Được cho ăn là...
2024-10-20 23:29:35
Cố Thượng Phong mệt mỏi tắt điện thoại của mình đi. Hắn thay một bộ vest đen rồi bước xuống lầu.
Tô An đang ngồi trên sofa của phòng khách. Cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi đó ôm Teddy, đến tivi cũng không dám bật.
Đúng lúc Cố Thượng Phong đi xuống liền thấy Tô An. Nhìn thấy hắn như thấy hổ dữ, Tô An cảm thấy mình như không rét mà run. Còn về phần Cố Thượng Phong, hắn cũng không nghĩ sẽ chạm mặt Tô An ở đây. Theo suy nghĩ của hắn, cậu hẳn phải ở trong phòng của mình.
Tô An thấy hắn đi xuống cũng không dám mở miệng nói câu nào. Cậu đến thở còn chẳng dám thở mạnh. Tô An liếc nhìn hắn qua màn ảnh tivi, thì thấy hắn cũng đang nhìn mình. Ánh mắt lãnh đạm, đôi mày chau lại như thể đang nhìn một con vật vật vã, khốn đốn.
Cố Thượng Phong: "..."
Tô An thấy hắn không nói gì, cậu liền chuyển ánh mắt xuống gấu bông của mình. Bỗng dưng biết có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, Tô An cũng có đôi phần không thoải mái.
Hai người trong phòng, một đứng, một ngồi cứ im lặng cũng không lên tiếng. Lúc này trợ lý của Cố Thượng Phong mới vội vã chạy vào phòng.
Thập Ninh (Beta) - trợ lý: "Giám Đốc Cố! Không hay rồi! Xảy ra chuyện———"
Lần này khi khẽ đưa mắt nhìn qua màn ảnh tivi, Tô An thấy hình ảnh phản chiếu không còn là cái bóng đơn độc của Cố Thượng Phong nữa. Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông khác, cậu không biết anh ta là ai. Nhưng nhìn khá hòa nhã, cũng rất điển trai.
Thập Ninh nhìn thấy Tô An, liền biết điều im miệng. Anh cúi thấp đầu, trịnh trọng mở miệng.
Thập Ninh: "Nhị Cố Phu Nhân."
Thấy có nhắc tới mình Tô An liền giật mình. Cậu xấu hổ vì khi nãy đã nhìn lén bọn họ nên lại ngoan ngoãn cúi đầu ôm chặt Teddy hơn.
Nói xong Thập Ninh liền căng thẳng nhìn Cố Thượng Phong, có vẻ anh rất gấp. Cố Thượng Phong thở dài, nhưng âm thanh phát ra cũng rất nhỏ nên cũng chẳng ai nghe thấy.
Cố Thượng Phong: "Ra xe rồi nói."
Chỉ quăng lại một câu đơn giản như thế, Cố Thượng Phong liền ung dung, tự tại bước ra ngoài. Thấy hắn đã rời đi, lúc này Tô An mời thả lỏng một chút. Lại nhìn qua màn ảnh thấy chú Chương đang đi vào, Tô An liền vui vẻ quay phắt lại.
Tô An: "Chú Chương!"
Chú Chương vội vã chạy lại gần bên Tô An. Có vẻ lo lắng lắm.
Chú Chương: "Nhị Cố Phu Nhân, người không sao chứ? Người làm ta lo lắng quá. Đúng là không nên để người ở nhà một mình mà. Người có còn đau chỗ nào không?"
Nhận được một tràng câu hỏi khiến Tô An có chút choáng váng. Nhất thời không biết mở miệng thế nào liền nghe chú Chương tự trách.
Chú Chương: "Trời ơi, đều là lỗi của ta. Đáng lẽ ta không nên...không nên..."
Tô An: "Chú Chương, An An rất khỏe. Không đau chỗ nào hết."
Thấy thiếu niên đang ngồi trên sofa cười cười với mình. Chú Chương lại chạnh lòng. Đứa ngốc này đúng là không biết lo cho bản thân gì cả.
Chú Chương thở dài: "Tiểu An, chắc sáng giờ cháu chưa ăn gì. Dưới bếp có làm rất nhiều món ngon. Cháu có muốn ăn không?"
Nghe tới có đồ ăn hai mắt Tô An liền sáng ngời. Quả thức bé ngốc này chỉ cần được cho ăn liền ngoan ngoãn, vui vẻ lạ thường. Cũng đúng thôi, đối với một người bị ghẻ lạnh như cậu, được cho ăn chính là được quan tâm.
Tô An: "Được ạ!"
Tô An theo chân chú Chương xuống phòng bếp. Vẫn là chiếc bàn lớn cùng cái khăn trải bàn màu trắng tinh khôi. Nhưng những món ăn đã không còn là cơm trắng và canh rau như hôm qua.
Tô An đang ngồi trên sofa của phòng khách. Cậu chỉ ngoan ngoãn ngồi đó ôm Teddy, đến tivi cũng không dám bật.
Đúng lúc Cố Thượng Phong đi xuống liền thấy Tô An. Nhìn thấy hắn như thấy hổ dữ, Tô An cảm thấy mình như không rét mà run. Còn về phần Cố Thượng Phong, hắn cũng không nghĩ sẽ chạm mặt Tô An ở đây. Theo suy nghĩ của hắn, cậu hẳn phải ở trong phòng của mình.
Tô An thấy hắn đi xuống cũng không dám mở miệng nói câu nào. Cậu đến thở còn chẳng dám thở mạnh. Tô An liếc nhìn hắn qua màn ảnh tivi, thì thấy hắn cũng đang nhìn mình. Ánh mắt lãnh đạm, đôi mày chau lại như thể đang nhìn một con vật vật vã, khốn đốn.
Cố Thượng Phong: "..."
Tô An thấy hắn không nói gì, cậu liền chuyển ánh mắt xuống gấu bông của mình. Bỗng dưng biết có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, Tô An cũng có đôi phần không thoải mái.
Hai người trong phòng, một đứng, một ngồi cứ im lặng cũng không lên tiếng. Lúc này trợ lý của Cố Thượng Phong mới vội vã chạy vào phòng.
Thập Ninh (Beta) - trợ lý: "Giám Đốc Cố! Không hay rồi! Xảy ra chuyện———"
Lần này khi khẽ đưa mắt nhìn qua màn ảnh tivi, Tô An thấy hình ảnh phản chiếu không còn là cái bóng đơn độc của Cố Thượng Phong nữa. Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông khác, cậu không biết anh ta là ai. Nhưng nhìn khá hòa nhã, cũng rất điển trai.
Thập Ninh nhìn thấy Tô An, liền biết điều im miệng. Anh cúi thấp đầu, trịnh trọng mở miệng.
Thập Ninh: "Nhị Cố Phu Nhân."
Thấy có nhắc tới mình Tô An liền giật mình. Cậu xấu hổ vì khi nãy đã nhìn lén bọn họ nên lại ngoan ngoãn cúi đầu ôm chặt Teddy hơn.
Nói xong Thập Ninh liền căng thẳng nhìn Cố Thượng Phong, có vẻ anh rất gấp. Cố Thượng Phong thở dài, nhưng âm thanh phát ra cũng rất nhỏ nên cũng chẳng ai nghe thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thượng Phong: "Ra xe rồi nói."
Chỉ quăng lại một câu đơn giản như thế, Cố Thượng Phong liền ung dung, tự tại bước ra ngoài. Thấy hắn đã rời đi, lúc này Tô An mời thả lỏng một chút. Lại nhìn qua màn ảnh thấy chú Chương đang đi vào, Tô An liền vui vẻ quay phắt lại.
Tô An: "Chú Chương!"
Chú Chương vội vã chạy lại gần bên Tô An. Có vẻ lo lắng lắm.
Chú Chương: "Nhị Cố Phu Nhân, người không sao chứ? Người làm ta lo lắng quá. Đúng là không nên để người ở nhà một mình mà. Người có còn đau chỗ nào không?"
Nhận được một tràng câu hỏi khiến Tô An có chút choáng váng. Nhất thời không biết mở miệng thế nào liền nghe chú Chương tự trách.
Chú Chương: "Trời ơi, đều là lỗi của ta. Đáng lẽ ta không nên...không nên..."
Tô An: "Chú Chương, An An rất khỏe. Không đau chỗ nào hết."
Thấy thiếu niên đang ngồi trên sofa cười cười với mình. Chú Chương lại chạnh lòng. Đứa ngốc này đúng là không biết lo cho bản thân gì cả.
Chú Chương thở dài: "Tiểu An, chắc sáng giờ cháu chưa ăn gì. Dưới bếp có làm rất nhiều món ngon. Cháu có muốn ăn không?"
Nghe tới có đồ ăn hai mắt Tô An liền sáng ngời. Quả thức bé ngốc này chỉ cần được cho ăn liền ngoan ngoãn, vui vẻ lạ thường. Cũng đúng thôi, đối với một người bị ghẻ lạnh như cậu, được cho ăn chính là được quan tâm.
Tô An: "Được ạ!"
Tô An theo chân chú Chương xuống phòng bếp. Vẫn là chiếc bàn lớn cùng cái khăn trải bàn màu trắng tinh khôi. Nhưng những món ăn đã không còn là cơm trắng và canh rau như hôm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro