"Tôi chỉ không...
Tương Tử Bối
2024-11-19 03:50:08
Bảo sao cậu lại thấy giọng nói này quen như vậy.
Đã nghe thấy trên xe lúc trước, còn nghe qua...... trong điện thoại.
Tưởng Du Chi hiển nhiên rất vừa lòng với vẻ mặt kinh ngạc của cậu. Khoảng 2 phút sau, cả hai người cũng chưa lên tiếng.
Diệp Thời Ý là bị dọa, Tưởng Du Chi là...... nhàn hạ.
Anh nhàn nhạt đứng ở chỗ cũ, lần đầu tiên nhìn kỹ cậu thanh niên trước mặt khi cả hai đều tỉnh táo.
Đôi mắt không quá to nhưng rất đẹp, lông mi dày, dù mới say rượu xong nhưng làn da nhìn qua không hề có tỳ vết gì.
Ngoại trừ mùi rượu trên người thì tất cả đều khá tốt.
"Tưởng...... tiên sinh." Diệp Thời Ý gian nan đem hai tiếng cuối cùng gọi ra.
Cậu có thể an ủi chính mình rằng vị trước mặt này với vị hôn phu kia của cậu không phải cùng là một vị Tưởng tiên sinh được không?
Không thể.
Bỏ qua giọng nói thì người có cùng khí chất và trang phục, lại cùng tên là Tưởng Du Chi, cậu cảm thấy mình không may mắn đến mức gặp được hai người như vậy.
"Ừm," Tưởng Du Chi ngồi vào sofa đối diện, để tay lên chỗ tay vịn, hỏi cậu: "Cậu uống nhiều rượu như thế với ai."
Sau khi biết thân phận đối phương, Diệp Thời Ý cảm thấy khí thế trên người đàn ông này dường như tăng lên gấp ba lần.
Cậu nắm chặt chai nước trong tay, mong muốn che giấu chút rung động trong lòng.
"Cùng một người bạn...... của cha tôi."
"Người bạn nào của cha em lại chuốc em say thành như vậy?"
Trong tiềm thức, Diệp Thời Ý không muốn bày ra vẻ chật vật của mình, vì thế sau một lúc lâu im lặng, cậu lắc đầu nói: "Không phải, là do tôi tự mình muốn uống."
Tưởng Du Chi nhướng mày, không nói gì.
Diệp Thời Ý cảm thấy không khí có chút xấu hổ, vì thế chỉ có thể lại chủ động lên tiếng: "Chuyện kia...... Tiền thuê phòng này hết bao nhiêu, tôi gửi lại ngài."
"Nghe nói nhà họ Diệp đã bị phong tỏa."
Chỉ với một câu nói đơn giản, Tưởng Du Chi đã có thể đem Diệp Thời Ý ngồi ngây tại chỗ.
Ngôi nhà đã ở 20 năm không còn nữa, nếu Diệp Thời Ý nói không buồn thì chắc chắn là nói dối, mấy ngày nay cậu vẫn luôn gắng sức khiến bản thân đừng nghĩ đến, chỉ coi như một việc không mong muốn, trong lòng còn thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã thu dọn sạch sẽ, không để quên đồ vật nào để phải quay lại lấy.
Tưởng Du Chi cũng phát hiện mình đã chọc tới chỗ đau của đối phương.
Vẫn còn là một cậu nhóc, tính cách vẫn còn yếu đuối.
"Muốn mua lại sao." Tưởng Du Chi cân nhắc, làm sao mới không tổn thương đến lòng tự trọng của cậu: "Tôi có thể cho em mượn trước một ít tiền."
"...... Không cần." Diệp Thời Ý lập tức hoàn hồn: "Tôi có thể không trả nổi."
Tưởng Du Chi trầm ngâm nhìn cậu.
Không phải anh có ý coi thường cậu, anh đã xem qua tài liệu về Diệp Thời Ý, ngoài ra còn có những người quen của Diệp thị, cậu muốn mua một vài căn nhà cũng không phải quá khó.
Tưởng Du Chi không thích quản chuyện của người khác.
Lần này cũng chỉ vì đối phương là vị hôn phu của anh nên anh mới đề xuất hai câu như vậy, dù sao việc mua lại căn nhà kia với anh cũng chẳng khó khăn gì.
Dù sao anh cũng vươn tay ra rồi, nhưng Diệp Thời Ý lại chẳng cảm kích.
"Tưởng tiên sinh, tôi......" Diệp Thời Ý vừa nói vừa đứng lên, cầm lấy áo vest nhăn nhúm từ lưng ghế bên cạnh lên, trong tay cầm một cái chai rỗng, hít một hơi thật sâu: "Nếu ngài không có việc gì thì tôi xin phép đi trước."
Tưởng Du Chi lẳng lặng nhìn cậu.
Diệp Thời Ý không dám đối diện với anh, xoay người muốn rời đi, kết quả còn chưa đi vài bước đã nghe thấy người phía sau đặt câu hỏi.
"Chúng ta sắp kết hôn rồi." giọng nói của Tưởng Du Chi rất thản nhiên, giống như một lời nhắc nhở: "Em biết chưa?"
Diệp Thời Ý lại lần nữa đứng im tại chỗ, gật đầu với anh.
Sau đó cậu lại thấy mình như vậy cũng quá không lễ phép, chưa nói đến quan hệ giữa bọn họ, chỉ nói về tuổi tác thì đối phương cũng đã là bề trên.
Cho nên Diệp Thời Ý chậm rãi quay đầu lại: "...... Tôi biết rồi."
Nếu Tưởng Du Chi biết lúc này cậu đang nghĩ gì chắc chắn sẽ đau đầu một hồi.
"Em tính khi nào thì ở cùng tôi."
Diệp Thời Ý đầu óc trống rỗng một lúc, lẩm bẩm hỏi: "Chẳng phải giờ tôi đang ở đây cùng ngài rồi sao?"
Lời này khiến Tưởng Du Chi bật cười.
Nghe được giọng cười trầm thấp của đối phương, Diệp Thời Ý có chút không biết làm sao.
Tưởng Du Chi cười xong mới tiếp tục nói: "Ý tôi là, khi nào em về nhà ở thành phố B cùng tôi."
Nghe được chữ "về nhà" này, trong lòng Diệp Thời Ý có chút thổn thức.
Không nghĩ tới việc phải đối mặt với vấn đề này nhanh như vậy, cậu do dự một lát, hỏi: "Ngài muốn tôi khi nào dọn qua?"
"Tùy em, khi nào em xử lý xong công việc ở thành phố A thì cứ tới tìm tôi."
"Lúc trước tôi nghe nói...... ý Tưởng lão phu nhân định là tháng sau, đúng không?" Diệp Thời Ý nói: "Vậy cuối tháng tôi sẽ qua."
"Bọn họ nói như thế nào em không cần quan tâm, cứ từ từ, không phải vội." Tưởng Du Chi nói xong, bỗng nhiên đổi chủ đề: "Đã lưu số điện thoại của tôi chưa?"
Diệp Thời Ý ngẩn ra: "Đã lưu rồi."
Tưởng Du Chi nói: "Được, hôm nay tôi sẽ về thành phố B, em ở đây có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi."
"...... Vâng." Diệp Thời Ý cắn cắn môi: "Tôi có thể xử lý, ngài không cần lo lắng, tôi sẽ không để chuyện bên này làm liên lụy đến ngài."
Tưởng Du Chi cảm thấy buồn cười, đừng nói chỉ là một Diệp gia suy sụp, dù có mười Diệp gia suy sụp cũng chưa chắc liên lụy nổi anh.
Chỉ là nhìn vẻ mặt của Diệp Thời Ý thì thấy đối phương có vẻ rất buồn.
Tưởng Du Chi hỏi: "Em giờ đang ở đâu."
"Nhà một người bạn."
Tưởng Du Chi gật đầu: "Bạn độc thân? Sống một mình?"
Cho rằng đối phương sợ mình quấy rầy sinh hoạt nhà người khác, Diệp Thời Ý vội nói: "Đúng vậy."
"Dọn ra đây đi." giọng Tưởng Du Chi nhàn nhạt: "Trong khoảng thời gian tới, em cứ ở khách sạn này đi, tiền phòng tôi sẽ trả giúp em."
"Không cần." Diệp Thời Ý vội nói: "Tôi đã hỏi trước, tôi ở nhà bạn cũng không quấy rầy cậu ấy......"
"Không phải vấn đề này," Tưởng Du Chi ngắt lời cậu, ngắn gọn nói: "Tôi chỉ không hy vọng vị hôn phu của mình ở cùng người khác."
Diệp Thời Ý nghẹn họng.
Cậu nắm chặt chiếc áo trên tay, sau một lúc lâu mới nói: "...... Tôi biết rồi, tôi sẽ dọn ra ngoài."
"Cứ ở đây đi." Tưởng Du Chi rốt cuộc có động tác, anh đứng lên, sửa sang nút tay áo: "Tôi sẽ lo liệu giúp em, em không cần lo lắng."
"...... Tưởng tiên sinh, chúng ta còn chưa kết hôn, tôi không thể cứ thế mà tiêu tiền của anh được."
Tưởng Du Chi gập laptop lại, cười nói: "Ý em là sau khi kết hôn tôi mới có thể đưa tiền cho em tiêu, phải không?"
Diệp Thời Ý vốn muốn nói mình sẽ không tiêu tiền của anh, lời nói đến bên miệng lại dừng lại.
Sao có thể?
Mục đích cậu kết hôn với Tưởng Du Chi chẳng phải vì giúp Diệp thị sao? Nghĩ kỹ lại thì vừa rồi chính mình còn nói sẽ không liên lụy anh...... Diệp Thời Ý bỗng cảm thấy có chút hổ thẹn.
Tưởng Du Chi không chọc thủng tính toán trong lòng cậu, xách lên máy tính nói: "Đi thôi, giờ tôi đưa em đi thu dọn hành lý, hôm nay dọn qua đây luôn."
"Không cần đâu, chẳng phải hôm nay ngài phải về thành phố B sao?" Diệp Thời Ý cắn cắn môi: "Tôi tự dọn đồ cũng được."
"Không cần gọi tôi là 'ngài' (*) suốt như vậy." Tưởng Du Chi nghe cậu nói có chút buồn cười, bước đến trước mặt cậu, giơ tay gạt mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cậu: "Tôi không vội, đi thôi, đưa em đi thu dọn trước, nhớ cầm thẻ phòng."
(*) Thời Ý dùng từ 您 để xưng hô với Tưởng Du Chi, từ này mang sắc thái rất trang trọng, trong giao tiếp bình thường thì chỉ cần dùng 你 thôi.
Nói xong, anh đi ra ngoài trước.
Diệp Thời Ý giật mình, đầu tiên là giơ tay sờ lên chỗ trán vừa hơi nóng lên của mình, sau đó mau chóng hoàn hồn, xoay người vội vã đuổi kịp bước chân của Tưởng Du Chi.
**
Thư ký Ngô thật sự cực kỳ thấu đáo, không chỉ để lại laptop cho Tưởng Du Chi mà còn để lại một chiếc xe, chìa khóa xe gửi dưới sảnh khách sạn.
"Rẽ phải ở phía trước à."
Tưởng Du Chi lười mở app chỉ đường, toàn bộ hành trình đều dựa theo chỉ dẫn của Diệp Thời Ý.
Diệp Thời Ý ngồi trên ghế phụ, vội gật đầu: "Đúng vậy."
Cậu nói xong, tay ấn lên nút chỉnh kính xe, hạ kính cửa xuống một chút.
Tưởng Du Chi nhìn qua cậu một cái, chắc vì áo vest nhăn quá nên Diệp Thời Ý không mặc lên nữa, lúc này trên người cậu chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng.
"Mở cửa sổ làm gì." Tưởng Du Chi thu hồi ánh nhìn: "Không lạnh sao."
"......" ngón tay Diệp Thời Ý do dự trên nút bấm một hồi, thành thật nói, "Trên người tôi có mùi rượu, sợ ảnh hưởng đến ngài."
"Không cần dùng 'ngài' nữa." Tưởng Du Chi lần thứ hai nhấn mạnh: "Tôi già thế à."
Lần này Diệp Thời Ý trả lời rất nhanh: "Không già."
Tưởng Du Chi cười, cũng không giục cậu đóng cửa sổ xe nữa.
Gần về đến nơi thì Diệp Thời Ý nhớ ra mình không có chìa khóa nhà Hồ Nhạc, cậu nhanh chóng gọi điện cho bạn mình.
Hồ Nhạc nhận điện thoại, giọng uể oải: "Thời Ý? Mới sáng tinh mơ mà có chuyện gì thế?"
Diệp Thời Ý nhìn đồng hồ, 10 giờ sáng.
Tuy rằng là bạn tốt, nhưng quấy rầy đến giấc ngủ của người khác cậu vẫn có chút ngượng ngùng: "Hồ Nhạc, tôi sắp về đến nhà, cậu mở cửa giúp tôi được không?"
"Được được." Hồ Nhạc giờ mới có chút phản ứng, ngồi dậy: "Tối hôm qua cậu đi đâu thế? Qua nửa đêm tôi gọi cho cậu, một người đàn ông bắt máy."
Diệp Thời Ý nhìn sang người bên cạnh theo phản xạ.
Tưởng Du Chi không quay đầu lại, vẫn vững vàng lái xe: "Chuông điện thoại lớn quá, tôi liền nhận giúp em."
Điện thoại của cậu cũng giống như trong lần gặp đầu tiên, nghe điện thoại mà như đang mở loa ngoài, trong không gian kín muốn không nghe được cũng khó.
"Ngại quá, tôi quên chuyển về chế độ im lặng......" Diệp Thời Ý trả lời anh xong mới đáp người trong điện thoại: "Chờ tôi về sẽ kể với cậu, tôi sắp tới rồi."
Đỗ xe xong, Tưởng Du Chi cau mày nhìn chung cư nhỏ trước mặt.
Thành thật mà nói, anh thực sự không thể hiểu nổi cảm giác của một nhóm người cùng sống trong một khu chung cư nhỏ.
Cũng may chung cư này tuy nhỏ nhưng không có mùi gì khó chịu.
Mới vừa ấn chuông Hồ Nhạc đã lập tức mở cửa.
"Ôi, cậu làm gì mà cả người toàn mùi rượu thế này, quần áo cũng nhăn hết rồi......" Hồ Nhạc lải nhải một lúc mới phát hiện phía sau Diệp Thời Ý còn có một người đàn ông.
Cao quá, so Diệp Thời Ý còn cao hơn nửa cái đầu.
Hồ Nhạc vẫn luôn cho rằng Diệp Thời Ý là người đẹp nhất mà y gặp được, nhìn thấy khuôn mặt của vị đằng sau mới biết soái ca cũng có nhiều loại.
Y sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại: "Thời Ý, ai đây?"
Diệp Thời Ý đang định trả lời.
"Xin chào." Tưởng Du Chi nói trước, tự giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn: "Tôi là chồng sắp cưới của Tiểu Ý."
Đã nghe thấy trên xe lúc trước, còn nghe qua...... trong điện thoại.
Tưởng Du Chi hiển nhiên rất vừa lòng với vẻ mặt kinh ngạc của cậu. Khoảng 2 phút sau, cả hai người cũng chưa lên tiếng.
Diệp Thời Ý là bị dọa, Tưởng Du Chi là...... nhàn hạ.
Anh nhàn nhạt đứng ở chỗ cũ, lần đầu tiên nhìn kỹ cậu thanh niên trước mặt khi cả hai đều tỉnh táo.
Đôi mắt không quá to nhưng rất đẹp, lông mi dày, dù mới say rượu xong nhưng làn da nhìn qua không hề có tỳ vết gì.
Ngoại trừ mùi rượu trên người thì tất cả đều khá tốt.
"Tưởng...... tiên sinh." Diệp Thời Ý gian nan đem hai tiếng cuối cùng gọi ra.
Cậu có thể an ủi chính mình rằng vị trước mặt này với vị hôn phu kia của cậu không phải cùng là một vị Tưởng tiên sinh được không?
Không thể.
Bỏ qua giọng nói thì người có cùng khí chất và trang phục, lại cùng tên là Tưởng Du Chi, cậu cảm thấy mình không may mắn đến mức gặp được hai người như vậy.
"Ừm," Tưởng Du Chi ngồi vào sofa đối diện, để tay lên chỗ tay vịn, hỏi cậu: "Cậu uống nhiều rượu như thế với ai."
Sau khi biết thân phận đối phương, Diệp Thời Ý cảm thấy khí thế trên người đàn ông này dường như tăng lên gấp ba lần.
Cậu nắm chặt chai nước trong tay, mong muốn che giấu chút rung động trong lòng.
"Cùng một người bạn...... của cha tôi."
"Người bạn nào của cha em lại chuốc em say thành như vậy?"
Trong tiềm thức, Diệp Thời Ý không muốn bày ra vẻ chật vật của mình, vì thế sau một lúc lâu im lặng, cậu lắc đầu nói: "Không phải, là do tôi tự mình muốn uống."
Tưởng Du Chi nhướng mày, không nói gì.
Diệp Thời Ý cảm thấy không khí có chút xấu hổ, vì thế chỉ có thể lại chủ động lên tiếng: "Chuyện kia...... Tiền thuê phòng này hết bao nhiêu, tôi gửi lại ngài."
"Nghe nói nhà họ Diệp đã bị phong tỏa."
Chỉ với một câu nói đơn giản, Tưởng Du Chi đã có thể đem Diệp Thời Ý ngồi ngây tại chỗ.
Ngôi nhà đã ở 20 năm không còn nữa, nếu Diệp Thời Ý nói không buồn thì chắc chắn là nói dối, mấy ngày nay cậu vẫn luôn gắng sức khiến bản thân đừng nghĩ đến, chỉ coi như một việc không mong muốn, trong lòng còn thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã thu dọn sạch sẽ, không để quên đồ vật nào để phải quay lại lấy.
Tưởng Du Chi cũng phát hiện mình đã chọc tới chỗ đau của đối phương.
Vẫn còn là một cậu nhóc, tính cách vẫn còn yếu đuối.
"Muốn mua lại sao." Tưởng Du Chi cân nhắc, làm sao mới không tổn thương đến lòng tự trọng của cậu: "Tôi có thể cho em mượn trước một ít tiền."
"...... Không cần." Diệp Thời Ý lập tức hoàn hồn: "Tôi có thể không trả nổi."
Tưởng Du Chi trầm ngâm nhìn cậu.
Không phải anh có ý coi thường cậu, anh đã xem qua tài liệu về Diệp Thời Ý, ngoài ra còn có những người quen của Diệp thị, cậu muốn mua một vài căn nhà cũng không phải quá khó.
Tưởng Du Chi không thích quản chuyện của người khác.
Lần này cũng chỉ vì đối phương là vị hôn phu của anh nên anh mới đề xuất hai câu như vậy, dù sao việc mua lại căn nhà kia với anh cũng chẳng khó khăn gì.
Dù sao anh cũng vươn tay ra rồi, nhưng Diệp Thời Ý lại chẳng cảm kích.
"Tưởng tiên sinh, tôi......" Diệp Thời Ý vừa nói vừa đứng lên, cầm lấy áo vest nhăn nhúm từ lưng ghế bên cạnh lên, trong tay cầm một cái chai rỗng, hít một hơi thật sâu: "Nếu ngài không có việc gì thì tôi xin phép đi trước."
Tưởng Du Chi lẳng lặng nhìn cậu.
Diệp Thời Ý không dám đối diện với anh, xoay người muốn rời đi, kết quả còn chưa đi vài bước đã nghe thấy người phía sau đặt câu hỏi.
"Chúng ta sắp kết hôn rồi." giọng nói của Tưởng Du Chi rất thản nhiên, giống như một lời nhắc nhở: "Em biết chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thời Ý lại lần nữa đứng im tại chỗ, gật đầu với anh.
Sau đó cậu lại thấy mình như vậy cũng quá không lễ phép, chưa nói đến quan hệ giữa bọn họ, chỉ nói về tuổi tác thì đối phương cũng đã là bề trên.
Cho nên Diệp Thời Ý chậm rãi quay đầu lại: "...... Tôi biết rồi."
Nếu Tưởng Du Chi biết lúc này cậu đang nghĩ gì chắc chắn sẽ đau đầu một hồi.
"Em tính khi nào thì ở cùng tôi."
Diệp Thời Ý đầu óc trống rỗng một lúc, lẩm bẩm hỏi: "Chẳng phải giờ tôi đang ở đây cùng ngài rồi sao?"
Lời này khiến Tưởng Du Chi bật cười.
Nghe được giọng cười trầm thấp của đối phương, Diệp Thời Ý có chút không biết làm sao.
Tưởng Du Chi cười xong mới tiếp tục nói: "Ý tôi là, khi nào em về nhà ở thành phố B cùng tôi."
Nghe được chữ "về nhà" này, trong lòng Diệp Thời Ý có chút thổn thức.
Không nghĩ tới việc phải đối mặt với vấn đề này nhanh như vậy, cậu do dự một lát, hỏi: "Ngài muốn tôi khi nào dọn qua?"
"Tùy em, khi nào em xử lý xong công việc ở thành phố A thì cứ tới tìm tôi."
"Lúc trước tôi nghe nói...... ý Tưởng lão phu nhân định là tháng sau, đúng không?" Diệp Thời Ý nói: "Vậy cuối tháng tôi sẽ qua."
"Bọn họ nói như thế nào em không cần quan tâm, cứ từ từ, không phải vội." Tưởng Du Chi nói xong, bỗng nhiên đổi chủ đề: "Đã lưu số điện thoại của tôi chưa?"
Diệp Thời Ý ngẩn ra: "Đã lưu rồi."
Tưởng Du Chi nói: "Được, hôm nay tôi sẽ về thành phố B, em ở đây có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi."
"...... Vâng." Diệp Thời Ý cắn cắn môi: "Tôi có thể xử lý, ngài không cần lo lắng, tôi sẽ không để chuyện bên này làm liên lụy đến ngài."
Tưởng Du Chi cảm thấy buồn cười, đừng nói chỉ là một Diệp gia suy sụp, dù có mười Diệp gia suy sụp cũng chưa chắc liên lụy nổi anh.
Chỉ là nhìn vẻ mặt của Diệp Thời Ý thì thấy đối phương có vẻ rất buồn.
Tưởng Du Chi hỏi: "Em giờ đang ở đâu."
"Nhà một người bạn."
Tưởng Du Chi gật đầu: "Bạn độc thân? Sống một mình?"
Cho rằng đối phương sợ mình quấy rầy sinh hoạt nhà người khác, Diệp Thời Ý vội nói: "Đúng vậy."
"Dọn ra đây đi." giọng Tưởng Du Chi nhàn nhạt: "Trong khoảng thời gian tới, em cứ ở khách sạn này đi, tiền phòng tôi sẽ trả giúp em."
"Không cần." Diệp Thời Ý vội nói: "Tôi đã hỏi trước, tôi ở nhà bạn cũng không quấy rầy cậu ấy......"
"Không phải vấn đề này," Tưởng Du Chi ngắt lời cậu, ngắn gọn nói: "Tôi chỉ không hy vọng vị hôn phu của mình ở cùng người khác."
Diệp Thời Ý nghẹn họng.
Cậu nắm chặt chiếc áo trên tay, sau một lúc lâu mới nói: "...... Tôi biết rồi, tôi sẽ dọn ra ngoài."
"Cứ ở đây đi." Tưởng Du Chi rốt cuộc có động tác, anh đứng lên, sửa sang nút tay áo: "Tôi sẽ lo liệu giúp em, em không cần lo lắng."
"...... Tưởng tiên sinh, chúng ta còn chưa kết hôn, tôi không thể cứ thế mà tiêu tiền của anh được."
Tưởng Du Chi gập laptop lại, cười nói: "Ý em là sau khi kết hôn tôi mới có thể đưa tiền cho em tiêu, phải không?"
Diệp Thời Ý vốn muốn nói mình sẽ không tiêu tiền của anh, lời nói đến bên miệng lại dừng lại.
Sao có thể?
Mục đích cậu kết hôn với Tưởng Du Chi chẳng phải vì giúp Diệp thị sao? Nghĩ kỹ lại thì vừa rồi chính mình còn nói sẽ không liên lụy anh...... Diệp Thời Ý bỗng cảm thấy có chút hổ thẹn.
Tưởng Du Chi không chọc thủng tính toán trong lòng cậu, xách lên máy tính nói: "Đi thôi, giờ tôi đưa em đi thu dọn hành lý, hôm nay dọn qua đây luôn."
"Không cần đâu, chẳng phải hôm nay ngài phải về thành phố B sao?" Diệp Thời Ý cắn cắn môi: "Tôi tự dọn đồ cũng được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần gọi tôi là 'ngài' (*) suốt như vậy." Tưởng Du Chi nghe cậu nói có chút buồn cười, bước đến trước mặt cậu, giơ tay gạt mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cậu: "Tôi không vội, đi thôi, đưa em đi thu dọn trước, nhớ cầm thẻ phòng."
(*) Thời Ý dùng từ 您 để xưng hô với Tưởng Du Chi, từ này mang sắc thái rất trang trọng, trong giao tiếp bình thường thì chỉ cần dùng 你 thôi.
Nói xong, anh đi ra ngoài trước.
Diệp Thời Ý giật mình, đầu tiên là giơ tay sờ lên chỗ trán vừa hơi nóng lên của mình, sau đó mau chóng hoàn hồn, xoay người vội vã đuổi kịp bước chân của Tưởng Du Chi.
**
Thư ký Ngô thật sự cực kỳ thấu đáo, không chỉ để lại laptop cho Tưởng Du Chi mà còn để lại một chiếc xe, chìa khóa xe gửi dưới sảnh khách sạn.
"Rẽ phải ở phía trước à."
Tưởng Du Chi lười mở app chỉ đường, toàn bộ hành trình đều dựa theo chỉ dẫn của Diệp Thời Ý.
Diệp Thời Ý ngồi trên ghế phụ, vội gật đầu: "Đúng vậy."
Cậu nói xong, tay ấn lên nút chỉnh kính xe, hạ kính cửa xuống một chút.
Tưởng Du Chi nhìn qua cậu một cái, chắc vì áo vest nhăn quá nên Diệp Thời Ý không mặc lên nữa, lúc này trên người cậu chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng.
"Mở cửa sổ làm gì." Tưởng Du Chi thu hồi ánh nhìn: "Không lạnh sao."
"......" ngón tay Diệp Thời Ý do dự trên nút bấm một hồi, thành thật nói, "Trên người tôi có mùi rượu, sợ ảnh hưởng đến ngài."
"Không cần dùng 'ngài' nữa." Tưởng Du Chi lần thứ hai nhấn mạnh: "Tôi già thế à."
Lần này Diệp Thời Ý trả lời rất nhanh: "Không già."
Tưởng Du Chi cười, cũng không giục cậu đóng cửa sổ xe nữa.
Gần về đến nơi thì Diệp Thời Ý nhớ ra mình không có chìa khóa nhà Hồ Nhạc, cậu nhanh chóng gọi điện cho bạn mình.
Hồ Nhạc nhận điện thoại, giọng uể oải: "Thời Ý? Mới sáng tinh mơ mà có chuyện gì thế?"
Diệp Thời Ý nhìn đồng hồ, 10 giờ sáng.
Tuy rằng là bạn tốt, nhưng quấy rầy đến giấc ngủ của người khác cậu vẫn có chút ngượng ngùng: "Hồ Nhạc, tôi sắp về đến nhà, cậu mở cửa giúp tôi được không?"
"Được được." Hồ Nhạc giờ mới có chút phản ứng, ngồi dậy: "Tối hôm qua cậu đi đâu thế? Qua nửa đêm tôi gọi cho cậu, một người đàn ông bắt máy."
Diệp Thời Ý nhìn sang người bên cạnh theo phản xạ.
Tưởng Du Chi không quay đầu lại, vẫn vững vàng lái xe: "Chuông điện thoại lớn quá, tôi liền nhận giúp em."
Điện thoại của cậu cũng giống như trong lần gặp đầu tiên, nghe điện thoại mà như đang mở loa ngoài, trong không gian kín muốn không nghe được cũng khó.
"Ngại quá, tôi quên chuyển về chế độ im lặng......" Diệp Thời Ý trả lời anh xong mới đáp người trong điện thoại: "Chờ tôi về sẽ kể với cậu, tôi sắp tới rồi."
Đỗ xe xong, Tưởng Du Chi cau mày nhìn chung cư nhỏ trước mặt.
Thành thật mà nói, anh thực sự không thể hiểu nổi cảm giác của một nhóm người cùng sống trong một khu chung cư nhỏ.
Cũng may chung cư này tuy nhỏ nhưng không có mùi gì khó chịu.
Mới vừa ấn chuông Hồ Nhạc đã lập tức mở cửa.
"Ôi, cậu làm gì mà cả người toàn mùi rượu thế này, quần áo cũng nhăn hết rồi......" Hồ Nhạc lải nhải một lúc mới phát hiện phía sau Diệp Thời Ý còn có một người đàn ông.
Cao quá, so Diệp Thời Ý còn cao hơn nửa cái đầu.
Hồ Nhạc vẫn luôn cho rằng Diệp Thời Ý là người đẹp nhất mà y gặp được, nhìn thấy khuôn mặt của vị đằng sau mới biết soái ca cũng có nhiều loại.
Y sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại: "Thời Ý, ai đây?"
Diệp Thời Ý đang định trả lời.
"Xin chào." Tưởng Du Chi nói trước, tự giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn: "Tôi là chồng sắp cưới của Tiểu Ý."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro