Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Chương 24

Nhĩ Đích Vinh Quang

2024-11-14 22:30:03

Dân tộc Bố Đặc Ô có nguồn gốc từ núi Bất Hàm. Dãy núi Bất Hàm vô cùng rộng lớn, cụ thể họ sống đã từng sống ở đâu – cho dù người đời sau đã không ngừng đi thăm dò, nhưng đều không tìm ra được cái gì, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, cứ thế để nó thành một câu khỏi không có lời giải.

Ba mươi năm trước, trời đổ tuyết lớn, người dân trên đồng bằng khổ không thể tả, mà người dân trên núi thực ra lại càng nguy hiểm hơn nữa. Dân tộc Bố Đặc Ô chính là một dân tộc sống trong núi sâu, nhìn thấy không còn đường sống nữa, tộc trưởng của họ - cũng là nữ vương, đã đưa ra quyết định, dẫn toàn bộ tộc xuống núi, tìm kiếm một cơ hội sống sót.

Dân tộc Bố Đặc Ô là xã hội mẫu hệ, mệnh lệnh của nữ vương cao hơn tất cả. Khi mới xuống núi, bọn họ có hơn năm nghìn người. Thế lực này đủ để khiến người Trung Nguyên cảnh giác nhưng lại không đủ để tự bảo vệ mình, một khi có người muốn tấn công bọn họ thì bọn họ căn bản là không có sức chống đỡ.

Mà lúc này, dân tộc Bố Đặc Ô lại gặp phải một thế lực khác - là những người dân lưu vong chạy ra từ hai quận Liêu Đông và Liêu Tây. Những người này muốn đi về phía nam, qua ải Nhạn Môn, đến phương nam để tìm kiếm con đường sống. Hai toán nhân mã đụng độ với nhau, suýt nữa thì đánh nhau, cũng có thể là đã đánh nhau rồi nhưng không đánh không quen biết, sau khi biết được mục đích của hai bên giống nhau, lại không có ác ý, trải qua quá trình thương lượng giữa thủ lĩnh của hai bên thì bọn họ quyết định liên hợp lại, cùng nhau đi về phía nam.

Hai thủ lĩnh này, cũng chính là cha mẹ của Khuất Vân Diệt.

Còn một vạn người không hiểu ra làm sao mà lại tụ lại với nhau này - cũng chính là tiền thân của quân Trấn Bắc.

Lịch sử của quân Trấn Bắc vô cùng oanh liệt, cho nên sau này liên tục được người ta tuyên truyền, còn dân tộc Bố Đặc Ô - bởi vì quá trình diệt tộc thực sự là quá thảm thiết, quá khiến cho con người ta kích động, cho nên cũng bị lấy ra tuyên truyền luôn. Cả trăm ngàn năm tới, không biết đã khiến biết bao nhiêu con người phải cảm động nữa.

Lúc đầu có hơn năm nghìn người, sau khi di cư thì chỉ còn lại hơn bốn nghìn người. Hai mươi ba năm trước, trải qua một trận ác chiến, còn lại hơn hai nghìn người; mười năm trước lại huyết tẩy ải Nhạn Môn, còn lại hơn tám trăm người.

Mà hơn tám trăm người cuối cùng này, toàn dân đều là binh sĩ, bọn họ là những người ủng hộ kiên định nhất của Khuất Vân Diệt, cũng là một tuyến phòng thủ vĩnh viễn bảo vệ sau lưng y. Bọn họ cùng Khuất Vân Diệt chiến đấu đến cùng, mà sau khi Khuất Vân Diệt bị bắt, hơn tám trăm người này cũng chỉ còn lại hơn hai trăm người thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn hai trăm người cuối cùng, bị một tên bạo quân khác trói như lợn ở trên quảng trường, đối diện là chuồng gia súc, Trấn Bắc Vương oai phong lẫm liệt lại đã bị đóng đinh trên bức tường chuồng gia súc ấy.

Chân y bị chém mất một cái, thịt trên đó bị cắt xuống, làm thành thịt băm, bạo quân thì không ngừng cười ha ha, nói ai ăn thịt băm này thì hắn ta sẽ tha chết cho người đó.

Khuất Vân Diệt không nói một lời. Lúc đó y vẫn chưa chết, y nhìn người của bạo quân cầm cái bát đó mà đi hỏi từng người một trong số tộc nhân của y. Có ăn không, chỉ cần không ăn thì tên đó sẽ giơ tay hạ đao xuống.

Hai trăm mười tám, đây là con số được ghi trên sử sách.

Không một ai ăn cả, cho nên tất cả bọn họ đều chết tức tưởi. Khi hai trăm mười bảy người trước mặt đều chết hết, quảng trường trông giống như địa ngục nhân gian. Ngay cả thuộc hạ của tên bạo quân đó cũng không nhìn nổi nữa, bọn họ đứng ra cầu xin cho người cuối cùng, vì đó là một bé gái, cũng không biết là bao nhiêu tuổi, chỉ biết là một bé gái còn khá nhỏ.

Toàn tộc chết ngay trước mặt mình, bé gái khóc đến đứt ruột đứt gan. Cô bé đó không phải binh lính, cũng chưa từng ra chiến trường, cô bé đó thậm chí còn không nói được tên mình, chỉ biết khóc mãi mà thôi. Nhưng tên bạo quân bị những kẻ cứng đầu này chọc tức đến mất lý trí, hắn ta không quan tâm chuyện nếu giết cả cô bé này thì sẽ tàn nhẫn đến mức nào - hắn ta vung tay lên, để người kia đi hỏi, xem rốt cuộc là cô bé đó có ăn hay không.

Người kia cũng động lòng trắc ẩn, hắn không hỏi mà trực tiếp cầm chén nhét vào miệng cô bé, chỉ cần chạm vào mà thôi, chạm xong rồi thì hắn có thể nói là cô bé này đã ăn rồi. Thế nhưng khi cô bé vừa nhìn thấy động tác của hắn thì lại vừa khóc vừa cố gắng hết sức mà lùi lại, động tác rõ ràng như vậy, bạo quân đương nhiên cũng nhìn thấy...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Số ký tự: 0