Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy
Chương 34
Hồng Thứ Bắc
2024-08-02 12:33:44
Cuối cùng Diệp Tố tìm được sí sa ở một cửa hàng vật liệu tên là Vân Đông.
“Đạo hữu chỉ cần sí sa thôi sao?” Chương quầy hỏi nàng: “Còn cần vật liệu nào khác không?”
“Không cần, ta đã có đủ rồi.”
Diệp Tố đã có ý tưởng để luyện pháp khí nên nàng rời khỏi thành rất nhanh, lúc đi ngang qua núi rừng thì hơi dừng lại.
Theo thói quen của nàng, nàng thích tu luyện và luyện khí ở những nơi có tiếng nước chảy, nhưng nhớ tới con rắn nhỏ trên chiếc lá cạnh dòng suối, cuối cùng nàng quyết định trở về miếu hoang.
Dù sao động tĩnh lúc luyện khí cũng không nhỏ.
Nàng vừa vào miếu, Hạ Nhĩ đã ngẩng đầu lên hỏi: “Đại sư tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
“Vào thành mua chút vật liệu, chuẩn bị luyện pháp khí tham gia thi tuyển.” Diệp Tố đặt mấy thứ linh tinh lên bàn.
“Tơ nhện băng, kim dịch.” Tây Ngọc lại gần xem cho rõ, tầm mắt nàng ấy dừng lại ở một đống cát bùn đen: “Cái này là…”
“Sí, sa.” Minh Lưu Sa nhận ra thứ đó.
“Đúng.” Diệp Tố nhắc nhở bọn họ: “Mấy loại vật liệu cửa hông cũng nên biết một chút.”
Ba người này đọc không ít sách, nhưng thường chỉ đọc những nội dung mà mình thấy hứng thú, mấy nội dung khác thì ít khi nhìn tới.
Sí sa khá hiếm thấy, rất nhiều luyện khí sư chưa hề sử dụng nó, chỉ những luyện khí sư chuyên luyện chế ám khí mới nghe nói qua, nó dùng để thay đổi điều hòa màu sắc của pháp khí trong quá trình luyện chế.
Diệp Tố trộn tơ nhện băng và kim dịch vào thành một hỗn hợp, lập tức tơ nhện băng từ màu trắng như tuyết ban đầu chuyển sang màu vàng. Bước này làm cho tơ nhện có độ dai và độ biến hình như kim loại. Sau đó nàng nhấc tay, tơ nhện băng đã đổi màu theo đó bay lơ lửng trong không khí, kế tiếp tay nàng bốc lên linh hỏa bắt đầu nhào nặn đục khắc tơ nhện.
Sợi tơ nhện băng lúc đầu chỉ mỏng bằng sợi tóc, Diệp Tố phải thao tác trên từng sợi tơ một, thậm chí chưa phạm sai lần nào, từ đó đủ để thấy khả năng khống chế linh lực của nàng đáng sợ đến cỡ nào.
Lần khắc tơ này kéo dài suốt năm ngày, trong quá trình Diệp Tố chỉ bóp nát hai viên linh thạch hạ phẩm, không hề đụng tới linh thạch trung phẩm.
Đến buổi sáng ngày thứ sáu, nàng dùng một tay cầm lấy sí sa, dùng linh hỏa hòa tan nó rồi cho vào mớ tơ nhện đang đục khắc.
Khi bỏ sí sa vào, tơ nhện màu vàng lại bắt đầu thay đổi màu sắc, từ vàng thành vàng nhạt, đến đây vẫn chưa xong.
Diệp Tố tiếp tục cho thêm sí sa, đợi tới khi tơ nhện dần biến thành màu đen nhưng vẫn ánh chút màu vàng thì mới tính là đổi màu thành công.
Sau khi quá trình thay đổi màu sắc kết thúc, bước cuối cùng là tiếp tục dùng kim dịch bọc lấy tơ nhện đã thành hình.
Từ lúc tơ nhện băng biến thành màu đen, Diệp Tố đã mường tượng được hình dạng pháp khí mà mình muốn luyện chế là gì.
-Một cái vòng tay giống với hình dạng con rắn đen nhỏ cắn đuôi thành vòng tròn.
…
“Đại sư tỷ, đã xong rồi sao?” Tây Ngọc cẩn thận hỏi, Minh Lưu Sa và Hạ Nhĩ đứng bên cạnh cũng chăm chú nhìn.
Diệp Tố cầm chiếc vòng tay màu đen ánh vàng đứng dậy: “Thử xem.”
Ba người đứng phía sau đại sư tỷ, chờ nàng thử nghiệm pháp khí.
Diệp Tố đi về phía tượng phật không đầu trong miếu, cách một đoạn thì truyền linh lực vào chiếc vòng tay.
Đầu rắn trên vòng tay lập tức phun ra tơ nhện băng, tơ nháy mắt nổ tung thành một màn mưa bụi mỏng, mang vẻ đẹp mơ hồ mà quỷ dị, nhưng ngay sau đó, đám sương đã lộ ra một mặt hung ác của nó.
“Đạo hữu chỉ cần sí sa thôi sao?” Chương quầy hỏi nàng: “Còn cần vật liệu nào khác không?”
“Không cần, ta đã có đủ rồi.”
Diệp Tố đã có ý tưởng để luyện pháp khí nên nàng rời khỏi thành rất nhanh, lúc đi ngang qua núi rừng thì hơi dừng lại.
Theo thói quen của nàng, nàng thích tu luyện và luyện khí ở những nơi có tiếng nước chảy, nhưng nhớ tới con rắn nhỏ trên chiếc lá cạnh dòng suối, cuối cùng nàng quyết định trở về miếu hoang.
Dù sao động tĩnh lúc luyện khí cũng không nhỏ.
Nàng vừa vào miếu, Hạ Nhĩ đã ngẩng đầu lên hỏi: “Đại sư tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
“Vào thành mua chút vật liệu, chuẩn bị luyện pháp khí tham gia thi tuyển.” Diệp Tố đặt mấy thứ linh tinh lên bàn.
“Tơ nhện băng, kim dịch.” Tây Ngọc lại gần xem cho rõ, tầm mắt nàng ấy dừng lại ở một đống cát bùn đen: “Cái này là…”
“Sí, sa.” Minh Lưu Sa nhận ra thứ đó.
“Đúng.” Diệp Tố nhắc nhở bọn họ: “Mấy loại vật liệu cửa hông cũng nên biết một chút.”
Ba người này đọc không ít sách, nhưng thường chỉ đọc những nội dung mà mình thấy hứng thú, mấy nội dung khác thì ít khi nhìn tới.
Sí sa khá hiếm thấy, rất nhiều luyện khí sư chưa hề sử dụng nó, chỉ những luyện khí sư chuyên luyện chế ám khí mới nghe nói qua, nó dùng để thay đổi điều hòa màu sắc của pháp khí trong quá trình luyện chế.
Diệp Tố trộn tơ nhện băng và kim dịch vào thành một hỗn hợp, lập tức tơ nhện băng từ màu trắng như tuyết ban đầu chuyển sang màu vàng. Bước này làm cho tơ nhện có độ dai và độ biến hình như kim loại. Sau đó nàng nhấc tay, tơ nhện băng đã đổi màu theo đó bay lơ lửng trong không khí, kế tiếp tay nàng bốc lên linh hỏa bắt đầu nhào nặn đục khắc tơ nhện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sợi tơ nhện băng lúc đầu chỉ mỏng bằng sợi tóc, Diệp Tố phải thao tác trên từng sợi tơ một, thậm chí chưa phạm sai lần nào, từ đó đủ để thấy khả năng khống chế linh lực của nàng đáng sợ đến cỡ nào.
Lần khắc tơ này kéo dài suốt năm ngày, trong quá trình Diệp Tố chỉ bóp nát hai viên linh thạch hạ phẩm, không hề đụng tới linh thạch trung phẩm.
Đến buổi sáng ngày thứ sáu, nàng dùng một tay cầm lấy sí sa, dùng linh hỏa hòa tan nó rồi cho vào mớ tơ nhện đang đục khắc.
Khi bỏ sí sa vào, tơ nhện màu vàng lại bắt đầu thay đổi màu sắc, từ vàng thành vàng nhạt, đến đây vẫn chưa xong.
Diệp Tố tiếp tục cho thêm sí sa, đợi tới khi tơ nhện dần biến thành màu đen nhưng vẫn ánh chút màu vàng thì mới tính là đổi màu thành công.
Sau khi quá trình thay đổi màu sắc kết thúc, bước cuối cùng là tiếp tục dùng kim dịch bọc lấy tơ nhện đã thành hình.
Từ lúc tơ nhện băng biến thành màu đen, Diệp Tố đã mường tượng được hình dạng pháp khí mà mình muốn luyện chế là gì.
-Một cái vòng tay giống với hình dạng con rắn đen nhỏ cắn đuôi thành vòng tròn.
…
“Đại sư tỷ, đã xong rồi sao?” Tây Ngọc cẩn thận hỏi, Minh Lưu Sa và Hạ Nhĩ đứng bên cạnh cũng chăm chú nhìn.
Diệp Tố cầm chiếc vòng tay màu đen ánh vàng đứng dậy: “Thử xem.”
Ba người đứng phía sau đại sư tỷ, chờ nàng thử nghiệm pháp khí.
Diệp Tố đi về phía tượng phật không đầu trong miếu, cách một đoạn thì truyền linh lực vào chiếc vòng tay.
Đầu rắn trên vòng tay lập tức phun ra tơ nhện băng, tơ nháy mắt nổ tung thành một màn mưa bụi mỏng, mang vẻ đẹp mơ hồ mà quỷ dị, nhưng ngay sau đó, đám sương đã lộ ra một mặt hung ác của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro