Chương 37
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
Ngu Thiệu Thừa này ấy à, là một người khá nổi tiếng.
Bởi vì gã là bệnh nhân tâm thần duy nhất đã được xác định vào cuối thời nhà Ung...
Sử sách ghi chép rằng, ban đầu gã đầu quân dưới trướng tiểu hoàng đế Nam Ung, sau đó đột nhiên có một ngày, gã giết chết quan trên, dẫn theo năm nghìn quân lính dưới quyền bỏ trốn, chạy đến chỗ một thái thú, bắt đầu làm việc cho thái thú đó. Nhưng không lâu sau, không biết thái thú đó đã chọc giận gã thế nào, gã lại giết chết thái thú đó rồi trốn chạy đến chỗ một châu mục.
Ngay từ đầu, châu mục kia đã không tin gã rồi, vì gã quá lợi hại nên bất đắc dĩ mới phải thu nhận gã. Quả nhiên, chưa đầy một tháng, Ngu Thiệu Thừa đã thấy ông ta không vừa mắt, muốn cướp địa bàn của đối phương. Châu mục này đã có sự chuẩn bị từ trước, người thì không sao nhưng địa bàn và quân lính đều bị gã cướp đi mất.
Có chừng đó quân lính và địa bàn làm vốn khởi nghiệp, Ngu Thiệu Thừa không tự lập làm vua mà lại tìm cho mình một ông chủ - cũng chính là Hoàng Ngôn Cảnh, tức Trần Lưu vương sau này, là cái tên bạo quân đã tàn sát cả tộc của Khuất Vân Diệt.
Đến dưới trướng Hoàng Ngôn Cảnh, cuối cùng gã cũng hài lòng, bắt đầu dẫn quân đi khắp nơi đánh quân Trấn Bắc. Có thể nói, quân Trấn Bắc đi đâu thì gã đi đó, thuộc hạ chết không sao, lão Hoàng không hài lòng về gã cũng không sao, lương thảo sắp cạn cũng không sao, dù sao thì gã cũng chỉ muốn đánh quân Trấn Bắc mà thôi.
Người ta đồn rằng, Ngu Thiệu Thừa thường xuyên nói mớ, mở mắt ra là muốn giết người, lúc bốn bề không có ai, gã còn nói chuyện với không khí, vừa khóc vừa cười, dọa chết người ta. Ngay cả vệ binh cũng không dám đến gần gã.
Hoàng Ngôn Cảnh đánh giá cao năng lực của gã, vốn định bồi dưỡng tình cảm với đối phương, nhưng sau này phát hiện người này thực sự không bình thường thì ông ta cũng từ bỏ ý định này, chuyên dùng gã như một con chó để cắn quân Trấn Bắc.
Nói ra cũng thật trớ trêu, trận đại chiến cuối cùng dẫn đến việc Khuất Vân Diệt bị bắt, Ngu Thiệu Thừa căn bản lại không hề tham gia, vì không nghe lời nên gã bị Hoàng Ngôn Cảnh phái đến Ninh Châu đánh người khác, đợi đến khi gã trở về, mọi chuyện đều đã ngã ngũ.
Ngu Thiệu Thừa nổi giận, muốn giết Hoàng Ngôn Cảnh, mà lúc đó Hoàng Ngôn Cảnh vừa đánh bại quân Trấn Bắc, đang hăng hái, trong đầu toàn mơ mộng đến chuyện đăng cơ làm đế. Ông ta cũng không giả vờ nữa, dứt khoát bộc lộ bản chất bạc tình bạc nghĩa và tàn nhẫn đến cực điểm của mình, nhốt Ngu Thiệu Thừa vào trong lồng hấp, hấp chết gã.
Hấp người… Đây là cực hình, hơn nữa còn là cực hình trong các loại cực hình. Trước thời phong kiến, hình phạt này rất thịnh hành, khi thời phong kiến mới bắt đầu, Nho gia chủ trương lấy nhân trị thiên hạ, rất nhanh chóng mà nhiều loại hình phạt tàn khốc đã bị bãi bỏ, ai dám tái phạm thì cứ chờ bị cả thiên hạ chỉ trích đi. Hành động này của Hoàng Ngôn Cảnh - một là muốn tuyên bố giờ đây ông ta mới là người đứng đầu thiên hạ này, hai là vì ông ta rất thích cảm giác quyết định sống chết của kẻ khác trong tay mình.
Vào cuối thời nhà Ung, nhân tài lớp lớp, nhiều thiên tài như mưa sao băng lướt qua bầu trời đêm, Ngu Thiệu Thừa có thể được ghi chép lại như vậy, đương nhiên không chỉ vì đầu óc gã có vấn đề mà còn vì gã dùng binh như thần, là người duy nhất có thể đấu lại được với Khuất Vân Diệt trong thời đại này.
Về sau, Khuất Vân Diệt như chó nhà có tang, mới tùy tiện bị người ta đánh bại, còn ở giai đoạn trước, có thể đánh một trận với y thì cũng chỉ có duy nhất Ngu Thiệu Thừa mà thôi.
*
Ngu Thiệu Tiếp đã đi lâu lắm rồi, Tiêu Dung vẫn dựa vào thành giường mà ngẩn người.
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng đã biết được nguyên nhân tại sao mà Ngu Thiệu Thừa cứ cắn chết quân Trấn Bắc không buông rồi.
Theo lý mà nói, một nhân tài lợi hại như vậy, hắn hẳn là nên mở lời để Ngu Thiệu Tiếp nhanh chóng gọi em trai hắn ta đến, tránh để sau này gã về phe người khác.
Nhưng vừa nghĩ đến tình trạng tinh thần ‘tuyệt vời’ kia của em trai Ngu Thiệu Tiếp... Tiêu Dung cũng không biết có phải là do anh trai chết nên gã mới bị kích thích thành như vậy, hay là bản thân gã vốn đã có chút không ổn, sau khi bị kích thích thì càng nghiêm trọng hơn.
... Thôi, từng chuyện một, chỉ cần Ngu Thiệu Tiếp vẫn ổn thì không cần lo Ngu Thiệu Thừa sẽ trở thành kẻ thù của quân Trấn Bắc nữa.
*
Bởi vì gã là bệnh nhân tâm thần duy nhất đã được xác định vào cuối thời nhà Ung...
Sử sách ghi chép rằng, ban đầu gã đầu quân dưới trướng tiểu hoàng đế Nam Ung, sau đó đột nhiên có một ngày, gã giết chết quan trên, dẫn theo năm nghìn quân lính dưới quyền bỏ trốn, chạy đến chỗ một thái thú, bắt đầu làm việc cho thái thú đó. Nhưng không lâu sau, không biết thái thú đó đã chọc giận gã thế nào, gã lại giết chết thái thú đó rồi trốn chạy đến chỗ một châu mục.
Ngay từ đầu, châu mục kia đã không tin gã rồi, vì gã quá lợi hại nên bất đắc dĩ mới phải thu nhận gã. Quả nhiên, chưa đầy một tháng, Ngu Thiệu Thừa đã thấy ông ta không vừa mắt, muốn cướp địa bàn của đối phương. Châu mục này đã có sự chuẩn bị từ trước, người thì không sao nhưng địa bàn và quân lính đều bị gã cướp đi mất.
Có chừng đó quân lính và địa bàn làm vốn khởi nghiệp, Ngu Thiệu Thừa không tự lập làm vua mà lại tìm cho mình một ông chủ - cũng chính là Hoàng Ngôn Cảnh, tức Trần Lưu vương sau này, là cái tên bạo quân đã tàn sát cả tộc của Khuất Vân Diệt.
Đến dưới trướng Hoàng Ngôn Cảnh, cuối cùng gã cũng hài lòng, bắt đầu dẫn quân đi khắp nơi đánh quân Trấn Bắc. Có thể nói, quân Trấn Bắc đi đâu thì gã đi đó, thuộc hạ chết không sao, lão Hoàng không hài lòng về gã cũng không sao, lương thảo sắp cạn cũng không sao, dù sao thì gã cũng chỉ muốn đánh quân Trấn Bắc mà thôi.
