Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy
Chương 7
Hồng Thứ Bắc
2024-08-02 12:33:44
Bốn tầng đầu của Tàng Điển Các đều là luyện khí thư tịch vô cùng chính thống, đến tầng thứ năm, toàn bộ đều là bút ký do những tiền bối nhân tài kia tự tay viết từ hơn năm trăm năm trước, nét chữ vô cùng kỳ quặc, rồng bay phượng múa thì cũng đành, đã thế lại còn đa dạng thể loại, không chỉ riêng mỗi luyện khí nữa.
Luyện khí cần vô số tài liệu, ngay cả linh khí mà Thiên Cơ Môn cũng muốn đi hút ké thì tài liệu tất nhiên là càng ít đến đáng thương, vậy nên Diệp Tố chủ yếu chỉ nhìn chứ không luyện. Hơn nữa, nàng có bản lĩnh đã đọc là sẽ không quên, vì vậy trong suốt mười năm này, nàng cũng đã đọc được bảy, tám phần tổng số thư tịch ở Tàng Điển Các rồi.
Bây giờ chỉ còn lại tầng thứ năm là nàng chưa được chiêm ngưỡng, tầng giá sách kia đa số là bút ký của các tiền bối, đủ loại kỳ lạ cổ quái cũng được miêu tả rất nhiều.
Tỷ như quyển bút ký hiện tại đang nằm trong tay Diệp Tố này, trong đó viết là trước khi hoàn thành luyện khí thì có thể dung hoà với phù thuật, nhưng cụ thể dung hoà như thế nào thì trong này lại không viết. Bởi vì từ trang tiếp theo, vị tiền bối này bắt đầu than thân trách phận trong bút ký của mình.
[…Chẳng qua ta cũng chỉ lén học một chút phù thuật bỏ đi của Ngũ Hành Tông, còn tiện tay giúp bọn họ bổ sung phù thuật còn thiếu sau đó mà thôi, thế mà bọn họ lại muốn đuổi giết ta? Thật không thể nói lý!]
Ngũ Hành Tông, một trong hai phái tứ tông, am hiểu phù thuật, vị tiền bối này chạy đi học trộm bản lĩnh của các môn phái khác, không bị đuổi giết mới là lạ.
Diệp Tố tiếp tục lật sang trang, chữ phía dưới càng rối loạn hơn, dù đã cách mấy trăm năm nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy cơn phẫn nộ của đương sự.
[Không thể hiểu được! Ai mà chẳng biết những phù thuật kinh đó ở Ngũ Hành Tông đều là đồ bỏ, mặc cho người ngoài chuyền tay đọc chứ. Ta mua phù thuật kinh ở ngoài sạp là để dùng chứ đâu có như tông nhân bọn họ, sao trách ta được? Aiz, chỉ có thể lấy ngọc đã luyện tốt ra bồi thường cho bọn họ thôi.]
Thì ra không phải là học trộm, Diệp Tố nhíu mày, khả năng cao là vị tiền bối này bị người của Ngũ Hành Tông hù dọa.
Bí tịch mua bán trên sạp hàng phần lớn là giả mạo, cho dù là thật thì đó cũng chỉ là công pháp mà nội môn vứt bỏ, có vài bộ công pháp mà ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Diệp Tố lật về sau, phát hiện phần sau của quyển sách này chỉ toàn là đồ giải của một cái mặc ngọc bài, còn trộn lẫn đủ loại biến dạng của một phù thuật.
Phù thuật này là một loại Tật Tốc phù cấp thấp, nguyên bản chỉ là một cái phù thuật râu ria, sau khi dùng chỉ có thể chạy nhanh thêm vài dặm, đối với người của Ngũ Hành Tông thì hoàn toàn không có tác dụng gì, bọn họ còn có phù thuật tốt hơn nhiều. Nhưng sau khi nó được vị tiền bối này cải tạo để vận dụng vào trong vũ khí, Tật Tốc phù đột nhiên phát huy tác dụng.
Nếu có người treo mặc ngọc bài ở trên người rồi rót chân khí thì tốc độ di chuyển sẽ nhanh chóng được gia tăng, cảnh giới càng cao thì tốc độ di chuyển càng nhanh, không giống mấy tấm phù dùng một lần là bỏ, nó có thể được dùng đi dùng lại nhiều lần.
Diệp Tố ngồi xổm trên mặt đất đọc hết quyển bút ký thì lại phát hiện ra vị tiền bối này sau đó còn sửa chữa lại Tật Tốc phù ban đầu thêm vài lần.
Luyện khí cần vô số tài liệu, ngay cả linh khí mà Thiên Cơ Môn cũng muốn đi hút ké thì tài liệu tất nhiên là càng ít đến đáng thương, vậy nên Diệp Tố chủ yếu chỉ nhìn chứ không luyện. Hơn nữa, nàng có bản lĩnh đã đọc là sẽ không quên, vì vậy trong suốt mười năm này, nàng cũng đã đọc được bảy, tám phần tổng số thư tịch ở Tàng Điển Các rồi.
Bây giờ chỉ còn lại tầng thứ năm là nàng chưa được chiêm ngưỡng, tầng giá sách kia đa số là bút ký của các tiền bối, đủ loại kỳ lạ cổ quái cũng được miêu tả rất nhiều.
Tỷ như quyển bút ký hiện tại đang nằm trong tay Diệp Tố này, trong đó viết là trước khi hoàn thành luyện khí thì có thể dung hoà với phù thuật, nhưng cụ thể dung hoà như thế nào thì trong này lại không viết. Bởi vì từ trang tiếp theo, vị tiền bối này bắt đầu than thân trách phận trong bút ký của mình.
[…Chẳng qua ta cũng chỉ lén học một chút phù thuật bỏ đi của Ngũ Hành Tông, còn tiện tay giúp bọn họ bổ sung phù thuật còn thiếu sau đó mà thôi, thế mà bọn họ lại muốn đuổi giết ta? Thật không thể nói lý!]
Ngũ Hành Tông, một trong hai phái tứ tông, am hiểu phù thuật, vị tiền bối này chạy đi học trộm bản lĩnh của các môn phái khác, không bị đuổi giết mới là lạ.
Diệp Tố tiếp tục lật sang trang, chữ phía dưới càng rối loạn hơn, dù đã cách mấy trăm năm nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy cơn phẫn nộ của đương sự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Không thể hiểu được! Ai mà chẳng biết những phù thuật kinh đó ở Ngũ Hành Tông đều là đồ bỏ, mặc cho người ngoài chuyền tay đọc chứ. Ta mua phù thuật kinh ở ngoài sạp là để dùng chứ đâu có như tông nhân bọn họ, sao trách ta được? Aiz, chỉ có thể lấy ngọc đã luyện tốt ra bồi thường cho bọn họ thôi.]
Thì ra không phải là học trộm, Diệp Tố nhíu mày, khả năng cao là vị tiền bối này bị người của Ngũ Hành Tông hù dọa.
Bí tịch mua bán trên sạp hàng phần lớn là giả mạo, cho dù là thật thì đó cũng chỉ là công pháp mà nội môn vứt bỏ, có vài bộ công pháp mà ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Diệp Tố lật về sau, phát hiện phần sau của quyển sách này chỉ toàn là đồ giải của một cái mặc ngọc bài, còn trộn lẫn đủ loại biến dạng của một phù thuật.
Phù thuật này là một loại Tật Tốc phù cấp thấp, nguyên bản chỉ là một cái phù thuật râu ria, sau khi dùng chỉ có thể chạy nhanh thêm vài dặm, đối với người của Ngũ Hành Tông thì hoàn toàn không có tác dụng gì, bọn họ còn có phù thuật tốt hơn nhiều. Nhưng sau khi nó được vị tiền bối này cải tạo để vận dụng vào trong vũ khí, Tật Tốc phù đột nhiên phát huy tác dụng.
Nếu có người treo mặc ngọc bài ở trên người rồi rót chân khí thì tốc độ di chuyển sẽ nhanh chóng được gia tăng, cảnh giới càng cao thì tốc độ di chuyển càng nhanh, không giống mấy tấm phù dùng một lần là bỏ, nó có thể được dùng đi dùng lại nhiều lần.
Diệp Tố ngồi xổm trên mặt đất đọc hết quyển bút ký thì lại phát hiện ra vị tiền bối này sau đó còn sửa chữa lại Tật Tốc phù ban đầu thêm vài lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro