Chương 34
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
“Không thể?”
Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung, cười đến nỗi khiến người ta hoảng sợ: “Bản vương không biết ngươi ở Tiêu gia Lâm Xuyên là cái cảnh tượng gì, nhưng đã đến đây, đến quận Nhạn Môn này, thì bản vương nói gì, chính là cái đó, bản vương nói được thì chính là được!”
“Nếu còn dám chống đối bản vương, ngươi sẽ giống như tên kia, cùng nhau rơi đầu!”
Tiêu Dung hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: “Ta không phải lấy thân phận là con cháu Tiêu thị để khuyên can Đại Vương, mà lấy thân phận là mưu sĩ phụ tá cho Đại Vương để nói chuyện. Lời lẽ của vị tiên sinh này khá kích động, mạo phạm đến Đại Vương, nhưng đó là vì hắn ta quan tâm đến Đại Vương, quan tâm đến Trấn Bắc quân, quan tâm đến bách tính Ích Châu, là một mảnh chân thành, tấm lòng đó sáng rọi đến vậy! Hơn nữa, hắn ta cũng là quan tâm quá nên mới loạn, bị những kẻ phản đồ trong quân làm cho rối loạn tâm trí, không thể phát hiện ra mình sai ở đâu. Nếu Đại Vương chém hắn ta thì chính là đang làm vừa lòng những kẻ phản đồ này, trở thành mình chịu thiệt mà kẻ thù thì vui mừng!”
Nói xong một tràng này, Tiêu Dung suýt nữa thì không thở nổi, trước mắt lại bắt đầu nổ đom đóm.
Xung quanh có tiếng thì thầm to nhỏ, đều đang bàn tán về những lời hắn vừa nói, ngay cả người bị bắt giữ cũng ngây người, hắn ta không nhịn được mà hồi tưởng lại, có phải là chuyện giống như Tiêu Dung vừa nói không.
Điều này cũng rất bình thường, trừ khi là chuyện tuyệt đối chắc chắn, nếu không thì khi có người khác đưa ra nghi vấn, mọi người đều sẽ nghi ngờ bản thân một chút, sau đó căn cứ vào sự thật, lựa chọn lập trường của mình.
Nhưng mà Khuất Vân Diệt y lại không phải là người bình thường.
“Vậy thì đã sao, người bôi nhọ bản vương - đều đáng chết.”
Y nói rất bình tĩnh, Tiêu Dung không nhịn được mà mở to mắt, hoàn toàn không thể tưởng tượng được lời này lại có thể nói ra từ miệng của một người cầm quyền.
Sách sử ghi chép thế nào thì ghi chép, đó đều là chữ ghi trên giấy mà thôi. Tiêu Dung vì những chữ nghĩa này mà có thành kiến đối với Khuất Vân Diệt, sau đó, khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, những thành kiến này đã giảm bớt đi một chút.
Lý do cũng không có gì khác, Khuất Vân Diệt đã tha cho hắn, mặc kệ có phải là do y muốn nhìn hắn tự mình lộ ra dấu vết hay không, nếu y đã có thể tha cho Tiêu Dung – cũng là cho hắn một cơ hội, điều này khiến Tiêu Dung cảm thấy y cũng không đến nổi vô phương cứu chữa.
Cho đến bây giờ.
Cơ thể rất khó chịu, cộng thêm từ nửa năm trước, Tiêu Dung đã vô số lần cảm thấy khó chịu như thế này, lại còn không tìm ra được thủ phạm để trút giận, bây giờ thủ phạm đã ở ngay trước mắt, hơn nữa y còn nói một câu như vậy.
Tiêu Dung không thể tin nổi mà nhìn y, đôi môi khẽ nhếch nhưng lại vẫn không nói nên lời. Hai người họ - một người ở trên, một người ở dưới, Khuất Vân Diệt nhìn xuống hắn, đáng lẽ phải ở thế cao hơn, nhưng không biết tại sao, khi nhìn vào đôi mắt lộ ra sự thất vọng đó, y lại cảm thấy có chút chột dạ.
Nhưng y vốn dĩ không sai mà.
Người khác bôi nhọ y, tại sao y không thể giết hắn ta?
Khuất Vân Diệt không nhúc nhích, còn Tiêu Dung thì có chút chán nản. Hắn không muốn khuyên nữa, thế nhưng vừa cúi đầu im lặng, đột nhiên cổ họng cảm thấy có chút tanh ngọt, Tiêu Dung vội vàng che miệng mình lại.
Đợi đến khi bỏ tay ra, nhìn thấy màu đỏ tươi trên lòng bàn tay, Tiêu Dung chấn kinh rồi.
Nửa năm nay, hắn chỉ phun ra máu có một lần thôi, chính là vào đầu năm, khi sao chổi tên là Xi Vưu trở về thăm Trái Đất, sau đó sao chổi này lại được gắn lên đầu Khuất Vân Diệt, vô số người dân mê tín đều tin vào điều này, trực tiếp dẫn đến việc Khuất Vân Diệt mất đi sự ủng hộ của người dân, cuối cùng dần dần đi về hướng diệt vong.
Tiêu Dung: “...”
Sao chổi có bản lĩnh lớn như vậy, Tiêu Dung có thể hiểu được. Nhưng còn cái người dũng cảm kia, hắn ta là ai chứ! Giết một người như hắn ta, vậy mà có thể gây ra hậu quả giống như sao chổi!
Lý trí trở lại, thất vọng rồi chán nản gì gì đó - đều không còn quan trọng nữa, sống sót, mới là quan trọng nhất!!!
Tiêu Dung lập tức ngẩng đầu lên, lại đổi về thái độ trước đó: “Đại Vương, không thể! ——”
Những lời sau đó của hắn còn chưa kịp nói xong, Giản Kiệu mắt tinh, đã nhìn thấy màu đỏ trên tay hắn, lập tức còn khiếp sợ hơn cả hắn nữa: “Tiêu tiên sinh, ngươi hộc máu rồi kìa!”
Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung, cười đến nỗi khiến người ta hoảng sợ: “Bản vương không biết ngươi ở Tiêu gia Lâm Xuyên là cái cảnh tượng gì, nhưng đã đến đây, đến quận Nhạn Môn này, thì bản vương nói gì, chính là cái đó, bản vương nói được thì chính là được!”
“Nếu còn dám chống đối bản vương, ngươi sẽ giống như tên kia, cùng nhau rơi đầu!”
Tiêu Dung hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: “Ta không phải lấy thân phận là con cháu Tiêu thị để khuyên can Đại Vương, mà lấy thân phận là mưu sĩ phụ tá cho Đại Vương để nói chuyện. Lời lẽ của vị tiên sinh này khá kích động, mạo phạm đến Đại Vương, nhưng đó là vì hắn ta quan tâm đến Đại Vương, quan tâm đến Trấn Bắc quân, quan tâm đến bách tính Ích Châu, là một mảnh chân thành, tấm lòng đó sáng rọi đến vậy! Hơn nữa, hắn ta cũng là quan tâm quá nên mới loạn, bị những kẻ phản đồ trong quân làm cho rối loạn tâm trí, không thể phát hiện ra mình sai ở đâu. Nếu Đại Vương chém hắn ta thì chính là đang làm vừa lòng những kẻ phản đồ này, trở thành mình chịu thiệt mà kẻ thù thì vui mừng!”
Nói xong một tràng này, Tiêu Dung suýt nữa thì không thở nổi, trước mắt lại bắt đầu nổ đom đóm.
Xung quanh có tiếng thì thầm to nhỏ, đều đang bàn tán về những lời hắn vừa nói, ngay cả người bị bắt giữ cũng ngây người, hắn ta không nhịn được mà hồi tưởng lại, có phải là chuyện giống như Tiêu Dung vừa nói không.
Điều này cũng rất bình thường, trừ khi là chuyện tuyệt đối chắc chắn, nếu không thì khi có người khác đưa ra nghi vấn, mọi người đều sẽ nghi ngờ bản thân một chút, sau đó căn cứ vào sự thật, lựa chọn lập trường của mình.
Nhưng mà Khuất Vân Diệt y lại không phải là người bình thường.
“Vậy thì đã sao, người bôi nhọ bản vương - đều đáng chết.”
Y nói rất bình tĩnh, Tiêu Dung không nhịn được mà mở to mắt, hoàn toàn không thể tưởng tượng được lời này lại có thể nói ra từ miệng của một người cầm quyền.
Sách sử ghi chép thế nào thì ghi chép, đó đều là chữ ghi trên giấy mà thôi. Tiêu Dung vì những chữ nghĩa này mà có thành kiến đối với Khuất Vân Diệt, sau đó, khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, những thành kiến này đã giảm bớt đi một chút.
Lý do cũng không có gì khác, Khuất Vân Diệt đã tha cho hắn, mặc kệ có phải là do y muốn nhìn hắn tự mình lộ ra dấu vết hay không, nếu y đã có thể tha cho Tiêu Dung – cũng là cho hắn một cơ hội, điều này khiến Tiêu Dung cảm thấy y cũng không đến nổi vô phương cứu chữa.
Cho đến bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ thể rất khó chịu, cộng thêm từ nửa năm trước, Tiêu Dung đã vô số lần cảm thấy khó chịu như thế này, lại còn không tìm ra được thủ phạm để trút giận, bây giờ thủ phạm đã ở ngay trước mắt, hơn nữa y còn nói một câu như vậy.
Tiêu Dung không thể tin nổi mà nhìn y, đôi môi khẽ nhếch nhưng lại vẫn không nói nên lời. Hai người họ - một người ở trên, một người ở dưới, Khuất Vân Diệt nhìn xuống hắn, đáng lẽ phải ở thế cao hơn, nhưng không biết tại sao, khi nhìn vào đôi mắt lộ ra sự thất vọng đó, y lại cảm thấy có chút chột dạ.
Nhưng y vốn dĩ không sai mà.
Người khác bôi nhọ y, tại sao y không thể giết hắn ta?
Khuất Vân Diệt không nhúc nhích, còn Tiêu Dung thì có chút chán nản. Hắn không muốn khuyên nữa, thế nhưng vừa cúi đầu im lặng, đột nhiên cổ họng cảm thấy có chút tanh ngọt, Tiêu Dung vội vàng che miệng mình lại.
Đợi đến khi bỏ tay ra, nhìn thấy màu đỏ tươi trên lòng bàn tay, Tiêu Dung chấn kinh rồi.
Nửa năm nay, hắn chỉ phun ra máu có một lần thôi, chính là vào đầu năm, khi sao chổi tên là Xi Vưu trở về thăm Trái Đất, sau đó sao chổi này lại được gắn lên đầu Khuất Vân Diệt, vô số người dân mê tín đều tin vào điều này, trực tiếp dẫn đến việc Khuất Vân Diệt mất đi sự ủng hộ của người dân, cuối cùng dần dần đi về hướng diệt vong.
Tiêu Dung: “...”
Sao chổi có bản lĩnh lớn như vậy, Tiêu Dung có thể hiểu được. Nhưng còn cái người dũng cảm kia, hắn ta là ai chứ! Giết một người như hắn ta, vậy mà có thể gây ra hậu quả giống như sao chổi!
Lý trí trở lại, thất vọng rồi chán nản gì gì đó - đều không còn quan trọng nữa, sống sót, mới là quan trọng nhất!!!
Tiêu Dung lập tức ngẩng đầu lên, lại đổi về thái độ trước đó: “Đại Vương, không thể! ——”
Những lời sau đó của hắn còn chưa kịp nói xong, Giản Kiệu mắt tinh, đã nhìn thấy màu đỏ trên tay hắn, lập tức còn khiếp sợ hơn cả hắn nữa: “Tiêu tiên sinh, ngươi hộc máu rồi kìa!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro