Chương 50
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
Tiêu Dung tỏ vẻ đã hiểu ra: "Dù sao ông ta cũng là chủ tướng của quân Trấn Bắc sau thời của Khuất đại tướng quân. Trong khoảng thời gian dài đến tận mười ba năm, quân Trấn Bắc đều nghe theo hiệu lệnh của ông ta, có người nhớ đến ơn xưa nghĩa cũ cũng là chuyện thường."
Tiêu Dung tự cho rằng mình nói chuyện rất khách quan, ai ngờ Khuất vân Diệt đột nhiên nhìn hắn: "Cái lũ chuột nhắt đó, sao phải niệm tình đến ông ta cơ chứ! Là ông ta nhất quyết muốn dẫn mọi người ra sức vì triều Ung, thế mà khi Quang Gia hoàng đế ra lệnh dời về nam, không một ai đến báo cho bọn ta biết cả! Ngươi có biết khi lũ người Tiên Bi phát hiện ra hoàng đế đã dời về nam thì chúng tức giận đến mức nào không? Bọn ta và bá tánh đều bị tên hoàng đế chó má kia vứt bỏ, nếu không phải người Tiên Bi đến quá nhanh, ta đã sớm chặt Lý Tu Hành thành từng khúc thịt nát rồi!"
Tiêu Dung ngây người nhìn y, mà con mắt của Khuất vân Diệt thì hơi đảo quanh. Thấy vẻ mặt không kịp phản ứng của Tiêu Dung, y như hiểu ra, cười mỉa mai: "Cũng đúng ha, tiên sinh là nhân sĩ Lâm Xuyên cơ mà, làm sao biết được cảnh tượng năm đó cơ chứ."
Tiêu Dung: "..."
Im lặng một lúc, nhìn sắc mặt lại trở nên u ám của Khuất Vân Diệt, Tiêu Dung mới nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói vào mùa xuân năm thứ hai, chim én bay về phương Bắc, tìm lại cái tổ mà mình đã làm trên mái nhà của một hộ gia đình vào mùa hè năm ngoái, nhưng nó bay vòng quanh đến ba ngày, đều không tìm thấy một hộ gia đình nào còn nguyên vẹn."
Khuất Vân Diệt nhìn chằm chằm vào gạch lát nền, không nói một lời.
Trời đã tối, vốn còn có thể nhìn thấy những ngọn núi xa xa, giờ thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Khuất Vân Diệt có vẻ thờ ơ nhưng thực ra lỗ tai y hơi động đậy, rõ ràng vẫn đang lắng nghe.
Tiêu Dung: "Mười năm trước, ta còn là một đứa trẻ miệng còn hơi sữa, Đại Vương cũng mới là một kẻ vô danh, người Tiên Bi bộc lộ dã tâm, quân Trấn Bắc đã già yếu. Mười năm sau, Đại Vương nổi tiếng khắp thiên hạ, người Tiên Bi như mặt trời sắp lặn còn quân Trấn Bắc thì như mặt trời ban trưa, mà ta – cũng đã học thành tài, không quản ngại đường xa đến đầu quân, giao phó hoài bão bấy lâu này và cả hy vọng của quãng đời còn lại của mình vào tay Đại Vương."
Nói đến đây, hắn nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Khuất Vân Diệt, đúng lúc đó trăng lại vừa ló ra, một lần nữa cảm nhận được ánh mắt như đuốc kia, trong lòng Khuất Vân Diệt như có điều thôi thúc - cũng quay đầu lại.
Dưới ánh trăng bạc, khóe môi Tiêu Dung hơi cong lên, nhẹ giọng nói: "Đại Vương, lòng người khó lường, không phải ai cũng có trí nhớ tốt, cũng không phải ai cũng giống như Đại Vương – bám riết không tha, yêu ghét rõ ràng. Sự phản bội và đau lòng của ngày hôm nay, ngày mai Đại Vương có lẽ còn phải nếm trải thêm vài lần nữa, nhưng mà tại đây, ta nguyện ở thề với trời, cho đến khi Đại Vương không còn cần ta nữa, ta đều sẽ đồng tâm hiệp lực với Đại Vương, sống chết có nhau."
Khuất Vân Diệt nhìn hắn, vẻ mặt âm trầm mà khó hiểu.
Ánh mắt của y như kim, đâm vào da thịt Tiêu Dung, nhưng Tiêu Dung không sợ chút đau đớn này, cứ thế bình tĩnh mà đối diện với y.
Một lúc sau, Khuất Vân Diệt đột nhiên đứng dậy, mang theo một cơn gió lạnh của đêm xuân. Tiêu Dung hơi lạnh nhưng cũng không biểu hiện ra, hắn chỉ khó chịu mà xoa xoa mũi mình.
Còn Khuất Vân Diệt thì nhìn hắn từ trên cao xuống, nói với hắn: "Bản vương không quan tâm có bao nhiêu người phản bội ta, cũng không quan tâm có bao nhiêu người trung thành với ta, tiên sinh làm vậy, có vẻ như quá coi trọng bản thân rồi. Đừng quên, bản vương giữ ngươi lại là để xem bộ mặt thật của ngươi, chứ không phải để nghe những lời ngon tiếng ngọt này."
Tiêu Dung nghe lời y nói, vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ từ từ buông tay xuống.
Khuất Vân Diệt đứng tại chỗ đợi một lúc, thấy hắn thật sự không còn gì để nói, trong lòng bực bội, thế là Khuất Vân Diệt quay người bỏ đi.
Y chân dài, bước đi cũng lớn, thêm vào đó thể lực tốt, chẳng mấy chốc đã xuống khỏi thành lâu. Nhưng khi đứng trên bậc thang cuối cùng của thành lâu, y đột nhiên dừng lại, sau đó nhíu mày quay đầu, ra lệnh cho binh lính gác thành bên cạnh: "Khi hắn xuống, các ngươi đi đỡ hắn."
Binh lính gác thành gật đầu, thân thể của người trên kia đúng là quá yếu ớt, đỡ một chút cũng là chuyện nên làm.
Nhưng ngay sau đó, Đại Vương của họ lại nói thêm một câu: "Đừng để hắn ở đó quá lâu, kẻo chết cóng trên đó luôn."
Binh lính gác thành: "..."
Điều này có vẻ hơi bất thường, hóa ra Đại Vương của họ còn biết quan tâm đến người khác cơ đấy.
Tiêu Dung tự cho rằng mình nói chuyện rất khách quan, ai ngờ Khuất vân Diệt đột nhiên nhìn hắn: "Cái lũ chuột nhắt đó, sao phải niệm tình đến ông ta cơ chứ! Là ông ta nhất quyết muốn dẫn mọi người ra sức vì triều Ung, thế mà khi Quang Gia hoàng đế ra lệnh dời về nam, không một ai đến báo cho bọn ta biết cả! Ngươi có biết khi lũ người Tiên Bi phát hiện ra hoàng đế đã dời về nam thì chúng tức giận đến mức nào không? Bọn ta và bá tánh đều bị tên hoàng đế chó má kia vứt bỏ, nếu không phải người Tiên Bi đến quá nhanh, ta đã sớm chặt Lý Tu Hành thành từng khúc thịt nát rồi!"
Tiêu Dung ngây người nhìn y, mà con mắt của Khuất vân Diệt thì hơi đảo quanh. Thấy vẻ mặt không kịp phản ứng của Tiêu Dung, y như hiểu ra, cười mỉa mai: "Cũng đúng ha, tiên sinh là nhân sĩ Lâm Xuyên cơ mà, làm sao biết được cảnh tượng năm đó cơ chứ."
Tiêu Dung: "..."
Im lặng một lúc, nhìn sắc mặt lại trở nên u ám của Khuất Vân Diệt, Tiêu Dung mới nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói vào mùa xuân năm thứ hai, chim én bay về phương Bắc, tìm lại cái tổ mà mình đã làm trên mái nhà của một hộ gia đình vào mùa hè năm ngoái, nhưng nó bay vòng quanh đến ba ngày, đều không tìm thấy một hộ gia đình nào còn nguyên vẹn."
Khuất Vân Diệt nhìn chằm chằm vào gạch lát nền, không nói một lời.
Trời đã tối, vốn còn có thể nhìn thấy những ngọn núi xa xa, giờ thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Khuất Vân Diệt có vẻ thờ ơ nhưng thực ra lỗ tai y hơi động đậy, rõ ràng vẫn đang lắng nghe.
Tiêu Dung: "Mười năm trước, ta còn là một đứa trẻ miệng còn hơi sữa, Đại Vương cũng mới là một kẻ vô danh, người Tiên Bi bộc lộ dã tâm, quân Trấn Bắc đã già yếu. Mười năm sau, Đại Vương nổi tiếng khắp thiên hạ, người Tiên Bi như mặt trời sắp lặn còn quân Trấn Bắc thì như mặt trời ban trưa, mà ta – cũng đã học thành tài, không quản ngại đường xa đến đầu quân, giao phó hoài bão bấy lâu này và cả hy vọng của quãng đời còn lại của mình vào tay Đại Vương."
Nói đến đây, hắn nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Khuất Vân Diệt, đúng lúc đó trăng lại vừa ló ra, một lần nữa cảm nhận được ánh mắt như đuốc kia, trong lòng Khuất Vân Diệt như có điều thôi thúc - cũng quay đầu lại.
Dưới ánh trăng bạc, khóe môi Tiêu Dung hơi cong lên, nhẹ giọng nói: "Đại Vương, lòng người khó lường, không phải ai cũng có trí nhớ tốt, cũng không phải ai cũng giống như Đại Vương – bám riết không tha, yêu ghét rõ ràng. Sự phản bội và đau lòng của ngày hôm nay, ngày mai Đại Vương có lẽ còn phải nếm trải thêm vài lần nữa, nhưng mà tại đây, ta nguyện ở thề với trời, cho đến khi Đại Vương không còn cần ta nữa, ta đều sẽ đồng tâm hiệp lực với Đại Vương, sống chết có nhau."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuất Vân Diệt nhìn hắn, vẻ mặt âm trầm mà khó hiểu.
Ánh mắt của y như kim, đâm vào da thịt Tiêu Dung, nhưng Tiêu Dung không sợ chút đau đớn này, cứ thế bình tĩnh mà đối diện với y.
Một lúc sau, Khuất Vân Diệt đột nhiên đứng dậy, mang theo một cơn gió lạnh của đêm xuân. Tiêu Dung hơi lạnh nhưng cũng không biểu hiện ra, hắn chỉ khó chịu mà xoa xoa mũi mình.
Còn Khuất Vân Diệt thì nhìn hắn từ trên cao xuống, nói với hắn: "Bản vương không quan tâm có bao nhiêu người phản bội ta, cũng không quan tâm có bao nhiêu người trung thành với ta, tiên sinh làm vậy, có vẻ như quá coi trọng bản thân rồi. Đừng quên, bản vương giữ ngươi lại là để xem bộ mặt thật của ngươi, chứ không phải để nghe những lời ngon tiếng ngọt này."
Tiêu Dung nghe lời y nói, vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ từ từ buông tay xuống.
Khuất Vân Diệt đứng tại chỗ đợi một lúc, thấy hắn thật sự không còn gì để nói, trong lòng bực bội, thế là Khuất Vân Diệt quay người bỏ đi.
Y chân dài, bước đi cũng lớn, thêm vào đó thể lực tốt, chẳng mấy chốc đã xuống khỏi thành lâu. Nhưng khi đứng trên bậc thang cuối cùng của thành lâu, y đột nhiên dừng lại, sau đó nhíu mày quay đầu, ra lệnh cho binh lính gác thành bên cạnh: "Khi hắn xuống, các ngươi đi đỡ hắn."
Binh lính gác thành gật đầu, thân thể của người trên kia đúng là quá yếu ớt, đỡ một chút cũng là chuyện nên làm.
Nhưng ngay sau đó, Đại Vương của họ lại nói thêm một câu: "Đừng để hắn ở đó quá lâu, kẻo chết cóng trên đó luôn."
Binh lính gác thành: "..."
Điều này có vẻ hơi bất thường, hóa ra Đại Vương của họ còn biết quan tâm đến người khác cơ đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro