Đám Phản Diện Đều Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 18

Chư Cát Hàm Ngư

2024-08-17 16:29:56

----

[Nhưng trong buổi phát sóng trực tiếp, khi Giang Minh Khải nói mình muốn đến cơ quan để củng cố mối quan hệ với Giang Đồng, vẻ mặt của Khương Vận đã thay đổi rõ ràng, sau khi còn lộ chuyện này ra ánh sáng để đe dọa Giang Minh Khải, sao Giang Đồng có thể là con gái của Giang Minh Khải được chứ?]

[Giang Minh Khải không đến mức nói dối Giang Đồng là con gái của mình chứ? Khương Vận và Khâu Dương đã đội mũ xanh anh ta rồi! Giang Minh Khải có ý đồ gì sao?]

Có người tin tưởng lời giải thích của Giang Minh Khải, nhưng cũng có rất nhiều người tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhưng cho dù có nghi ngờ đến đâu, cư dân mạng cũng không hiểu tại sao Giang Minh Khải lại phải nói như vậy.



Sau khi kết thúc cuộc họp báo, Giang Minh Khải trở về nhà ở Hải Thành.

Vừa mới vào cửa, anh ta đã nghe thấy tiếng bảo mẫu dạy dỗ Giang Đồng.

“Không cho mày ăn cơm đàng hoàng! Không để cho mày ăn cơm ngon! Sau này mày sẽ không được ăn ngon như vậy nữa đâu!”

Giang Đồng mới hai tuổi còn chưa biết gì, nghe bảo mẫu chăm sóc mình nói như vậy, cô bé “Oa” òa khóc lớn lên.

Giang Minh Khải vội vàng bước đến, ôm chặt Giang Đồng.

“Dì Trần! Dì đang làm gì vậy!”

Vẻ mặt dì Trần nở nụ cười nịnh nọt: “Giang tiên sinh, tôi chỉ muốn trút giận giúp ngài thôi! Tôi cũng đã xem tiết mục tối qua, Giang Đồng này hoàn toàn không phải là con gái của ngài! Chẳng trách Khuơng Vận luôn để con bé đến gần Khâu Dương như thế! Tôi cũng chỉ muốn dạy dỗ con bé này giúp ngài mà thôi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Minh Khải hít sâu một hơi: “Giang Đồng có phải con gái của tôi hay không, cũng không đến lượt dì dạy dỗ, cút ra ngoài!”

Dì Trần giật mình, hốt hoảng vội vàng rời đi.

Giang Minh Khải cẩn thận kiểm tra cơ thể của Giang Đồng, lúc phát hiện không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Đồng rúc ở trong lòng Giang Minh Khải, đôi mắt to như ngọc trong đêm. Cô bé dè dặt nhìn Giang Minh Khải, rụt rè nói: “Ba, dì Trần nói ba không cần con nữa... có đúng như vậy không?”

Giọng nói của Gạo nếp nhỏ rất nhẹ, có chút kìm nén tiếng khóc nức nở, cả đôi mắt sáng ngời đã ươn ướt.

Giang Minh Khải đau lòng đến bực bội, kiên định nói: “Sao có thể chứ? Đồng Đồng là con gái của ba, ba đương nhiên sẽ không bỏ rơi Đồng Đồng!”

Khi Gạo nếp nhỏ nhận được lời khẳng định của Giang Minh Khải, trái tim vẫn luôn căng thẳng của cô bé mới dần thả lỏng ra, cô bé nhào vào trong lòng Giang Minh Khải, ôm chặt anh ta, chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Không lâu sau, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa dồn dập.

Giang Minh Khải cẩn thận đặt Giang Đồng lên giường, rón rén ra khỏi phòng.

Mở cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Khương Vận đang đứng ở cửa.

“Giang Minh Khải! Ý anh là sao? Anh biết Đồng Đồng không phải con gái anh, tại sao anh lại nói như vậy trong cuộc họp báo!” Đôi mắt Khương Vận đỏ hoe, ánh mắt lo lắng đến mức có thể giết người.

Cho dù cô ta không có tình cảm với Giang Minh Khải, nhưng Giang Đồng là máu mủ cô ta mang thai mười tháng sinh ra, cho nên cô không thể không quan tâm được.

“Tôi hiểu rồi, có phải vì tôi và Khâu Dương lừa dối anh nên anh muốn dùng Đồng Đồng để trả thù tôi không? Giang Minh Khải, sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ! Cho dù tôi và Khâu Dương có lỗi, nhưng Đồng Đồng cũng vô tội mà!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đám Phản Diện Đều Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Số ký tự: 0