Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích - Kháo Kháo
Chương 42
Kháo Kháo
2025-03-13 09:55:59
Không biết vì sao, Dương Gia Thịnh dường như rất hiểu Hứa Thuận Hòa, hoặc có lẽ phải nói, hắn cực kỳ nắm rõ suy nghĩ của anh. Hắn biết chính xác khi nào nên tỏ ra ngoan ngoãn, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cũng rất rõ ràng, khi nào lòng dạ Hứa Thuận Hòa bắt đầu buông lỏng, hắn có thể tiến thêm một bước, có thể nhẹ nhàng vượt qua ranh giới một chút. Mùa mưa dai dẳng trôi qua rất nhanh, trời lại quang, căn nhà cũng trở nên khô ráo, dễ chịu hơn. Dương Gia Thịnh thường lén đến gần khi Hứa Thuận Hòa đang nấu cơm, áp sát lưng anh, giả vờ muốn nhìn xem anh đang xào món gì. Đến khi thấy anh chuẩn bị phát cáu, hắn lập tức lùi ra sau, như chưa từng bén mảng đến. Lúc ăn cơm, hắn cứ vừa nhai vừa nhìn anh. Chỉ cần Hứa Thuận Hòa liếc mắt sang, hắn sẽ nhanh chóng thu ánh mắt lại, dừng trên mấy đ ĩa thức ăn trên bàn, giả vờ như bản thân chỉ đang chuyên tâm dùng bữa. Khi Hứa Thuận Hòa tắm rửa xong bước ra, hắn nhìn anh rất lâu. Nhìn đến mức gương mặt đỏ bừng vì hơi nước, đến cả vành tai cũng nóng lên. Trước khi bước vào phòng tắm, hắn còn thấp giọng nói một câu: "Anh à, trong này thơm thật." Rồi sau đó, hắn ở trong đó tận bốn mươi phút. Hứa Thuận Hòa không còn đến gõ cửa hỏi nữa, cũng chẳng thèm hỏi hắn sao vậy, vì sao tắm lâu đến vậy. Giữa tháng Tư, Hứa Xương An gửi một kiện hàng chuyển phát nhanh đến. Bên trong là hai bộ quần áo mùa hè và một chiếc máy massage vai cổ chạy điện. Cậu nhóc dùng học bổng để mua, gửi cho anh trai mình, nói rằng anh cả làm bánh vất vả quá, lúc rảnh rỗi có thể dùng để thư giãn. Hứa Thuận Hòa vui lắm. Vui vì em trai có học bổng, cũng vui vì em ấy vẫn nhớ đến anh. Tối hôm đó, sau khi đóng cửa hàng, anh lấy máy massage ra, cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng rồi bật lên thử. Máy rung đến mức làm tê dại cả bả vai, anh cũng không biết là tốt hay không tốt nữa. Dương Gia Thịnh ngồi bên cạnh nhìn, không che giấu nổi sự khó chịu, lầm bầm: "Rung đến ong ong cả lỗ tai." Hứa Thuận Hòa nhìn ra tâm tư nhỏ của hắn, cảm thấy buồn cười, bèn nói: "Anh thấy cũng khá ổn, em thử xem?" Dương Gia Thịnh lập tức cởi áo sơ mi, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, chống tay xuống sàn làm động tác hít đất. Vừa làm vừa nói: "Vận động một chút là khỏe ngay, cần gì phải dùng máy massage." Nói xong liền làm liền hai mươi cái hít đất. Hứa Thuận Hòa vội bảo: "Em mới tắm xong đấy, đừng để ra mồ hôi nữa." Lúc này Dương Gia Thịnh mới chịu dừng lại, đứng lên. Hắn còn có thể làm nhiều hơn nữa, hai mươi cái chỉ khiến hơi thở có chút rối loạn, cơ thể hơi nóng lên. Vì vậy, hắn không lập tức mặc lại áo sơ mi mà cầm lên phe phẩy quạt gió. Do vận động, cơ bắp trên cánh tay căng lên, bờ vai cùng tấm lưng lộ ra những đường nét rắn rỏi, đẹp mắt—thứ đường cong chỉ những chàng trai trẻ tuổi mới có, tràn đầy sức sống và sự tươi mới. Hứa Thuận Hòa hơi hoảng hốt thu ánh mắt lại, vội tắt đi chiếc máy massage trong tay. Dương Gia Thịnh không nhận ra, lại thò qua cầm hai bộ quần áo lên xem, nhíu mày chê bai: "Già quá, chẳng hợp với anh chút nào." Chỉ là hai chiếc áo polo bình thường, Hứa Thuận Hòa lại thấy rất ổn, bèn nói: "Già á? Cũng hợp với tuổi anh mà." Dương Gia Thịnh lộ vẻ không đồng tình: "Không hợp với anh, trông anh trẻ lắm." "Đã ba mươi rồi." Hứa Thuận Hòa vừa thu quần áo vừa tránh nhìn hắn. "Mới 30." Hứa Thuận Hòa bật cười: "Quà của em trai anh tặng anh, em xét nét cái gì?" Dương Gia Thịnh tỏ ra không vui, lẩm bẩm: "Dùng nhiều tiền như vậy, mua đại mấy thứ là lừa gạt anh thôi..." Hứa Thuận Hòa cười, xoa đầu hắn thật mạnh, lòng bàn tay chạm phải mái tóc mềm mại, có chút hơi ấm: "Được rồi, biết là em lo cho anh. Nhưng không thể nói kiểu đó..." Cún con này rõ ràng là chẳng chịu phục ai, chỉ ngoan ngoãn trước mặt Hứa Thuận Hòa. Người khác đến gần anh, hắn liền gầm gừ, tỏ vẻ khó chịu, bất mãn, thậm chí còn khinh bỉ. Càng lúc càng tiến gần hơn, đến mức Hứa Thuận Hòa có thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ cơ thể hắn, như thể muốn thiêu đốt người ta. Còn dùng ánh mắt ướt át đó mà nhìn anh. Trong ánh mắt ấy chứa đựng quá nhiều thứ, như thể muốn nuốt chửng Hứa Thuận Hòa vào trong. Hứa Thuận Hòa cảm thấy cổ họng khô khốc: "Được rồi, ngủ đi thôi." Dương Gia Thịnh kinh ngạc: "Bây giờ á? Mới có hơn 7 giờ!" Hứa Thuận Hòa vội quay đầu đi, sợ nhìn thấy bờ vai rắn chắc của hắn , sợ ánh mắt khẩn thiết ẩn chứa nét cầu xin kia, chỉ có thể xua tay, nói đại một câu: "Hôm nay anh hơi mệt." "Nhưng mà em còn muốn ngồi với anh thêm một lúc nữa." Dương Gia Thịnh nói, đưa tay kéo lấy vai anh. Hứa Thuận Hòa đẩy tay hắn ra: "Cả ngày đã ở cạnh nhau rồi, còn ngồi thêm cái gì nữa?" "Nhưng ban ngày ai cũng bận làm việc, có nói chuyện được với anh đâu." Dương Gia Thịnh bĩu môi, giọng đầy ấm ức. Câu này khiến lòng Hứa Thuận Hòa mềm nhũn. Anh bỗng có một xúc động mãnh liệt muốn quay lại ôm lấy cún con nhỏ, muốn xoa xoa khuôn mặt hắn, muốn hôn lên trán hắn để vỗ về— Không được. Như thế không thể nào được. "Ngủ đi, mai anh nói chuyện với em." Hứa Thuận Hòa nói. Dương Gia Thịnh đành phải rời về căn phòng chứa đồ nhỏ, bây giờ hắn không dám trái lời Hứa Thuận Hòa. Hứa Thuận Hòa tắt đèn, nằm xuống, nhưng chẳng hề thấy buồn ngủ. Anh vốn không mệt, chỉ kiếm cớ để đuổi Dương Gia Thịnh ra ngoài. Ngày càng không thể ở cạnh hắn lâu, cứ tiếp tục như vậy, giống như bây giờ, tim sẽ rối loạn mất. Anh hiểu rất rõ, nếu muốn dứt khoát cắt đứt ý niệm của Dương Gia Thịnh, chỉ cần bảo hắn rời khỏi tiệm bánh bao là được. Rời đi rồi, dù có suy nghĩ gì đi nữa, theo thời gian cũng sẽ phai nhạt. Nhưng anh không làm được. Mà anh cũng chẳng dám chấp nhận tình cảm của Dương Gia Thịnh. Dương Gia Thịnh mới 18 tuổi, dù thế nào đi nữa, cũng chỉ mới 18. Ở tuổi đó, tâm tư chắc chắn là chân thành, điều này anh tin. Nhưng đến khi 30 tuổi, 40 tuổi thì sao? Nói cho cùng, Hứa Thuận Hòa không dám đánh cược. Anh không thể cá cược vào một ván mà khả năng thắng quá thấp. Anh cảm thấy mình không chịu nổi kết cục nếu thua. Nằm trong bóng tối, Hứa Thuận Hòa trằn trọc suy nghĩ, nghĩ về quá khứ, nghĩ về hiện tại. Lâu thật lâu mà vẫn không tài nào ngủ được. Khu phố này của bọn họ phần lớn là hàng quán ăn uống, mấy tiệm cơm nhỏ, xung quanh toàn khu chung cư cũ. Tầm 9 giờ tối, mọi thứ dần chìm vào tĩnh lặng. Trong căn phòng tối, dần dần vang lên tiếng th ở dốc của Dương Gia Thịnh. Hứa Thuận Hòa vốn tưởng rằng hắn đã ngủ từ lâu, không ngờ sau khi ánh sáng từ chiếc điện thoại bên phòng bên kia tắt đi, lại bắt đầu vang lên những âm thanh có phần... bất thường. Chiếc giường dưới lưng như thể bốc cháy, hun đến mức cả người Hứa Thuận Hòa khô nóng, cổ họng khát khô. Anh không thể khống chế bản thân mà nghĩ đến... bàn tay to lớn của Dương Gia Thịnh... Hứa Thuận Hòa nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng quãng thời gian đầy xấu hổ này. Nhưng cún con nhỏ vẫn không ngừng thở gấp, âm thanh ma sát khe khẽ cứ vang lên trong bóng tối, kéo dài đến mức khiến da đầu anh tê dại. Anh nằm im trên giường, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Chỉ sợ mình vừa trở mình, Dương Gia Thịnh sẽ phát hiện ra anh vẫn còn thức. Vô thức, toàn thân anh cứng đờ. Cảm giác căng cứng đến mức lưng cũng hơi nhức nhối, mà Dương Gia Thịnh thì vẫn chưa dừng lại! Hứa Thuận Hòa cẩn thận cử động một chút, hơi trở mình. Chiếc giường cũ kỹ giá rẻ lập tức kêu lên một tiếng kẽo kẹt. Hứa Thuận Hòa khựng lại. Bên kia, tiếng thở gấp cũng ngưng bặt. Hứa Thuận Hòa khẽ thở phào. Như vậy cũng tốt, chỉ cần anh không lên tiếng, không vạch trần, thì cả hai đều không thấy xấu hổ... "Anh ơi, anh chưa ngủ à?" Dương Gia Thịnh bỗng nhiên cất giọng. Hứa Thuận Hòa không muốn trả lời. Dương Gia Thịnh lại tiếp tục hỏi: "Anh ơi... có phải anh vẫn chưa ngủ không...? Anh đang lừa em, đúng không..." Hứa Thuận Hòa đành phải đáp: "Anh ngủ rồi, bị em làm thức dậy." Có lẽ bóng tối đã tiếp thêm dũng khí cho Dương Gia Thịnh, hắn bỗng thốt lên một câu trực diện đến mức khiến người ta khó xử: "Anh cố ý nói vậy để đuổi em sang đây đúng không?" "Đừng nói linh tinh." Hứa Thuận Hòa nói, "Trời tối rồi, ngủ đi. Mai còn phải làm bánh bao." Bên kia rơi vào im lặng một lúc, sau đó giọng Dương Gia Thịnh lại vang lên, mang theo hơi thở nặng nề: "...Em... em không ngủ được." "Không ngủ được cũng phải ngủ." "Anh..." Giọng hắn có chút ngập ngừng, mang theo hơi thở đứt quãng đầy khả nghi. "Anh... anh có thể... có thể trò chuyện với em một chút không...?" Hứa Thuận Hòa như bị một hòn than hồng thiêu cháy ngay đỉnh đầu, suýt chút nữa thì bùng nổ. Anh muốn mở miệng mắng Dương Gia Thịnh một trận, nhưng vừa lên tiếng, giọng nói lại run rẩy đến mức chẳng có chút sức lực nào. "Em... em mau ngủ đi... Đêm hôm khuya khoắt, đừng có nói linh tinh..." "Anh à... anh nói chuyện với em đi... Em thích nghe anh nói..." "Dương... Dương Gia Thịnh!" Hứa Thuận Hòa siết chặt góc chăn. "Anh ơi, em thật sự muốn chạm vào anh, vừa rồi đã muốn chạm vào anh rồi..." "Câm... câm miệng!" Hứa Thuận Hòa giận dữ quát khẽ, nhưng giọng nói mềm nhũn như thể không có chút lực uy hiếp nào. "Nói chuyện cũng không được sao? Em chỉ nói thôi mà... Em muốn chạm vào tai anh... muốn véo nhẹ nó... muốn chạm vào cổ anh... Lần trước chạm vào một cái, anh đã run đến mức lợi hại như vậy..." "Đừng nói nữa......" "Vừa rồi anh xoa đầu em... Em... em đã cứng rồi... Anh à, xin lỗi... Em không muốn vậy, em cũng không biết tại sao lại như vậy... Nhưng chỉ cần đến gần anh, là em không nhịn được..." Hứa Thuận Hòa nghiêng người sang bên, kẹp chặt hai chân, cố gắng áp chế sự khó chịu nơi hạ th@n. Nhưng bên kia, tiếng th ở dốc vẫn vang lên không dứt, kèm theo âm thanh cọ xát nhỏ vụn. Kéo dài đến hơn mười phút, mọi thứ mới đột nhiên chìm vào im lặng. Hứa Thuận Hòa nghe thấy tiếng rút khăn giấy. Nghe thấy tiếng thay quần áo sột soạt. Anh vẫn kẹp chặt hai chân, giữa hai đùi đã ướt đẫm một mảng. Anh không biết phải làm sao, cũng không dám ngồi dậy. Chỉ cần anh nhúc nhích, người bên kia chắc chắn sẽ nghe thấy. Anh cứ nằm như vậy thật lâu, cho đến khi cảm giác lành lạnh bủa vây, cho đến khi bên kia vang lên tiếng ngáy khe khẽ. Lúc này, anh mới rón rén ngồi dậy, thay quần áo. Rồi trong sự chán ghét chính mình đến cực hạn, anh chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro