Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy
Chương 38
Hồng Thứ Bắc
2024-08-02 12:33:44
Đến khi Diệp Tố đổi một nửa hạ phẩm linh thạch quay về, Tây Ngọc đi theo sau hỏi nhỏ: "Đại sư tỷ, nếu hôm nay chúng ta tiêu bốn mươi linh thạch thì chúng ta còn lại bao nhiêu tiền?"
Tất cả linh thạch đều nằm trong tay Diệp Tố, số linh thạch trên người bọn họ sớm đã dùng hết để luyện khí rồi.
Diệp Tố đưa một ngón tay ra, trước khi Tây Ngọc kịp phản ứng, nàng đã thu tay lại: "Vẫn còn nhiêu đây."
Hết sạch luôn sao?
Sau khi Tây Ngọc hiểu ý, lập tức tóm lấy Diệp Tố," Đại sư tỷ, hay là thôi đi, không đi dạo nữa?"
“Tiền tiêu hết thì kiếm thêm.” Diệp Tố nắm một đống linh thạch đưa cho nàng ấy, “Sau này chúng ta sẽ càng kiếm được nhiều linh thạch hơn, chỉ cần có thể trở thành một luyện khí sư tài ba .”
Diệp Tố có quyền quyết định tuyệt đối trong những người bọn họ, dưới sự chỉ đạo của nàng, cả nhóm khi khắp nơi mua đồ, trừ khi mua pháp khí, bí tịch, hai mươi linh thạch trung phẩm là quá đủ để mua nhiều thứ đồ vật nhỏ thú vị rồi.
Cả nhóm đi lượn khắp nơi cho đến khi mặt trời lặn mới bước vào một nhà hàng và thưởng thức một bữa ăn linh thực ngon lành.
"Bữa ăn này cũng đắt quá." Hạ Nhĩ ăn no xong ợ một tiếng," một dĩa thịt nai giá hai viên linh thạch trung phẩm."
"Là linh lộc." Tây Ngọc bưng chén trà, nói: "Ăn xong có một ít linh lực lưu chuyển ở phần bụng."
Minh Lưu Sa có chút mất tập trung, từ từ nói: "Ta muốn biết cảm giác tu luyện ở nơi tràn ngập linh khí như thế nào."
“Nhất định sẽ có ngày đó.” Diệp Tô cười nói, “Thiên Cơ Môn còn chờ chúng ta làm rạng rỡ tông môn.”
Bốn người cùng nhau nâng chén trà, cùng lúc uống cạn chén trà.
...
Phá Nguyên Môn.
Sau khi buổi nộp pháp khí kết thúc, các trưởng lão bắt đầu lựa chọn pháp khí đạt tiêu chuẩn, từ đó chọn ra một nghìn luyện khí sư tiến hành tham gia vòng sơ tuyển Phá Nguyên Môn.
Nhiệm vụ này quá đơn giản, chỉ cần đệ tử nội môn đã có thể hoàn thành, dù sao tán tu cũng không có sư phụ hướng dẫn, chất lượng tài liệu liên quan tới luyện khí trên thị trường cũng không cao.
Nhưng để tránh ý kiến trái chiều, nhiệm vụ lựa chọn pháp khí vẫn do trưởng lão đảm nhiệm, nội môn đệ tử đứng ngoài quan sát, đồng thời chịu trách nhiệm sử dụng Tố Hồi Ngọc Bàn ghi lại quá trình chọn lựa để tránh sau này có người không phục.
Có rất nhiều pháp khí được các trưởng lão cầm trên tay, nhưng các trưởng lão thậm chí không cần xem tờ giấy trong hộp mà chỉ cần liếc qua đã nhìn thấu huyền cơ bên trong, có một số pháp khí ngay cả một chút linh khí cũng không chịu nổi và vỡ vụn ngay tại chỗ.
Các trưởng lão liên tục thử nghiệm nhiều loại pháp khí buồn chán đến mức chết lặng, nên khi gặp một món pháp khí có chút sáng tạo cũng khiến họ phấn khích một thời gian dài.
"Sư huynh, năm nay tổng cộng có bao nhiêu pháp khí nộp tới vậy?" Một đệ tử nội môn trẻ tuổi vừa điều chỉnh góc độ Tố Hồi Ngọc Bàn, vừa hỏi thanh niên bên cạnh.
“Mười tám nghìn bốn trăm bảy mươi hai món.” Bàng Tú cười lạnh nói, " Làm khó các vị trưởng lão quá, họ phải chọn ra một nghìn món pháp khí không quá tệ trong số gần hai mươi nghìn pháp khí vô dụng."
"Ba người nhất định có một sư phụ, có khi sẽ có một số kỹ năng luyện chế pháp khí đáng để chúng ta học hỏi." Toàn Gia Anh nghiêm túc nói.
Bàng Tu quay đầu lại: "Mấy ngày nay sư đệ bận luyện khí, cho nên có một số việc không biết, ngươi còn nhớ nhóm người bán bùa trên đường không?"
Tất cả linh thạch đều nằm trong tay Diệp Tố, số linh thạch trên người bọn họ sớm đã dùng hết để luyện khí rồi.
Diệp Tố đưa một ngón tay ra, trước khi Tây Ngọc kịp phản ứng, nàng đã thu tay lại: "Vẫn còn nhiêu đây."
Hết sạch luôn sao?
Sau khi Tây Ngọc hiểu ý, lập tức tóm lấy Diệp Tố," Đại sư tỷ, hay là thôi đi, không đi dạo nữa?"
“Tiền tiêu hết thì kiếm thêm.” Diệp Tố nắm một đống linh thạch đưa cho nàng ấy, “Sau này chúng ta sẽ càng kiếm được nhiều linh thạch hơn, chỉ cần có thể trở thành một luyện khí sư tài ba .”
Diệp Tố có quyền quyết định tuyệt đối trong những người bọn họ, dưới sự chỉ đạo của nàng, cả nhóm khi khắp nơi mua đồ, trừ khi mua pháp khí, bí tịch, hai mươi linh thạch trung phẩm là quá đủ để mua nhiều thứ đồ vật nhỏ thú vị rồi.
Cả nhóm đi lượn khắp nơi cho đến khi mặt trời lặn mới bước vào một nhà hàng và thưởng thức một bữa ăn linh thực ngon lành.
"Bữa ăn này cũng đắt quá." Hạ Nhĩ ăn no xong ợ một tiếng," một dĩa thịt nai giá hai viên linh thạch trung phẩm."
"Là linh lộc." Tây Ngọc bưng chén trà, nói: "Ăn xong có một ít linh lực lưu chuyển ở phần bụng."
Minh Lưu Sa có chút mất tập trung, từ từ nói: "Ta muốn biết cảm giác tu luyện ở nơi tràn ngập linh khí như thế nào."
“Nhất định sẽ có ngày đó.” Diệp Tô cười nói, “Thiên Cơ Môn còn chờ chúng ta làm rạng rỡ tông môn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn người cùng nhau nâng chén trà, cùng lúc uống cạn chén trà.
...
Phá Nguyên Môn.
Sau khi buổi nộp pháp khí kết thúc, các trưởng lão bắt đầu lựa chọn pháp khí đạt tiêu chuẩn, từ đó chọn ra một nghìn luyện khí sư tiến hành tham gia vòng sơ tuyển Phá Nguyên Môn.
Nhiệm vụ này quá đơn giản, chỉ cần đệ tử nội môn đã có thể hoàn thành, dù sao tán tu cũng không có sư phụ hướng dẫn, chất lượng tài liệu liên quan tới luyện khí trên thị trường cũng không cao.
Nhưng để tránh ý kiến trái chiều, nhiệm vụ lựa chọn pháp khí vẫn do trưởng lão đảm nhiệm, nội môn đệ tử đứng ngoài quan sát, đồng thời chịu trách nhiệm sử dụng Tố Hồi Ngọc Bàn ghi lại quá trình chọn lựa để tránh sau này có người không phục.
Có rất nhiều pháp khí được các trưởng lão cầm trên tay, nhưng các trưởng lão thậm chí không cần xem tờ giấy trong hộp mà chỉ cần liếc qua đã nhìn thấu huyền cơ bên trong, có một số pháp khí ngay cả một chút linh khí cũng không chịu nổi và vỡ vụn ngay tại chỗ.
Các trưởng lão liên tục thử nghiệm nhiều loại pháp khí buồn chán đến mức chết lặng, nên khi gặp một món pháp khí có chút sáng tạo cũng khiến họ phấn khích một thời gian dài.
"Sư huynh, năm nay tổng cộng có bao nhiêu pháp khí nộp tới vậy?" Một đệ tử nội môn trẻ tuổi vừa điều chỉnh góc độ Tố Hồi Ngọc Bàn, vừa hỏi thanh niên bên cạnh.
“Mười tám nghìn bốn trăm bảy mươi hai món.” Bàng Tú cười lạnh nói, " Làm khó các vị trưởng lão quá, họ phải chọn ra một nghìn món pháp khí không quá tệ trong số gần hai mươi nghìn pháp khí vô dụng."
"Ba người nhất định có một sư phụ, có khi sẽ có một số kỹ năng luyện chế pháp khí đáng để chúng ta học hỏi." Toàn Gia Anh nghiêm túc nói.
Bàng Tu quay đầu lại: "Mấy ngày nay sư đệ bận luyện khí, cho nên có một số việc không biết, ngươi còn nhớ nhóm người bán bùa trên đường không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro