiếm được món hời lớn.
Ông cụ cảm thấy, Tiêu Dung quá ngốc, với công thức này, đừng nói gấp hai mươi lần, mà có giá gấp hai nghìn lần cũng không quá đáng đâu, có công thức này rồi, đủ để đảm bảo cho mười đời nhà ông cụ sống trong giàu sang phú quý.
Còn Tiêu Dung thì nghĩ, chỉ một cái công thức tương ngọt không hoàn chỉnh mà cũng có thể bán nhiều tiền như vậy rồi, về sau cứ để nhiệm vụ cải thiện ẩm thực của người dân cho hắn đi. Hắn định sẽ công khai cả nước chấm hải sản và nước chấm chua ngọt luôn. Cho dù ông cụ cả giữ rịt lấy công thức tương ngọt kia rồi, nhưng nó lại không đủ hoàn chỉnh, cũng không đánh bại được mấy loại nước chấm kia đâu.
Bỏ ra hai mươi nén bạc, lại chỉ mua một cái công thức chỉ có thể kiếm tiền trong vài tháng thôi, không biết sau khi ông cụ kia phát hiện ra chuyện này thì có tức giận đến mức chửi ầm lên không nhỉ.
Tiêu Dung thì lại rất tự tin, bởi vì lúc đó hắn không ngờ rằng mình sẽ đuổi theo quân Trấn Bắc tới tận nửa năm.
Giờ đã nửa năm trôi qua, số bạc nén ban đầu lấy được từ ông cụ kia giờ cũng chỉ còn lại một nửa, nếu Giản Kiệu không đến tìm Tiêu Dung thì e rằng Tiêu Dung lại phải dùng lại chiêu cũ - đi tìm một nhà giàu có khác mà bán thêm một cái công thức nữa...
...
Sau khi Giản tướng quân gọi gần một khắc (mười lăm phút), Tiêu Dung mới mở lòng từ bi, để A Thụ đi mở cửa cho hắn ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản tướng quân gần như là gấp đến độ sắp tè ra quần mà vọt vào trong.
Vừa vào, hắn ta đã lập tức dùng tư thế quân binh để quỳ nửa gối trước mặt Tiêu Dung, hai tay ôm quyền giơ cao quá đầu.
“Tiêu Tiên sinh! Giản Kiệu có mắt không tròng, lại lầm tưởng tiên sinh là một nho sĩ bình thường! May nhờ tiên sinh không tiếc chỉ bảo, mới tránh được một kiếp nạn lớn cho Trường An, xin tiên sinh cùng Giản Kiệu đến quận Nhạn Môn, dưới trướng Trấn Bắc Vương đang thiếu người tài như tiên sinh, mong tiên sinh thành toàn cho!”
A Thụ lặng lẽ mở to hai mắt, mặc dù từ lâu nó đã kiên định cho rằng - chủ nhân nhà mình nhất định không phải là kẻ tầm thường, nhưng tận mắt thấy một đại tướng như Giản Kiệu lại cung kính với hắn như vậy, vẫn khiến A Thụ vô cùng kinh ngạc.
Cũng vô cùng sùng kính.
Thời gian trôi qua từng chút một, Giản Kiệu lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện Tiêu Dung đang nhìn mình chằm chằm, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia, chỉ toàn là sự thờ ơ.
Giản Kiệu giật mình, từ khi nhận được tin từ thân binh, biết người Tiên Bi thực sự tập kích, hắn ta đã biết mình gây ra họa lớn rồi. Chỉ vì một sai lầm của mình mà để mất một nhân tài có thể hô phong hoán vũ như vậy, đừng nói là Cao tiên sinh muốn giết chết hắn ta, mà chính hắn ta cũng đang muốn tự sát lắm đây này.
Quân Trấn Bắc của bọn họ thiếu nhất chính là quân sư đó! Ta, chỉ bởi vì ta mà, ta, ta, ta...
Giản Kiệu không còn kiềm chếu nữa mà nhìn thẳng vào Tiêu Dung, lần này hắn ta thực sự muốn khóc thật rồi.
Nhưng ngay khi hắn ta sắp mở miệng, hạ thấp lòng tự trọng, cố gắng thêm một lần nữa thì Tiêu Dung cũng đã thưởng thức đủ rồi. Hắn khẽ thở dài, làm ra vẻ như thực sự không còn cách nào khác, rồi chớp mắt, nghiêng đầu, ôn hòa nói.
“Được thôi.”
Giản Kiệu nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: “Tiên sinh vừa nói gì thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro