"... CÓ TÔI Ở Đ...
Tương Tử Bối
2024-11-19 03:50:08
Diệp Thời Ý từng dự không ít tiệc tối, bình thường tuy hai cha con không hay nói chuyện với nhau nhưng mỗi lần Diệp Mạnh Nhiên đi mấy hoạt động
xã giao có quy mô đều sẽ mang theo cậu.
Đáng tiếc khi ấy cậu còn trẻ lại kiêu ngạo, gia cảnh tốt, không muốn theo Diệp Mạnh Nhiên tiếp rượu người khác, nên dẫn tới việc một mối quan hệ xã giao cậu cũng không có.
Sau khi ra khỏi thư phòng, cậu lập tức thu dọn đồ rồi ra ngoài.
Vì điểm đến tương đối gần nên cậu không lái xe, nhưng vì không khống chế lực tay tốt nên lúc đóng cửa vẫn phát ra tiếng động mạnh.
Trong thư phòng, Tưởng Du Chi hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng rời đi của cậu.
/mình để là 'thư phòng' thay vì 'phòng làm việc' để phân biệt với phòng làm việc của Tưởng Du Chi ở công ty, trong lúc đọc có chỗ nào mn thấy có chỗ nào bị lậm QT hoặc dùng từ Hán Việt không hợp lý thì cứ comment để mình sửa nhé/
Chỉ nhìn thêm một cái, anh lại vùi đầu tiếp tục đọc tài liệu trên tay. Việc phải ra khỏi nhà để chạy đi báo cáo chính anh cũng thấy quá rườm rà không muốn làm, nên cũng không bắt người khác làm.
Hai mươi phút sau, di động nhẹ nhàng 'tinh' một tiếng.
Hai người họ mới thêm WeChat nhau hôm qua, khung hội thoại vẫn chỉ có một lời nhắn của hệ thống: "Bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện".
Hiện tại đã có thêm hai tin nhắn.
Diệp Thời Ý: Chi ca, có cần tôi mua giúp mấy thứ này không?
Còn có một bức ảnh, hình ảnh được chụp trong một hiệu thuốc, trên tay cầm một hộp thuốc.
Hình hộp thuốc hơi mờ, Tưởng Du Chi không nhìn rõ tên thuốc. Anh cau mày, mở lại khung hội thoại định gõ chữ xong lại ngại phiền, trực tiếp mở mục tin nhắn thoại.
"Em bị ốm?"
Gửi xong, anh để điện thoại trong tầm tay, màn hình sáng lên. Rất nhanh đã hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn", sau đó chuyển thành "Đối phương đang thu âm tin nhắn thoại".
Diệp Thời Ý: "Không phải...... Đây là thuốc giải rượu."
Tưởng Du Chi: "Em mua thuốc giải rượu làm gì."
Diệp Thời Ý: "Tối mai không phải cần đi dự tiệc sao, để đề phòng......"
Tưởng Du Chi nghe xong, khóe miệng cong cong.
"Không cần mua, có tôi ở đó, không ai dám chuốc rượu em."
Điện thoại Diệp Thời Ý chất lượng không tốt lắm, để sát tai vẫn không nghe được tin nhắn thoại, chỉ có thể bật loa ngoài. Nghe được lời nói dịu dàng của người bên kia, vành tai hơi đỏ lên, bà chủ tiệm thuốc đứng gần đó mỉm cười đầy ẩn ý.
"Thật ra tửu lượng của tôi không tốt lắm......"
Nói được một nửa thì cậu ngừng lời, vuốt lên trên, hủy tin nhắn thoại đang thu dở. Sau đó lại nghĩ nghĩ, một lần nữa mở lên giao diện nhập tin nhắn thoại.
"Vâng."
Nói xong, cậu cất điện thoại, cầm hộp thuốc hỏi bà chủ: "Loại này bao nhiêu tiền một hộp?"
Bà chủ có chút ngạc nhiên: "Không phải bạn trai cậu không cho mua sao?"
Diệp Thời Ý mấp máy môi, không trả lời.
Dù sao cậu có mua, Tưởng Du Chi cũng không biết.
Sau khi đi ra khỏi hiệu thuốc, Diệp Thời Ý nhìn quanh bốn phía, chậm rãi đi bộ về.
Có thể vì yêu cầu yên tĩnh, nhà Tưởng Du Chi mua ở một khu biệt thự cao cấp, xung quanh không phải khu thương mại, xe cộ ra vào còn nhiều hơn người, có siêu thị và nhà hàng nhưng đều không phải cửa hàng lớn.
Lúc cậu đi bộ lưng vẫn giữ thẳng, chân lại dài, còn đẹp trai, hầu như ai đi qua cũng nhìn cậu một cái.
Lúc đi qua sân thể thao, một tiếng kêu bỗng vang lên gần cậu ——
"Cẩn thận!"
Diệp Thời Ý phản ứng cực nhanh, nháy mắt đã xoay người, một tay nhẹ nhàng bắt được quả bóng rổ đang bay đến.
Mấy người đang chơi bóng nhìn thấy cậu như vậy đều giật mình, người lúc nãy kêu lên nhắc nhở cậu đã lấy lại tinh thần, đi về phía trước một chút.
"Ngại quá, bọn họ chuyền bóng không tốt, dùng quá nhiều lực."
"Không sao." Diệp Thời Ý ném trả quả bóng rổ, quả bóng đập mấy lần trên mặt đất rồi dừng lại cạnh chân của người kia.
Cậu xoay người chuẩn bị rời đi, người nọ lại nói: "Cậu chuyền bóng không tồi, muốn đánh vài trận không?"
Diệp Thời Ý không quay đầu lại, xua xua tay xem như cự tuyệt.
**
Lúc đi dự tiệc tối cùng ngày, Tưởng Du Chi không tự lái xe, thư ký Ngô hiếm khi được xuất hiện ở nhà anh.
Diệp Thời Ý lúc này mới phát hiện, lúc ở thành phố A thư ký Ngô vẫn luôn theo sát bên người Tưởng Du Chi, nhưng sau khi trở lại thành phố B lại chưa bao giờ xuất hiện ở nhà anh.
Cậu thay bộ âu phục hôm trước mặc đi lãnh chứng, lên xe với Tưởng Du Chi.
Tưởng Du Chi hôm nay cũng mặc một màu đen, hai người ngồi cùng một chỗ trông cực kỳ đẹp đôi, thư ký Ngô vội vàng liếc qua kính chiếu hậu, lập tức thu hồi ánh mắt.
Tưởng Du Chi cầm lấy túi nhỏ ở bên cạnh đặt lên trên đùi cậu: "Quà tặng, lát tới nơi em đưa."
Diệp Thời Ý gật đầu: "...... Vâng."
Xe chạy một mạch lên núi, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà ven sườn núi.
Đến lúc xuống xe Diệp Thời Ý mới phát hiện, buổi tiệc tối nay không hề giống với ấn tượng về tiệc tối trước giờ của cậu.
Mấy buổi tiệc tối cậu đã đi đều được tổ chức trong phòng tiệc khách sạn, hoặc bao cả khách sạn, rực rỡ ánh đèn, lộng lẫy xa hoa.
Buổi tiệc hôm nay lại không giống, lúc này trời đã tối, từ chỗ của bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy trong sân có cả nam và nữ, cách một khoảng trên mặt đất lại có một chiếc đèn, ánh sáng trên sân cũng không quá rực rỡ, chỉ vừa đủ để nhìn rõ mặt người.
Bởi vì ở trên núi nên nên sân được thiết kế cực kỳ rộng, chắc là nơi tổ chức buổi tiệc tối nay.
Thần Hồng Thác đứng ở cửa đã lâu, lúc nhìn thấy xe Tưởng Du Chi đôi mắt cũng sáng lên, nhanh chóng đi về phía bọn họ.
"Người anh em, sao cậu tới muộn vậy......" Thần Hồng Thác ngoài miệng là chào hỏi Tưởng Du Chi nhưng đôi mắt vẫn dán vào người bên cạnh anh.
Khuôn mặt này...... Bảo sao Tưởng lão đại quan tâm. Thần Hồng Thác đã gặp qua rất nhiều người nhưng vẫn cảm thấy Diệp Thời Ý đẹp trai, cả người toát lên vẻ sạch sẽ lại ngoan ngoãn.
Y liếc nhìn sắc mặt Tưởng Du Chi, cười hì hì gọi: "Anh dâu." /nguyên gốc là 'tẩu tử' (chị dâu) nhưng mình nghĩ để 'anh dâu' hợp lý hơn/
Diệp Thời Ý không ngờ có ngày mình lại bị gọi là 'anh dâu', cậu cũng không biết có nên trả lời hay không, tốt nhất là không đáp lại nên giả vờ như không nghe thấy.
Thần Hồng Thác không được đáp lại, lại gọi: "Anh dâu! Ăn cơm chưa?"
Diệp Thời Ý bối rối đáp: "...... Ăn rồi."
"Cậu không đi tiếp đón mọi người, ở đây làm gì?" Tưởng Du Chi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu ghét bỏ.
"Tôi tới gặp anh dâu mà." Thần Hồng Thác nói: "Anh dâu, tôi tên Thần Hồng Thác. Cậu vừa đến thành phố B, nhất định trời xa đất lạ. Nào, chúng ta trao đổi WeChat, cậu quét tôi đi, sau này cậu có chuyện gì mà Tưởng lão đại đang bận không lo được thì cứ bảo tôi, gọi lúc nào là tôi đến lúc đấy!"
"Cất điện thoại của cậu đi." Tưởng Du Chi cũng không nhìn y lần nào, bàn tay đặt ở eo Diệp Thời Ý, đi qua Thần Hồng Thác, mang cậu vào bên trong.
Diệp Thời Ý theo lực tay của anh mà rời bước, cũng không định trao đổi WeChat với Trần Hồng Thác.
Cũng không phải không muốn trao đổi, mà là...... di động của cậu đời cũ quá rồi.
Người làm kinh doanh chắc sẽ có thói quen đánh giá người khác, trong mấy buổi tiệc như thế này lại càng phải chú ý cách ăn mặc cùng quần áo, cậu không phải người sĩ diện, chỉ sợ làm xấu mặt Tưởng Du Chi.
Diệp Thời Ý lẳng lặng bước đi, cân nhắc sau khi trở về sẽ đổi điện thoại.
Hai người vừa đi vào liền thu hút không ít sự chú ý, dù sao hai người đều cao, đứng giữa mấy người đàn ông phần lớn ở độ tuổi trung niên nên khá nổi bật.
Thần phu nhân nhìn thấy liền ung dung đi về phía bọn họ.
"Du Chi, tới rồi sao?" tay Thần phu nhân cầm ly rượu, mỉm cười nhẹ nhàng, đầy khí chất phu nhân nhà quyền quý: "Dì đã mời Tưởng lão phu nhân nhưng bà không muốn tới...... Hôm khác dì qua thăm bà sau vậy."
Tưởng Du Chi nhẹ nhàng đáp lời: "Dì, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, hơn nửa năm rồi......" Ánh mắt Thần phu nhân vừa chuyển, nụ cười thâm thúy, dịu dàng hỏi: "Đây là người mới kết hôn với cháu à?"
Diệp Thời Ý biết nên tự mình nói chuyện, cậu tươi cười, đưa quà qua: "Chào dì, cháu là Diệp Thời Ý."
Ánh đèn hắt lên mặt cậu, đường nét trên mặt cũng trở nên mơ hồ, Tưởng Du Chi hơi nghiêng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy góc nghiêng mặt cậu cùng khóe miệng tươi cười.
Diệp Thời Ý này, trước mặt bà hay Thần phu nhân đều là một vẻ tươi cười, ngược lại lúc ở trước mặt anh sao lại keo kiệt như vậy?
Tưởng Du Chi trong lòng thầm ghen tị, chỉ nhìn vài giây rồi thu hồi tầm mắt.
Quên đi, nụ cười xã giao này cũng không đẹp bằng nụ cười của cậu ở Cục Dân Chính ngày hôm đó.
Đáng tiếc khi ấy cậu còn trẻ lại kiêu ngạo, gia cảnh tốt, không muốn theo Diệp Mạnh Nhiên tiếp rượu người khác, nên dẫn tới việc một mối quan hệ xã giao cậu cũng không có.
Sau khi ra khỏi thư phòng, cậu lập tức thu dọn đồ rồi ra ngoài.
Vì điểm đến tương đối gần nên cậu không lái xe, nhưng vì không khống chế lực tay tốt nên lúc đóng cửa vẫn phát ra tiếng động mạnh.
Trong thư phòng, Tưởng Du Chi hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng rời đi của cậu.
/mình để là 'thư phòng' thay vì 'phòng làm việc' để phân biệt với phòng làm việc của Tưởng Du Chi ở công ty, trong lúc đọc có chỗ nào mn thấy có chỗ nào bị lậm QT hoặc dùng từ Hán Việt không hợp lý thì cứ comment để mình sửa nhé/
Chỉ nhìn thêm một cái, anh lại vùi đầu tiếp tục đọc tài liệu trên tay. Việc phải ra khỏi nhà để chạy đi báo cáo chính anh cũng thấy quá rườm rà không muốn làm, nên cũng không bắt người khác làm.
Hai mươi phút sau, di động nhẹ nhàng 'tinh' một tiếng.
Hai người họ mới thêm WeChat nhau hôm qua, khung hội thoại vẫn chỉ có một lời nhắn của hệ thống: "Bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện".
Hiện tại đã có thêm hai tin nhắn.
Diệp Thời Ý: Chi ca, có cần tôi mua giúp mấy thứ này không?
Còn có một bức ảnh, hình ảnh được chụp trong một hiệu thuốc, trên tay cầm một hộp thuốc.
Hình hộp thuốc hơi mờ, Tưởng Du Chi không nhìn rõ tên thuốc. Anh cau mày, mở lại khung hội thoại định gõ chữ xong lại ngại phiền, trực tiếp mở mục tin nhắn thoại.
"Em bị ốm?"
Gửi xong, anh để điện thoại trong tầm tay, màn hình sáng lên. Rất nhanh đã hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn", sau đó chuyển thành "Đối phương đang thu âm tin nhắn thoại".
Diệp Thời Ý: "Không phải...... Đây là thuốc giải rượu."
Tưởng Du Chi: "Em mua thuốc giải rượu làm gì."
Diệp Thời Ý: "Tối mai không phải cần đi dự tiệc sao, để đề phòng......"
Tưởng Du Chi nghe xong, khóe miệng cong cong.
"Không cần mua, có tôi ở đó, không ai dám chuốc rượu em."
Điện thoại Diệp Thời Ý chất lượng không tốt lắm, để sát tai vẫn không nghe được tin nhắn thoại, chỉ có thể bật loa ngoài. Nghe được lời nói dịu dàng của người bên kia, vành tai hơi đỏ lên, bà chủ tiệm thuốc đứng gần đó mỉm cười đầy ẩn ý.
"Thật ra tửu lượng của tôi không tốt lắm......"
Nói được một nửa thì cậu ngừng lời, vuốt lên trên, hủy tin nhắn thoại đang thu dở. Sau đó lại nghĩ nghĩ, một lần nữa mở lên giao diện nhập tin nhắn thoại.
"Vâng."
Nói xong, cậu cất điện thoại, cầm hộp thuốc hỏi bà chủ: "Loại này bao nhiêu tiền một hộp?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà chủ có chút ngạc nhiên: "Không phải bạn trai cậu không cho mua sao?"
Diệp Thời Ý mấp máy môi, không trả lời.
Dù sao cậu có mua, Tưởng Du Chi cũng không biết.
Sau khi đi ra khỏi hiệu thuốc, Diệp Thời Ý nhìn quanh bốn phía, chậm rãi đi bộ về.
Có thể vì yêu cầu yên tĩnh, nhà Tưởng Du Chi mua ở một khu biệt thự cao cấp, xung quanh không phải khu thương mại, xe cộ ra vào còn nhiều hơn người, có siêu thị và nhà hàng nhưng đều không phải cửa hàng lớn.
Lúc cậu đi bộ lưng vẫn giữ thẳng, chân lại dài, còn đẹp trai, hầu như ai đi qua cũng nhìn cậu một cái.
Lúc đi qua sân thể thao, một tiếng kêu bỗng vang lên gần cậu ——
"Cẩn thận!"
Diệp Thời Ý phản ứng cực nhanh, nháy mắt đã xoay người, một tay nhẹ nhàng bắt được quả bóng rổ đang bay đến.
Mấy người đang chơi bóng nhìn thấy cậu như vậy đều giật mình, người lúc nãy kêu lên nhắc nhở cậu đã lấy lại tinh thần, đi về phía trước một chút.
"Ngại quá, bọn họ chuyền bóng không tốt, dùng quá nhiều lực."
"Không sao." Diệp Thời Ý ném trả quả bóng rổ, quả bóng đập mấy lần trên mặt đất rồi dừng lại cạnh chân của người kia.
Cậu xoay người chuẩn bị rời đi, người nọ lại nói: "Cậu chuyền bóng không tồi, muốn đánh vài trận không?"
Diệp Thời Ý không quay đầu lại, xua xua tay xem như cự tuyệt.
**
Lúc đi dự tiệc tối cùng ngày, Tưởng Du Chi không tự lái xe, thư ký Ngô hiếm khi được xuất hiện ở nhà anh.
Diệp Thời Ý lúc này mới phát hiện, lúc ở thành phố A thư ký Ngô vẫn luôn theo sát bên người Tưởng Du Chi, nhưng sau khi trở lại thành phố B lại chưa bao giờ xuất hiện ở nhà anh.
Cậu thay bộ âu phục hôm trước mặc đi lãnh chứng, lên xe với Tưởng Du Chi.
Tưởng Du Chi hôm nay cũng mặc một màu đen, hai người ngồi cùng một chỗ trông cực kỳ đẹp đôi, thư ký Ngô vội vàng liếc qua kính chiếu hậu, lập tức thu hồi ánh mắt.
Tưởng Du Chi cầm lấy túi nhỏ ở bên cạnh đặt lên trên đùi cậu: "Quà tặng, lát tới nơi em đưa."
Diệp Thời Ý gật đầu: "...... Vâng."
Xe chạy một mạch lên núi, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà ven sườn núi.
Đến lúc xuống xe Diệp Thời Ý mới phát hiện, buổi tiệc tối nay không hề giống với ấn tượng về tiệc tối trước giờ của cậu.
Mấy buổi tiệc tối cậu đã đi đều được tổ chức trong phòng tiệc khách sạn, hoặc bao cả khách sạn, rực rỡ ánh đèn, lộng lẫy xa hoa.
Buổi tiệc hôm nay lại không giống, lúc này trời đã tối, từ chỗ của bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy trong sân có cả nam và nữ, cách một khoảng trên mặt đất lại có một chiếc đèn, ánh sáng trên sân cũng không quá rực rỡ, chỉ vừa đủ để nhìn rõ mặt người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì ở trên núi nên nên sân được thiết kế cực kỳ rộng, chắc là nơi tổ chức buổi tiệc tối nay.
Thần Hồng Thác đứng ở cửa đã lâu, lúc nhìn thấy xe Tưởng Du Chi đôi mắt cũng sáng lên, nhanh chóng đi về phía bọn họ.
"Người anh em, sao cậu tới muộn vậy......" Thần Hồng Thác ngoài miệng là chào hỏi Tưởng Du Chi nhưng đôi mắt vẫn dán vào người bên cạnh anh.
Khuôn mặt này...... Bảo sao Tưởng lão đại quan tâm. Thần Hồng Thác đã gặp qua rất nhiều người nhưng vẫn cảm thấy Diệp Thời Ý đẹp trai, cả người toát lên vẻ sạch sẽ lại ngoan ngoãn.
Y liếc nhìn sắc mặt Tưởng Du Chi, cười hì hì gọi: "Anh dâu." /nguyên gốc là 'tẩu tử' (chị dâu) nhưng mình nghĩ để 'anh dâu' hợp lý hơn/
Diệp Thời Ý không ngờ có ngày mình lại bị gọi là 'anh dâu', cậu cũng không biết có nên trả lời hay không, tốt nhất là không đáp lại nên giả vờ như không nghe thấy.
Thần Hồng Thác không được đáp lại, lại gọi: "Anh dâu! Ăn cơm chưa?"
Diệp Thời Ý bối rối đáp: "...... Ăn rồi."
"Cậu không đi tiếp đón mọi người, ở đây làm gì?" Tưởng Du Chi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu ghét bỏ.
"Tôi tới gặp anh dâu mà." Thần Hồng Thác nói: "Anh dâu, tôi tên Thần Hồng Thác. Cậu vừa đến thành phố B, nhất định trời xa đất lạ. Nào, chúng ta trao đổi WeChat, cậu quét tôi đi, sau này cậu có chuyện gì mà Tưởng lão đại đang bận không lo được thì cứ bảo tôi, gọi lúc nào là tôi đến lúc đấy!"
"Cất điện thoại của cậu đi." Tưởng Du Chi cũng không nhìn y lần nào, bàn tay đặt ở eo Diệp Thời Ý, đi qua Thần Hồng Thác, mang cậu vào bên trong.
Diệp Thời Ý theo lực tay của anh mà rời bước, cũng không định trao đổi WeChat với Trần Hồng Thác.
Cũng không phải không muốn trao đổi, mà là...... di động của cậu đời cũ quá rồi.
Người làm kinh doanh chắc sẽ có thói quen đánh giá người khác, trong mấy buổi tiệc như thế này lại càng phải chú ý cách ăn mặc cùng quần áo, cậu không phải người sĩ diện, chỉ sợ làm xấu mặt Tưởng Du Chi.
Diệp Thời Ý lẳng lặng bước đi, cân nhắc sau khi trở về sẽ đổi điện thoại.
Hai người vừa đi vào liền thu hút không ít sự chú ý, dù sao hai người đều cao, đứng giữa mấy người đàn ông phần lớn ở độ tuổi trung niên nên khá nổi bật.
Thần phu nhân nhìn thấy liền ung dung đi về phía bọn họ.
"Du Chi, tới rồi sao?" tay Thần phu nhân cầm ly rượu, mỉm cười nhẹ nhàng, đầy khí chất phu nhân nhà quyền quý: "Dì đã mời Tưởng lão phu nhân nhưng bà không muốn tới...... Hôm khác dì qua thăm bà sau vậy."
Tưởng Du Chi nhẹ nhàng đáp lời: "Dì, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, hơn nửa năm rồi......" Ánh mắt Thần phu nhân vừa chuyển, nụ cười thâm thúy, dịu dàng hỏi: "Đây là người mới kết hôn với cháu à?"
Diệp Thời Ý biết nên tự mình nói chuyện, cậu tươi cười, đưa quà qua: "Chào dì, cháu là Diệp Thời Ý."
Ánh đèn hắt lên mặt cậu, đường nét trên mặt cũng trở nên mơ hồ, Tưởng Du Chi hơi nghiêng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy góc nghiêng mặt cậu cùng khóe miệng tươi cười.
Diệp Thời Ý này, trước mặt bà hay Thần phu nhân đều là một vẻ tươi cười, ngược lại lúc ở trước mặt anh sao lại keo kiệt như vậy?
Tưởng Du Chi trong lòng thầm ghen tị, chỉ nhìn vài giây rồi thu hồi tầm mắt.
Quên đi, nụ cười xã giao này cũng không đẹp bằng nụ cười của cậu ở Cục Dân Chính ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro