Không xong rồi!
2024-10-20 23:29:35
Cố Thượng Phong ra vẻ chán nản hắn vốn dĩ không thích những nơi ồn ào. Bỏ lại sự náo nhiệt và bạn đồng hành phía sau, Cố Thượng Phong lạnh lùng bước ra sân sau. Đây là căn nhà thuộc một phần của Tô Gia, quà nhiên cũng thật xa hoa và lộng lẫy.
Một mảnh vườn xanh ngát nhưng lại gợi cho người ta cảm giác lạnh lẽo bởi ánh tối bao trùm trên nó. Bỗng hình ảnh ngọt ngào của Tô An lại chợt kéo đến.
Tô An: "Cố Thượng Phong."
Một đứa nhỏ xa lạ lại chợt hiện lên. Đứa nhỏ đầy năng động và rực rỡ. Nhóc ta nở nụ cười rạng rỡ gọi tên hắn.
Nhưng.. là ai? Hắn không nhớ, nghĩ đến thì lại càng choáng váng.
Cố Thượng Phong: "Chắc lại sắp bị cảm lạnh đến ấm đầu rồi."
Cố Thượng Phong móc điện thoại của mình ra xem. Đã khá trễ khoảng tầm 12 giờ đêm. Có lẽ Tô An đã ngủ rồi.
Cố Thượng Phong: "Chắc là cậu ta ngủ rồi nhỉ? Chậc! Sao lại nghĩ đến cậu ta chứ!?"
Loạt soạt!
Cố Thượng Phong: "Ai!?
Tô Hinh bước ra từ bóng tối. Gương mặt có chút không vui, có lẽ là vừa bị chọc giận.
Tô Hinh: "Anh lại bỏ bạn đồng hành của mình giữa bữa tiệc để bỏ ra đây một mình sao?"
Cố Thượng Phong day day thái dương của mình: "Đã bị ai chọc giận rồi?"
Như chọc trúng tim đen. Tô Hinh xù lông mà mắng chửi. Có lẽ cậu ta đã thật sự bị chọc cho giận rồi. Miệng liền mắng chửi không ngớt, khóe mắt cũng không chịu thua mà long lanh ửng nước.
Tô Hinh: "'Lại là chị ta! Gia đình chị ta chẳng được ai tốt đẹp đàng hoàng cả!"
Chị ta mà Tô Hinh nhắc đến không ai khác ngoài Tô Yên. Cả hai đã ghen ghét nhau từ rất lâu, Tô Hinh luôn phải chịu thua trước cô ta. Dù không muốn thừa nhận nhưng chị ta quả thực rất có địa vị trong Tô Gia. Dường như họ cũng đang rất mong chờ nước cờ tiếp theo của cô ả.
Cố Thượng Phong: "Nói cho đang hoàng."
Tô Hinh bị chọc cho tức điên liền la lớn: "Là Tô Yên! Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Đi chung với Mặc Thiếu liền có thể lên mặt với tôi? Đúng là ả đàn bà điên! Cũng không xem đây là chỗ nào đi."
Cố Thượng Phong: *Tô Yên?*
Tô Hinh: "Thượng Phong! Anh phải lấy lại công bằng cho em! Em thực sự rất bực mình. Chị ta đã làm mất mặt em trước bao nhiêu người đó!"'
Tô Hinh: *Tên ngốc Cố Thượng Phong này còn không mau đi. Có biết mặt mũi ông đây sắp không còn nữa không?*
Cố Thượng Phong suy nghĩ gì đó liền quăng cho Tô Hinh một câu: "Tôi vô trong chút."
Tô Hinh thấy có ô dù chống lưng cũng không màng đến chuyện đó nữa. Nhìn bóng lưng Cố Thượng Phong bước vào nhà lại che miệng mình cười.
Tô Hinh: "Quả nhiên Alpha vẫn là một lũ đầu heo! Nói mấy câu ngon ngọt liền răm rắp nghe lời."
Loạt soạt!
Tô Hinh: "Ai!?"
Meow~~~
Tô Hinh nhìn qua chú mèo đang cong chân sợ hãi mà chạy. Có lẽ vì khi nãy cậu ta la khá lớn nên làm mèo ta sợ
hai ma ba cang mot cang cam dau ma chay.
Liếc nhìn chiếc mèo đã chạy khuất, cậu ta cũng chuẩn bị quay về bữa tiệc. Dù sao cũng là chủ bữa tiệc, không thể
vang mat Iau nhu vay dudc.
Lạch, cạch, lạch, cạch.
Tô Hinh sải bước chân chậm rãi trở vào nhà. Bỗng trong góc hẻm một lực tay mạnh mẽ kéo cậu vào bên trong.
Một người đàn ông với thân hình vạm vỡ. Ánh mắt hắn ta lóe sáng giữa bầu trời đêm u tối như con thú hoang dã đã tìm thấy con mồi của mình. Răng nanh đã mọc dài kèm chút dãi sinh lý. Lượng lớn Pheromone được tiết ra một cách mạnh mẽ và dày đặc. Tô Hinh lúc này như cá nằm trên thớt. Cậu ta biết mình sắp...không xong rồi!
Một mảnh vườn xanh ngát nhưng lại gợi cho người ta cảm giác lạnh lẽo bởi ánh tối bao trùm trên nó. Bỗng hình ảnh ngọt ngào của Tô An lại chợt kéo đến.
Tô An: "Cố Thượng Phong."
Một đứa nhỏ xa lạ lại chợt hiện lên. Đứa nhỏ đầy năng động và rực rỡ. Nhóc ta nở nụ cười rạng rỡ gọi tên hắn.
Nhưng.. là ai? Hắn không nhớ, nghĩ đến thì lại càng choáng váng.
Cố Thượng Phong: "Chắc lại sắp bị cảm lạnh đến ấm đầu rồi."
Cố Thượng Phong móc điện thoại của mình ra xem. Đã khá trễ khoảng tầm 12 giờ đêm. Có lẽ Tô An đã ngủ rồi.
Cố Thượng Phong: "Chắc là cậu ta ngủ rồi nhỉ? Chậc! Sao lại nghĩ đến cậu ta chứ!?"
Loạt soạt!
Cố Thượng Phong: "Ai!?
Tô Hinh bước ra từ bóng tối. Gương mặt có chút không vui, có lẽ là vừa bị chọc giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hinh: "Anh lại bỏ bạn đồng hành của mình giữa bữa tiệc để bỏ ra đây một mình sao?"
Cố Thượng Phong day day thái dương của mình: "Đã bị ai chọc giận rồi?"
Như chọc trúng tim đen. Tô Hinh xù lông mà mắng chửi. Có lẽ cậu ta đã thật sự bị chọc cho giận rồi. Miệng liền mắng chửi không ngớt, khóe mắt cũng không chịu thua mà long lanh ửng nước.
Tô Hinh: "'Lại là chị ta! Gia đình chị ta chẳng được ai tốt đẹp đàng hoàng cả!"
Chị ta mà Tô Hinh nhắc đến không ai khác ngoài Tô Yên. Cả hai đã ghen ghét nhau từ rất lâu, Tô Hinh luôn phải chịu thua trước cô ta. Dù không muốn thừa nhận nhưng chị ta quả thực rất có địa vị trong Tô Gia. Dường như họ cũng đang rất mong chờ nước cờ tiếp theo của cô ả.
Cố Thượng Phong: "Nói cho đang hoàng."
Tô Hinh bị chọc cho tức điên liền la lớn: "Là Tô Yên! Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Đi chung với Mặc Thiếu liền có thể lên mặt với tôi? Đúng là ả đàn bà điên! Cũng không xem đây là chỗ nào đi."
Cố Thượng Phong: *Tô Yên?*
Tô Hinh: "Thượng Phong! Anh phải lấy lại công bằng cho em! Em thực sự rất bực mình. Chị ta đã làm mất mặt em trước bao nhiêu người đó!"'
Tô Hinh: *Tên ngốc Cố Thượng Phong này còn không mau đi. Có biết mặt mũi ông đây sắp không còn nữa không?*
Cố Thượng Phong suy nghĩ gì đó liền quăng cho Tô Hinh một câu: "Tôi vô trong chút."
Tô Hinh thấy có ô dù chống lưng cũng không màng đến chuyện đó nữa. Nhìn bóng lưng Cố Thượng Phong bước vào nhà lại che miệng mình cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hinh: "Quả nhiên Alpha vẫn là một lũ đầu heo! Nói mấy câu ngon ngọt liền răm rắp nghe lời."
Loạt soạt!
Tô Hinh: "Ai!?"
Meow~~~
Tô Hinh nhìn qua chú mèo đang cong chân sợ hãi mà chạy. Có lẽ vì khi nãy cậu ta la khá lớn nên làm mèo ta sợ
hai ma ba cang mot cang cam dau ma chay.
Liếc nhìn chiếc mèo đã chạy khuất, cậu ta cũng chuẩn bị quay về bữa tiệc. Dù sao cũng là chủ bữa tiệc, không thể
vang mat Iau nhu vay dudc.
Lạch, cạch, lạch, cạch.
Tô Hinh sải bước chân chậm rãi trở vào nhà. Bỗng trong góc hẻm một lực tay mạnh mẽ kéo cậu vào bên trong.
Một người đàn ông với thân hình vạm vỡ. Ánh mắt hắn ta lóe sáng giữa bầu trời đêm u tối như con thú hoang dã đã tìm thấy con mồi của mình. Răng nanh đã mọc dài kèm chút dãi sinh lý. Lượng lớn Pheromone được tiết ra một cách mạnh mẽ và dày đặc. Tô Hinh lúc này như cá nằm trên thớt. Cậu ta biết mình sắp...không xong rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro