[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Trêu chọc.

2024-10-20 23:29:35

Sau khi Tô An rời khỏi phòng ăn, không khí trong nhà vẫn im lặng như cũ, nhưng không kéo dài lâu. Một lúc sau, tiềng bước chân vang lên từ cửa trước, theo sau là giọng của Mặc Quân vang lên đầy thoải mái.

Mặc Quân: "Thượng Phong, sao cậu còn chưa đuổi tên nhóc ấy đi nữa?"

Cố Thượng Phong ngồi trầm ngâm, nhưng ánh mắt lóe lên một tia sắc bén khi nghe thấy giọng của người bạn thân từ thời niên thiếu. Hắn không phản ứng ngay, chỉ đơn giản rót thêm một tách trà và đưa mắt nhìn ra cửa, nơi

Mặc Quân đang bước vào cùng Thập Ninh, thư ký thân tín của hắn.

Mặc Quân là người cao lớn, phong thái ung dung nhưng đầy tự tin, khác hoàn toàn với vẻ nghiêm nghị của

Thượng Phong. Họ ghét nhau ra mặt, nhưng không ai thể hiện rõ ra ngoài, trừ những cái lườm đầy ngầm ý. Thập Ninh, với vẻ ngoài lạnh lùng và phong cách làm việc chuyên nghiệp, không đáp lại ánh nhìn khiêu khích của Mặc Quân mà chỉ đi thẳng về phía Thượng Phong, báo cáo một vài việc về công ty.

Thập Ninh: "Tôi sẽ đi tìm giám đốc ở phòng làm việc."

Thập Ninh nói nhanh rồi lặng lẽ rời đi, không muốn ở lại lâu hơn với Mặc Quân. Mặc Quân bật cười khẽ khi thấy thái độ của Y. Anh không thể ngừng trò chuyện khiêu khích mỗi khi gặp Thập Ninh, và cũng chẳng bận tâm gì đến phản ứng của Y. Thật ra, giữa họ luôn tồn tại một sự đối đầu ngầm, một mối quan hệ phức tạp đầy mâu thuẫn, nhưng cả hai đều không muốn công khai.

Khi không còn ai khác trong phòng, Mặc Quân bước tới bên cửa số, nhìn ra phía vườn sau, nơi Tô An đang ngồi lặng lẽ trên ghế đá, ánh mắt lơ đãng dõi theo những bông hoa trong gió. Một nụ cười tinh nghịch thoáng qua trên khuôn mặt Mặc Quân.

Mặc Quân: "Cậu ta có vẻ buồn nhỉ?" Anh quay lại nhìn Thượng Phong, giọng điệu vừa có chút trêu chọc, vừa có chút quan tâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thượng Phong không đáp, chỉ nhìn thẳng vào người bạn thân, đôi mắt chứa đựng một sự không thoải mái rõ rệt.

Hắn luôn cảm thấy khó chịu khi Mặc Quân nói chuyện với Tô An, mặc dù chính hắn cũng chẳng rõ lý do tại sao.

Có lẽ vì Tô An quá dễ bị tổn thương, và Mặc Quân thì luôn thích đùa cợt mà chẳng quan tâm đến cảm xúc của người khác.

"Tôi ra ngoài một chút." Mặc Quân nói, tay nhét vào túi áo, dáng đi thoải mái tiến thẳng về phía cửa sau.

Ngoài vườn, Tô An ngồi im lặng, lòng ngổn ngang những suy nghĩ về mối quan hệ phức tạp với Cố Thượng Phong. Cậu không thể hiểu nổi vì sao người đàn ông này lại đối xử lạnh nhạt với mình như vậy, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng mình vẫn luôn ngưỡng mộ Thượng Phong. Dù có lúc sợ hãi, cậu vẫn không thể nào quên được những khoảnh khắc nhỏ bé khi họ ở gần nhau.

Mặc Quân: "Ngồi đây thẩn thơ làm gì thế, nhóc con?"

Giọng nói bất chợt vang lên từ phía sau khiến Tô An giật mình. Cậu quay đầu lại, thấy Mặc Quân đang bước tới, nụ cười đầy vẻ trêu chọc trên môi. Hắn ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt tinh nghịch quan sát cậu một cách tò mò.

"Mặc tiên sinh" Tô An lí nhí chào, không dám nhìn thẳng vào Mặc Quân.

"Thật là ngoan a~~~" Mặc Quân cười, giọng điệu rõ ràng có ý trêu chọc. "Sao lại ra đây ngồi một mình? Hay là...

bị Thượng Phong đuổi đi?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô An lúng túng, không biết phải trả lời thế nào. Cậu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng Mặc Quân nói trúng tim đen khiến cậu cảm thấy khó chịu. "Không phải... An An chỉ ra đây... để hít thở không khí thôi ạ."

Mặc Quân cười lớn hơn, nghiêng người tới gần Tô An, đôi mắt hắn ánh lên một tia tinh nghịch.

Mặc Quân: "Thật vậy sao? Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu bị cậu ta bỏ rơi rồi chứ. Khà khà..."

Lời nói đùa ấy khiến Tô An đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống chân, không biết phải đáp lại thế nào. Cậu cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch và yếu đuối khi đứng trước Mặc Quân, người luôn tỏ ra tự tin và thoải mái.

Từ phía cửa sổ phòng ăn, Cố Thượng Phong nhìn ra ngoài, đôi mắt sắc bén như đang theo dõi từng cử động của hai người ngoài vườn. Hắn không hiểu tại sao cảm thấy bực bội khi thấy Mặc Quân lại gần Tô An. Dù hắn không thích Tô An, nhưng cảm giác bị người bạn thân đùa cợt với cậu nhóc này lại khiến hắn khó chịu một cách lạ lùng.

Đứng yên một lát, cuối cùng Cố Thượng Phong không kiềm chế được mà bước ra khỏi nhà, hướng thẳng tới hai người đang ngồi ở vườn. Khi hắn đến nơi, ánh mắt lạnh lùng của hắn lập tức khiến không khí trở nên nặng nề.

"Mặc Quân, cậu không có việc gì làm à?" Thượng Phong nhướng mày hỏi, giọng điệu sắc bén, khiến nụ cười trên mặt Mặc Quân dần tắt.

"Thượng Phong." Mặc Quân nhún vai, nửa đùa nửa thật. "Tôi chỉ muốn trò chuyện với nhóc con một chút thôi.

Sao lại nghiêm trọng vậy?"

"Tôi không có thời gian cho mấy trò đùa của cậu." Cố Thượng Phong đáp lại, ánh mắt lạnh như băng hướng thẳng vào Tô An, khiến cậu cảm thấy như bị đẩy vào giữa hai người đàn ông tàn nhẫn này...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Số ký tự: 0