Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Chương 20

Nhĩ Đích Vinh Quang

2024-11-14 22:30:03

Tiêu Dung nhún vai: “Nếu là ta, nhận được một bức thư mật như vậy, sau đó lại ứng nghiệm, ta sẽ không trực tiếp tin rằng người này có thần thông quảng đại gì đâu, mà ta chỉ nghĩ, đây có phải là một kế hoạch liên hoàn hay không, có phải trong quân có kẻ phản bội, còn hắn – kẻ viết bức thư đó - có phải là đồng đảng của kẻ phản bội kia không. Lại còn cố ý đưa một bức thư mật như vậy, chẳng lẽ là muốn dụ mọi người ra ngoài rồi bắt gọn một mẻ ư.”

A Thụ: “...”

Nó vô cùng may mắn trả lời: “May mà trong quân Trấn Bắc không có người đa nghi như Lang chủ.”

Tiêu Dung: “... Ngươi, tiểu hài tử này, đây gọi là thận trọng hiểu không hả.”

A Thụ cười khúc khích nhưng trong lòng lại nghĩ, đúng là đa nghi quá mà, may mà người như lang chủ có quá ít, ở phía bắc Hoài Thủy này, cầm đèn lồng cũng không tìm được một người thứ hai đâu ha.

*

Bên kia, trong doanh trại ở thành An Định.

Trước khi đi, Giản Kiệu đã xin phép Cao Tuân Chi. Hắn ta đi vội, không có thời gian nói những chuyện này với Cao Tuân Chi, nhưng hắn ta đã để lại một người lính thân cận với mình, bảo người đó cẩn thận kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông ấy.

Cao Tuân Chi vừa nghe xong đã lập tức mừng rỡ.

“Thật sự có chuyện này sao?”

“Ôi chao, đây chính là trời giúp quân Trấn Bắc chúng ta, trời giúp đại vương của chúng ta, lại còn là một kẻ sĩ nữa chứ! Thật hiếm có, thật hiếm có.”

Người lính thân cận kia thấy ông ấy vui mừng như vậy, bản thân cũng vui mừng theo, còn nói tiếp: “Không chỉ vậy đâu, bẩm Cao tiên sinh, vị Tiêu tiên sinh kia còn xuất thân từ Tiêu gia Lâm Xuyên, tướng quân nói, Tiêu gia Lâm Xuyên chính là thế gia nhị đẳng đấy ạ!”

Cao Tuân Chi vuốt râu, gật đầu: “Đúng vậy.”

Phả hệ của các thế gia luôn thay đổi, lần thay đổi gần nhất là sáu mươi lăm năm trước, tức là thời điểm vừa mới thành lập triều Ung.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàng đế khai quốc của triều Ung đã biến gia tộc của mình thành nhất đẳng, sau đó lại phong cho ba người có công phò tá là nhất đẳng thứ vị, còn những người vốn xếp hạng nhất đẳng trước đó thì trực tiếp bị đẩy xuống nhị đẳng…

Nói cách khác, Tiêu gia thực ra có bề dày lịch sử, tổ tiên cũng từng có không ít người là nhân vật lớn. Tuy Cao Tuân Chi là kẻ sĩ nhưng lại không phải xuất thân từ thế gia, ông ấy là đi ra từ hàn môn, nếu không thì trước đây ông ấy cũng không đến nỗi phải lưu lạc đến Ải Nhạn Môn, dính líu đến Quân Trấn Bắc như thế này.

Binh lực không ngừng được mở rộng, nhưng ở trên khía cạnh nhân tài thì thật sự là hiếm như lông phượng sừng lân. Trước khi Tiêu Dung tới, thủ hạ duy nhất có thể góp tay phụ tá Trấn Bắc vương là một kẻ sĩ họ Ngu, người nọ xuất thân không bằng Tiêu Dung, cũng không được đại vương tín nhiệm nữa.

Cao Tuân Chi không khỏi vui vẻ đến nắm chặt tay.

Được lắm, Tiêu Dung tới thì cái tình cảnh xấu hổ này sẽ được chấm dứt, về sau bọn họ cũng không cần phải chịu sự xem thường của thế lực phương nam nữa.

Cao Tuân Chi còn đang định đi tìm Khuất Vân Diệt để báo cho y tin tức tốt này, thân binh thấy thế mới vội vàng ngăn ông ấy lại, sau đó đem chuyện Tiêu Dung đều dính hết sáu cái chỉ tiêu kia – mà nói cho ông ấy biết.

Cao Tuân Chi: “…”

Ai dạy cho ngươi báo tin vui trước rồi báo tin dữ sau thế hả?

Mới vừa khấp khởi không được bao lâu, Cao Tuân Chi lại bắt đầu phát sầu nữa rồi. Ông ấy suy nghĩ cả đêm, xem nên làm thế nào để Khuất Vân Diệt tiếp thu Tiêu Dung, kết quả là chính ông ấy cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hay ho cả, cuối cùng vẫn quyết định là đi theo con đường xưa của Giản Kiệu.

Trước báo tin vui, sau lại báo tin dữ…

Ông ấy không đề cấp đến sáu điều về Tiêu Dung kia, mà là đi đến chủ trướng, nói với y về chuyện công thần trong lần đại thắng này chính là Tiêu Dung.

Bình minh mới lên chưa được bao lâu, sáng sớm mỗi ngày Khuất Vân Diệt đều phải ren luyện gân cốt một hồi. Y huy trường đao, chém hai cái cọc gỗ thành mừng mảnh nó, sau đó mới đi làm chuyện khác. Cao Tuân Chi đã quen với cảnh này, đại vương cứ chém cọc gỗ của đại vương, cũng không trì hoãn việc Cao Tuân Chi nói chính mình sự.

Chờ ông ấy nói xong, Khuất Vân Diệt mới hung hăng chém về phía trước một nhát, cái cọc gỗ vốn dĩ đã vết thương loang lổ - cứ thế trực tiếp theo tiếng mà tan nát luôn.

Sau đó, y đứng thẳng thân thể, mũi của thanh trường đao chỉa xuống đất, rồi mới xoay người lại. Cũng là ngày xuân, nhưng Tiêu Dung phải ngồi quanh bếp nhỏ pha trà thì mới cảm thấy ấm áp, mà Khuất Vân Diệt thì chỉ một lớp áo đơn, trước ngực còn hơi rộng mở, mồ hôi từ cổ y trượt xuống, chảy xuôi quá cơ ngực màu mật rồi cuối cùng thấm hết vào quần áo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Số ký tự: 0