Người ta đồn rằng, Ngu Thiệu Thừa thường xuyên nói mớ, mở mắt ra là muốn giết người, lúc bốn bề không có ai, gã còn nói chuyện với không khí, vừa khóc vừa cười, dọa chết người ta. Ngay cả vệ binh cũng không dám đến gần gã.
Hoàng Ngôn Cảnh đánh giá cao năng lực của gã, vốn định bồi dưỡng tình cảm với đối phương, nhưng sau này phát hiện người này thực sự không bình thường thì ông ta cũng từ bỏ ý định này, chuyên dùng gã như một con chó để cắn quân Trấn Bắc.
Nói ra cũng thật trớ trêu, trận đại chiến cuối cùng dẫn đến việc Khuất Vân Diệt bị bắt, Ngu Thiệu Thừa căn bản lại không hề tham gia, vì không nghe lời nên gã bị Hoàng Ngôn Cảnh phái đến Ninh Châu đánh người khác, đợi đến khi gã trở về, mọi chuyện đều đã ngã ngũ.
Ngu Thiệu Thừa nổi giận, muốn giết Hoàng Ngôn Cảnh, mà lúc đó Hoàng Ngôn Cảnh vừa đánh bại quân Trấn Bắc, đang hăng hái, trong đầu toàn mơ mộng đến chuyện đăng cơ làm đế. Ông ta cũng không giả vờ nữa, dứt khoát bộc lộ bản chất bạc tình bạc nghĩa và tàn nhẫn đến cực điểm của mình, nhốt Ngu Thiệu Thừa vào trong lồng hấp, hấp chết gã.
Hấp người… Đây là cực hình, hơn nữa còn là cực hình trong các loại cực hình. Trước thời phong kiến, hình phạt này rất thịnh hành, khi thời phong kiến mới bắt đầu, Nho gia chủ trương lấy nhân trị thiên hạ, rất nhanh chóng mà nhiều loại hình phạt tàn khốc đã bị bãi bỏ, ai dám tái phạm thì cứ chờ bị cả thiên hạ chỉ trích đi. Hành động này của Hoàng Ngôn Cảnh - một là muốn tuyên bố giờ đây ông ta mới là người đứng đầu thiên hạ này, hai là vì ông ta rất thích cảm giác quyết định sống chết của kẻ khác trong tay mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào cuối thời nhà Ung, nhân tài lớp lớp, nhiều thiên tài như mưa sao băng lướt qua bầu trời đêm, Ngu Thiệu Thừa có thể được ghi chép lại như vậy, đương nhiên không chỉ vì đầu óc gã có vấn đề mà còn vì gã dùng binh như thần, là người duy nhất có thể đấu lại được với Khuất Vân Diệt trong thời đại này.
Về sau, Khuất Vân Diệt như chó nhà có tang, mới tùy tiện bị người ta đánh bại, còn ở giai đoạn trước, có thể đánh một trận với y thì cũng chỉ có duy nhất Ngu Thiệu Thừa mà thôi.
*
Ngu Thiệu Tiếp đã đi lâu lắm rồi, Tiêu Dung vẫn dựa vào thành giường mà ngẩn người.
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng đã biết được nguyên nhân tại sao mà Ngu Thiệu Thừa cứ cắn chết quân Trấn Bắc không buông rồi.
Theo lý mà nói, một nhân tài lợi hại như vậy, hắn hẳn là nên mở lời để Ngu Thiệu Tiếp nhanh chóng gọi em trai hắn ta đến, tránh để sau này gã về phe người khác.
Nhưng vừa nghĩ đến tình trạng tinh thần ‘tuyệt vời’ kia của em trai Ngu Thiệu Tiếp... Tiêu Dung cũng không biết có phải là do anh trai chết nên gã mới bị kích thích thành như vậy, hay là bản thân gã vốn đã có chút không ổn, sau khi bị kích thích thì càng nghiêm trọng hơn.
... Thôi, từng chuyện một, chỉ cần Ngu Thiệu Tiếp vẫn ổn thì không cần lo Ngu Thiệu Thừa sẽ trở thành kẻ thù của quân Trấn Bắc nữa.
*
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro