Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích - Kháo Kháo
Kế hoạch cuộc đ...
Kháo Kháo
2025-03-13 09:55:59
Năm thứ tám kể từ ngày khai trương, số tiền tiết kiệm của Hứa Thuận Hòa đã chạm mốc 100 nghìn. So với dự tính ban đầu, anh hoàn thành mục tiêu này sớm hơn vài năm. Không sai, anh rất tiết kiệm, thậm chí tiết kiệm đến mức hà khắc. Nhưng từ khi có cậu bạn trai nhỏ, anh chợt nhận ra bản thân bắt đầu tiêu tiền phóng khoáng hơn, chẳng thể kiềm chế được h@m muốn mua sắm cho bạn trai. Đầu tiên là mua xe, rồi nhân lúc rảnh rỗi, hai người lái xe rong ruổi qua các huyện, các thành phố lân cận. Sau đó là thuê nhà bên ngoài, thuê chỗ đậu xe. Phạm vi sinh hoạt ngày càng rộng, chi phí sinh hoạt cũng theo đó mà tăng lên. Lúc còn một mình, anh thấy có thể tiết kiệm mọi thứ. Quần áo mỗi mùa chỉ cần hai bộ để thay đổi, bát đũa chỉ cần một bộ, cốc cũng chỉ cần một chiếc, ra ngoài thì đi bộ hoặc dùng phương tiện công cộng. Tóm lại, Hứa Thuận Hòa từng là người theo chủ nghĩa tối giản một cách tuyệt đối. Thế nhưng khi cuộc sống có thêm một người, anh bắt đầu cảm thấy món này cần mua, món kia cũng nên sắm. Máy chiếu, điện thoại mới, bộ nồi chảo đẹp mắt, lò nướng, quần áo mới diện Tết, giày thể thao, bộ chăn ga gối đệm bằng cotton cao cấp — những thứ trước đây anh cho là không cần thiết, giờ đều đã có mặt trong nhà. Anh vốn là người dễ tính, có sao sống vậy, miễn qua ngày là được. Nhưng giờ đây, anh nghĩ tiền nên tiêu vào những chỗ đáng tiêu, những gì người trẻ tuổi có, anh cũng muốn mua cho Dương Gia Thịnh. Dưới tình huống như thế, cuối cùng anh vẫn tiết kiệm được 100 nghìn, hoàn thành mục tiêu đã đặt ra từ tám năm trước. Anh nghĩ, đã đến lúc bước sang kế hoạch tiếp theo trong đời. Hứa Thuận Hòa bắt đầu để mắt đến các cửa hàng rao bán. Anh kết bạn với không ít môi giới, chăm chú đọc từng tin rao vặt mà họ đăng trên mạng xã hội. Mỗi khi rảnh rỗi, anh lại mở điện thoại, lướt xem tình hình cho thuê, chuyển nhượng mặt bằng, lưu ý đến vị trí, diện tích, giá bán, giá thuê. Khi đi dạo hay tản bộ, anh cũng quan sát các quán ăn ven đường, vị trí địa lý ra sao, xung quanh có khu dân cư, trường học, hay ga tàu điện ngầm không; lượng khách thế nào, trong mười phút có bao nhiêu người ghé qua; quán rộng hay nhỏ, khách mua mang đi hay có chỗ ngồi ăn lại... Về chuyện mua cửa hàng, Hứa Thuận Hòa đã nghĩ suốt nhiều năm, cân nhắc kỹ càng, lên kế hoạch từng chút một. Với anh, đây không chỉ là mua một mặt bằng đơn thuần, mà còn phải xét đến vô vàn yếu tố khác. Cuối cùng, anh chọn cửa hàng mới để mở chi nhánh "Bảo đảm bạn sẽ thích". Cửa hàng mới cách chỗ cũ khoảng ba cây số, đổi sang một khu dân cư khác, nhưng vẫn chưa xa đến mức khách hàng cũ không thể tìm ra "Bảo đảm bạn sẽ thích". Nó nằm ngay gần lối ra của ga tàu điện ngầm, lượng người qua lại không hề ít. Đây là địa điểm mà Hứa Thuận Hòa đã dày công chọn lựa, dùng hết số tiền tích cóp suốt tám năm để đặt cọc, vay thêm một khoản tương đương, tổng cộng gần 300 nghìn để mua lại. Ban đầu, Hứa Thuận Hòa vô cùng lo lắng. Cả đời anh chưa từng nắm trong tay số tiền lớn như vậy. Chỉ cần mang khoản này về quê, anh thừa sức xây một căn nhà khang trang. Cửa hàng cũ đã vận hành ổn định, khách quen chiếm phần lớn, thu nhập hàng ngày đều đều, duy trì lâu dài sẽ không lo cơm áo. Thế mà bây giờ, anh lại đem toàn bộ số tiền mình có đi mua một cửa hàng chưa rõ tương lai ra sao? Chưa kể, anh còn phải gánh thêm khoản nợ hơn một triệu, mỗi sáng mở mắt ra đã phải đau đầu nghĩ cách trả tiền. Anh nhìn tới nhìn lui, nghĩ đi nghĩ lại. Cuối cùng, Dương Gia Thịnh nói: "Anh ơi, em tin vào mắt nhìn của anh. Anh cứ mua đi. Nếu thật sự không ổn, mình cho thuê lại cửa hàng, em quay về công trường làm việc, chắc chắn trả được nợ." Hứa Thuận Hòa không thể diễn tả cảm giác của mình trong khoảnh khắc ấy. Từ trước đến nay, anh luôn một mình gánh vác, một mình tính toán. Không ngờ có một ngày, lại có người nói muốn cùng anh chèo chống. Cửa hàng mua rồi, quán mới khai trương, buôn bán khá thuận lợi, lần lượt tuyển thêm ba nhân viên nữa. Dương Gia Thịnh trở thành quản lý cửa hàng mới của "Bảo đảm bạn sẽ thích", phụ trách sáu nhân viên và mọi việc lớn nhỏ trong tiệm. Lương của hắn cũng tăng lên mười nghìn tệ. Mười nghìn tệ—một con số không nhỏ với một người lao động chỉ có bằng cấp hai như hắn. Thế nhưng Dương Gia Thịnh vẫn luôn cho rằng anh nhà thương nên mới trả thương nhiều như vậy. Một tiệm bánh bao, cần gì phải có quản lý? Huống chi anh vẫn túc trực trong tiệm. Từ ba giờ rưỡi sáng, cho đến khi kết thúc ngày làm việc, anh luôn có mặt. Dạy nhân viên mới cách nhào bột, trộn nhân, gói sao cho đẹp mắt. Buổi chiều, khi cửa hàng dọn dẹp xong, anh lại ngồi xuống tính toán thu chi trong ngày, kiểm tra từng góc xem đã sạch sẽ chưa, thậm chí còn dùng ngón tay quệt qua mặt bàn để đảm bảo không còn chút bụi nào. Dương Gia Thịnh không muốn làm quản lý, nhưng Hứa Thuận Hòa nói: "Anh bảo em làm thì em cứ làm. Anh không nói suông đâu. Em nhìn xem, bên ngoài có quán nào mà không có quản lý? Anh không thể lo hết mọi việc được. Những gì anh không để ý tới, em phải thay anh trông nom." Cầm đồng lương mười nghìn mà thấy nóng tay, nhưng cũng chẳng thể từ chối. Hắn là người nghe lời anh nhất, chỉ cần anh nhà liếc một cái, hắn đã quên sạch mình định nói gì. Vậy nên, hắn chỉ có thể càng chăm chỉ làm việc, xứng đáng với số tiền đó. Đến năm thứ mười kể từ khi khai trương, Dương Gia Thịnh cuối cùng cũng có thể gói bánh nhanh và đẹp chẳng kém Hứa Thuận Hòa. Hắn bắt đầu học cách quan t@m đến từng việc nhỏ trong cửa hàng, giống như Hứa Thuận Hòa. Nhắc nhở nhân viên mới làm việc cẩn thận, dặn họ đội mũ, đeo khẩu trang, kiểm tra nhiệt độ từng thùng sữa đậu nành, chú ý độ tươi của rau và thịt mỗi ngày. Hắn học cách dùng máy tính làm bảng lương, tự phỏng vấn và quyết định tuyển dụng nhân viên mới... Hắn chỉ mong có thể đỡ đần được anh nhà, để anh nhà bớt vất vả hơn. Mỗi ngày, cứ đến hai giờ chiều, sau khi chuẩn bị sẵn nhân thịt cho ngày mai và cất vào tủ lạnh, cả hai lại kiểm tra cửa tiệm lần cuối, kéo cửa cuốn xuống, chính thức tan ca về nhà nghỉ ngơi - đây là khoảnh khắc thư giãn nhất trong suốt một ngày dài. Nhà bọn họ thuê thật sự rất gần, ngày nào cũng cùng nhau chạy xe điện nhỏ đi đi về về. Dương Gia Thịnh lái xe, Hứa Thuận Hòa ngồi phía sau, tay xách theo túi đồ ăn tối. Hai người trò chuyện câu được câu không, khi thì nói về chuyện trong tiệm hôm nay, khi thì bàn về tình hình buôn bán, giá thuê cửa hàng trên con phố này vừa tăng bao nhiêu, rồi đến bao giờ mới trả xong tiền vay để mua nhà... Ngày nào cũng vậy. Đôi lúc, Hứa Thuận Hòa chợt nhớ về những ngày đầu mới đặt chân đến Nam Châu, lại cảm thấy xa xôi đến mức như đã quên mất rồi. Khi ấy, hai bàn tay anh trắng trơn, không tiền, không tình, chẳng có gì cả. Bây giờ, anh đã có tất cả. Anh có một tiệm bánh bao hoàn toàn thuộc về mình, không phải lo lắng một ngày nào đó bị tăng tiền thuê bất ngờ. Anh có một người yêu thương bên cạnh, không còn sợ hãi bị bỏ rơi. Chỉ đến khi mua được cửa hàng này, anh mới thực sự có cảm giác mình đã hòa vào nhịp sống của Nam Châu, vững vàng đứng trên mảnh đất này. Bước tiếp theo, anh nghĩ, phải thực hiện kế hoạch tiếp theo - một kế hoạch có Dương Gia Thịnh. Mảnh đời rất dài, muốn đi một con đường bình yên, thì từng bước chân đều phải tính toán cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro