Phúc phận của k...
2024-10-20 23:29:35
Cố Thượng Phong bước từng bước đến trước cửa nhà. Hắn hiên ngang, tàn bạo cũng thật cao lãnh. Vẻ đẹp tựa như tranh. Ngon gió nhẹ lướt ngang như bồi thêm vẻ điển trai cho hắn. Dù vậy trên gương mặt tuyệt thế ấy chưa bao giờ hiện lên ý cười.
Chú Chương: "Thiếu Gia ngài đã về. Ngài có muốn dùng bữa không ạ?". Quản gia cung kính chào hỏi.
Thượng Phong hất tay qua loa tỏ ý muốn lên phòng nghỉ ngơi. Cũng đã là vị quản gia lâu năm của Cố Thượng Phong, chú Chương nhanh chóng bắt được tình hình mà lui về sau. Nhưng chưa đi được mấy bước hắn lại lên tiếng.
Cố Thượng Phong: "Cậu ta đâu rồi chú Chương?"
Chú Chương: "Nhị Thiếu Phu Nhân đã lên phòng ngủ rồi ạ. Xin Thiếu Gia nhẹ tay, bác sĩ đã căn dặn thể chất phu nhân vốn yếu ớt, cần được bồi dưỡng."
Thấy hắn không đáp lại mà liền bỏ lên lầu, thấy vậy chú Chương liền nở nụ cười hiền dịu. Đã rất lâu rồi chú chưa thấy hắn hỏi han đến ai. Có vẻ như lần này hắn sẽ phải hao tâm tổn sức với vị phu nhân này rồi. Nhìn qua biểu hiện thì có thể đoán được cậu ta bị ngốc. Có lẽ Cố Phu Nhân vẫn chưa biết được điều này. Có thể nói rằng 'kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc'. Làm người, khờ khạo một chút sẽ hạnh phúc, sống quá thông minh sẽ mệt mỏi.
Chuyện cậu ta là nam chú cũng vô tình biết được. Vì sáng nay khi chú vào phòng đã thấy bộ tóc giả nằm dưới sàn nhà. Đương nhiên Tô Gia không thể sơ sót như vậy được. Họ đã dặn cậu rất kĩ và nhiều lần. Nhưng có vẻ là do sáng nay không thể nhấc người lên nổi nên cậu đành mặc kệ. Thật may chú Chương không có biểu hiện gì, làm cho đứa ngốc nào đó vui vẻ, thầm mắng "Chú Chương thật ngốc."
...----------------...
Cố Thượng Phong bây giờ đang nằm đè lên người Tô An. Còn cậu vì bị đánh úp khi đang ngủ lại thêm vụ việc xảy ra tối qua nên bây giờ đang rất hoảng loạn. Thấy Cố Thượng Phong đang tỏa ra Pheromone một cách mạnh mẽ, Tô An sợ hãi mà vùng vẫy thoát ra khỏi đôi tay săn chắc kia.
Tô An: "B-bỏ ra!"
Tô An cố gắng thoát khỏi Cố Thượng Phong. Nhưng lại bị hắn dứt khoát nắm lại. Đôi mắt đen huyền của hắn cứ nhìn chăm chăm vào cậu, cứ như thể đã nhìn thấu mọi cớ sự.
Cố Thượng Phong: "Muốn chạy đi đâu?". Hắn vẫn vậy. Vẫn một giọng nói lạnh lẽo, không chút tình thương.
Dường như không để Tô An kịp trả lời. Cố Thượng Phong dùng môi mình áp đảo đối phương. Nụ hôn không tình không nguyện, pha lẫn mùi rượu và máu. Dần dần xuống cổ, ngực, eo và đùi. Thấy không thể kháng cự Tô An đành cắn răng chịu đựng. Nhưng hắn nào có để tâm? Điều bây giờ hắn muốn chỉ là thỏa mãn bản thân.
Chỉ tội cho đứa ngốc bất hạnh. Cha mẹ đã nói chỉ cần cậu gả thay cho em gái mọi người sẽ quan tâm và yêu thương cậu hơn. Sẽ có những người bạn mới muốn nói chuyện với cậu. Sẽ được đi ngắm biển hay đi đến những nơi mà cậu đã hằng ao ước. Cậu đã mơ về cảnh tượng đó không biết bao nhiêu lần. Vậy tại sao giờ đây lòng cậu lại đau đến thế?
Cảm xúc này là gì? Tô An không hiểu nó. Tại sao tim cậu lại nhói đến thế? Cậu không thích cảm giác này một chút nào. Nó khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến mức nghẹt thở. Như bản thân cậu đang bị nhần chìm xuống biển sâu lạnh giá. Nhưng cậu phải làm sao đây? Không có bố, không có mẹ hay là em gái để giúp cậu. Cậu phải làm sao bây giờ...? Có lẽ cậu ngốc đã quên rằng, 'họ' cũng chưa một lần ra tay giúp đỡ cậu.
Tô An: "Không, không thích! Đừng mà, cầu xin anh đừng làm nữa.". Tô An cứ thế cầu xin trong vô vọng.
Lại một đêm không thể ngủ...
Chú Chương: "Thiếu Gia ngài đã về. Ngài có muốn dùng bữa không ạ?". Quản gia cung kính chào hỏi.
Thượng Phong hất tay qua loa tỏ ý muốn lên phòng nghỉ ngơi. Cũng đã là vị quản gia lâu năm của Cố Thượng Phong, chú Chương nhanh chóng bắt được tình hình mà lui về sau. Nhưng chưa đi được mấy bước hắn lại lên tiếng.
Cố Thượng Phong: "Cậu ta đâu rồi chú Chương?"
Chú Chương: "Nhị Thiếu Phu Nhân đã lên phòng ngủ rồi ạ. Xin Thiếu Gia nhẹ tay, bác sĩ đã căn dặn thể chất phu nhân vốn yếu ớt, cần được bồi dưỡng."
Thấy hắn không đáp lại mà liền bỏ lên lầu, thấy vậy chú Chương liền nở nụ cười hiền dịu. Đã rất lâu rồi chú chưa thấy hắn hỏi han đến ai. Có vẻ như lần này hắn sẽ phải hao tâm tổn sức với vị phu nhân này rồi. Nhìn qua biểu hiện thì có thể đoán được cậu ta bị ngốc. Có lẽ Cố Phu Nhân vẫn chưa biết được điều này. Có thể nói rằng 'kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc'. Làm người, khờ khạo một chút sẽ hạnh phúc, sống quá thông minh sẽ mệt mỏi.
Chuyện cậu ta là nam chú cũng vô tình biết được. Vì sáng nay khi chú vào phòng đã thấy bộ tóc giả nằm dưới sàn nhà. Đương nhiên Tô Gia không thể sơ sót như vậy được. Họ đã dặn cậu rất kĩ và nhiều lần. Nhưng có vẻ là do sáng nay không thể nhấc người lên nổi nên cậu đành mặc kệ. Thật may chú Chương không có biểu hiện gì, làm cho đứa ngốc nào đó vui vẻ, thầm mắng "Chú Chương thật ngốc."
...----------------...
Cố Thượng Phong bây giờ đang nằm đè lên người Tô An. Còn cậu vì bị đánh úp khi đang ngủ lại thêm vụ việc xảy ra tối qua nên bây giờ đang rất hoảng loạn. Thấy Cố Thượng Phong đang tỏa ra Pheromone một cách mạnh mẽ, Tô An sợ hãi mà vùng vẫy thoát ra khỏi đôi tay săn chắc kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô An: "B-bỏ ra!"
Tô An cố gắng thoát khỏi Cố Thượng Phong. Nhưng lại bị hắn dứt khoát nắm lại. Đôi mắt đen huyền của hắn cứ nhìn chăm chăm vào cậu, cứ như thể đã nhìn thấu mọi cớ sự.
Cố Thượng Phong: "Muốn chạy đi đâu?". Hắn vẫn vậy. Vẫn một giọng nói lạnh lẽo, không chút tình thương.
Dường như không để Tô An kịp trả lời. Cố Thượng Phong dùng môi mình áp đảo đối phương. Nụ hôn không tình không nguyện, pha lẫn mùi rượu và máu. Dần dần xuống cổ, ngực, eo và đùi. Thấy không thể kháng cự Tô An đành cắn răng chịu đựng. Nhưng hắn nào có để tâm? Điều bây giờ hắn muốn chỉ là thỏa mãn bản thân.
Chỉ tội cho đứa ngốc bất hạnh. Cha mẹ đã nói chỉ cần cậu gả thay cho em gái mọi người sẽ quan tâm và yêu thương cậu hơn. Sẽ có những người bạn mới muốn nói chuyện với cậu. Sẽ được đi ngắm biển hay đi đến những nơi mà cậu đã hằng ao ước. Cậu đã mơ về cảnh tượng đó không biết bao nhiêu lần. Vậy tại sao giờ đây lòng cậu lại đau đến thế?
Cảm xúc này là gì? Tô An không hiểu nó. Tại sao tim cậu lại nhói đến thế? Cậu không thích cảm giác này một chút nào. Nó khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến mức nghẹt thở. Như bản thân cậu đang bị nhần chìm xuống biển sâu lạnh giá. Nhưng cậu phải làm sao đây? Không có bố, không có mẹ hay là em gái để giúp cậu. Cậu phải làm sao bây giờ...? Có lẽ cậu ngốc đã quên rằng, 'họ' cũng chưa một lần ra tay giúp đỡ cậu.
Tô An: "Không, không thích! Đừng mà, cầu xin anh đừng làm nữa.". Tô An cứ thế cầu xin trong vô vọng.
Lại một đêm không thể ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro