Chứng tích.
2024-10-20 23:29:35
Sợi dây lý trí Cố Thượng Lâm như vừa đứt "bạch". Hắn hạ người cậu xuống bắt đầu ra vào điên cuồng. Ban đầu chỉ là những cú thúc vô định nhưng dần rồi nó trở thành những cú thúc đâm thẳng tới nơi tuyệt mật của cậu.
Chạm vào nơi bí mật nhất, Tô An dường như sướng tê người. Cậu chỉ biết nằm dưới thân Cố Thượng Lâm mà rên rỉ một cách thê thảm.
Tô An: "Ưm...a...chỗ đó, thích lắm hức...a~"
Cả hai dường như dây dưa rất lâu. Tô An đã bắn lần thứ ba, Cố Thượng Lâm mới bắt đầu phóng khích đứa con tinh thần của mình lần đầu tiên. Hắn phóng ra rất nhiều như lấy mạng cậu. Một bụng Tô An hơi phình to, hắn càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Tô An: "Ha....An An mệt quá. Không muốn ức...làm nữa đâu..."
Cố Thượng Lâm: "An An ngoan, như vậy sao đủ no? Ngoan anh đút thêm chút nữa cho bé nhé? Dù sao cả miệng trên và miệng dưới cũng tham ăn như vậy mà."
Cố Thượng Lâm: *Phải làm cho chiếc bụng bé xíu của em ấy phình to ra mới được. Nhìn nó to ra mà đẹp đẽ biết bao.*
Tô An: "Nhưng mà mệt lắm... Chúng ta nghỉ xíu được không chồng?"
Cố Thượng Lâm nghĩ nghĩ gì đó rồi nhìn Tô An cười nói: "Bé yêu hay chúng ta làm lần nữa rồi nghỉ nhé? Làm xong anh sẽ mua thật nhiều đào cho bé nha?" Vừa nói hắn vừa dùng tay lướt ngang trêu đùa với hậu huyệt đẫm nước
cua cau.
Tô An: "Um...thật sao?"
Cố Thượng Lâm: "Thật nha. Bé yêu à, chồng mông lên nào."
Tô An nghe lời xoay lưng lại rồi chồng mông về phía hắn. Cặp mông tròn trĩnh đập thẳng vào mắt Cố Thượng Lâm nhưng thứ hắn để ý hơn là cửa huyệt đang rỉ ra chút tinh khí trắng đục mà hắn đã đưa vào.
Cố Thượng Lâm: *Mua đào cho em là thật nhưng làm lần này thôi thì anh chưa chắc.* @
Cố Thượng Lâm một đưa cự vật to bự của mình vào trong hang động tối mật của Tô An. Nơi đó ấm áp mà nhiệt tình chào đón tiểu yêu tử của hắn. Lần nữa dời mắt xuống hõm cổ của Tô An, nơi tuyến thể vẫn còn đang ửng đỏ.
Cố Thượng Lâm như con mãnh thú cắn thật mạnh xuống tuyến thể của Tô An. Thành công kích hoạt kỳ phát tình ngoài ý muốn của cậu.
Tô An bị cắn vào nơi nhạy cảm nhất làm cậu đau đớn và la lên. Nhưng rất nhanh lại cảm nhận được khoái cảm vùng thân dưới lấn át cả cơn đau phía trên. Tô An bỗng cảm nhận được cơ thể cậu đang dần nóng rực lên. Kỳ phát tình đã dần bắt đẩu.
Tô An lúc này đã hoàn toàn mất lý trí tự chủ. Cậu nằm dưới thân Alpha của mình mà rên rỉ sung sướng. Nơi hang huyệt liệt tục chảy ra những dâm thủy cùng tinh khí trắng đục. Tô An lúc này như cá nằm trên thớt, có vùng vẫy có kháng cự nhưng cũng chỉ có thể mặc cho người kia ngấu nghiến ăn sạch.
Cũng chẳng biết là cả hai đã làm bao nhiêu lần. Cố Thượng Lâm hết lần này đến lần khác dụ dỗ cậu khiến cho Tô An rơi vào tròng. Khi cậu tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.
Tô An muốn rời khỏi giường đi vệ sinh thì cảm thấy như có thưa gì đang chọc vào bụng của mình. Cự vật cùng đống chất trắng đục tối qua vẫn chưa được lấy ra. Tô An có chút giật mình nhìn chiếc bụng của mình, nó đã phình to như người mang thai được năm, sáu tháng, có lẽ vì bị dồn ép bới cự vật to bự và tinh khí nên nó phình to tròn trĩnh.
Tô An vẫn cảm nhận được cái nóng của cự vật. Đó là sự chứng tích cho tình yêu thương của hắn đối với cậu. Cậu thật sự...chẳng muốn lấy chúng ra một chút nào.
Chạm vào nơi bí mật nhất, Tô An dường như sướng tê người. Cậu chỉ biết nằm dưới thân Cố Thượng Lâm mà rên rỉ một cách thê thảm.
Tô An: "Ưm...a...chỗ đó, thích lắm hức...a~"
Cả hai dường như dây dưa rất lâu. Tô An đã bắn lần thứ ba, Cố Thượng Lâm mới bắt đầu phóng khích đứa con tinh thần của mình lần đầu tiên. Hắn phóng ra rất nhiều như lấy mạng cậu. Một bụng Tô An hơi phình to, hắn càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Tô An: "Ha....An An mệt quá. Không muốn ức...làm nữa đâu..."
Cố Thượng Lâm: "An An ngoan, như vậy sao đủ no? Ngoan anh đút thêm chút nữa cho bé nhé? Dù sao cả miệng trên và miệng dưới cũng tham ăn như vậy mà."
Cố Thượng Lâm: *Phải làm cho chiếc bụng bé xíu của em ấy phình to ra mới được. Nhìn nó to ra mà đẹp đẽ biết bao.*
Tô An: "Nhưng mà mệt lắm... Chúng ta nghỉ xíu được không chồng?"
Cố Thượng Lâm nghĩ nghĩ gì đó rồi nhìn Tô An cười nói: "Bé yêu hay chúng ta làm lần nữa rồi nghỉ nhé? Làm xong anh sẽ mua thật nhiều đào cho bé nha?" Vừa nói hắn vừa dùng tay lướt ngang trêu đùa với hậu huyệt đẫm nước
cua cau.
Tô An: "Um...thật sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thượng Lâm: "Thật nha. Bé yêu à, chồng mông lên nào."
Tô An nghe lời xoay lưng lại rồi chồng mông về phía hắn. Cặp mông tròn trĩnh đập thẳng vào mắt Cố Thượng Lâm nhưng thứ hắn để ý hơn là cửa huyệt đang rỉ ra chút tinh khí trắng đục mà hắn đã đưa vào.
Cố Thượng Lâm: *Mua đào cho em là thật nhưng làm lần này thôi thì anh chưa chắc.* @
Cố Thượng Lâm một đưa cự vật to bự của mình vào trong hang động tối mật của Tô An. Nơi đó ấm áp mà nhiệt tình chào đón tiểu yêu tử của hắn. Lần nữa dời mắt xuống hõm cổ của Tô An, nơi tuyến thể vẫn còn đang ửng đỏ.
Cố Thượng Lâm như con mãnh thú cắn thật mạnh xuống tuyến thể của Tô An. Thành công kích hoạt kỳ phát tình ngoài ý muốn của cậu.
Tô An bị cắn vào nơi nhạy cảm nhất làm cậu đau đớn và la lên. Nhưng rất nhanh lại cảm nhận được khoái cảm vùng thân dưới lấn át cả cơn đau phía trên. Tô An bỗng cảm nhận được cơ thể cậu đang dần nóng rực lên. Kỳ phát tình đã dần bắt đẩu.
Tô An lúc này đã hoàn toàn mất lý trí tự chủ. Cậu nằm dưới thân Alpha của mình mà rên rỉ sung sướng. Nơi hang huyệt liệt tục chảy ra những dâm thủy cùng tinh khí trắng đục. Tô An lúc này như cá nằm trên thớt, có vùng vẫy có kháng cự nhưng cũng chỉ có thể mặc cho người kia ngấu nghiến ăn sạch.
Cũng chẳng biết là cả hai đã làm bao nhiêu lần. Cố Thượng Lâm hết lần này đến lần khác dụ dỗ cậu khiến cho Tô An rơi vào tròng. Khi cậu tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.
Tô An muốn rời khỏi giường đi vệ sinh thì cảm thấy như có thưa gì đang chọc vào bụng của mình. Cự vật cùng đống chất trắng đục tối qua vẫn chưa được lấy ra. Tô An có chút giật mình nhìn chiếc bụng của mình, nó đã phình to như người mang thai được năm, sáu tháng, có lẽ vì bị dồn ép bới cự vật to bự và tinh khí nên nó phình to tròn trĩnh.
Tô An vẫn cảm nhận được cái nóng của cự vật. Đó là sự chứng tích cho tình yêu thương của hắn đối với cậu. Cậu thật sự...chẳng muốn lấy chúng ra một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro