Đám Phản Diện Đều Nghe Lén Ta Ăn Dưa
Chương 30
Chư Cát Hàm Ngư
2024-08-17 16:29:56
----
Phân đội xong, hai đội nhiều người đi về phía hồ cá.
Đi trên con đường núi nhỏ ở thôn Tình Xuyên, thỉnh thoảng Liễu Linh Nhi quay đầu lại trừng mắt nhìn Liễu Minh Khiêm.
Liễu Minh Khiêm cũng biết mình sai, trốn bên cạnh Trần Tiện Tri mà không dám ngẩng đầu lên.
Lâm Trà đi cuối cùng, quan sát các khách quý:
[Ồ hô! Liễu lão sư không trốn đi đâu mà trốn sau lưng Trần lão sư, vậy mấy tin tức kia là sự thật! Qủa nhiên hai người bọn họ yêu hận tình thù dây dưa không dứt mà cô không hề biết!]
Loảng xoảng!
Liễu Minh Khiêm loạng choạng, suýt chút nữa vấp phải một hòn đá trên đường, cũng may mà Liễu Linh Nhi tinh mắt, nhanh tay đỡ lấy ông ta.
Trần Tiện Tri cũng không khá hơn chút nào, ông ta vốn đang uống nước nên ho khan liên tục, Giang Minh Khải vội vàng đi tới vỗ nhẹ lưng của ông ta, giúp ông ta bình tĩnh lại.
Bốn người nhìn nhau, sau đó lại nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tại của Lâm Trà ở phía sau…
Bình thường cô gái nhỏ này đọc thứ gì vậy trên mạng thế!
Lâm Trà hồn nhiên không biết, tiếp tục đọc qua hệ thống ăn dưa, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh.
Đúng lúc này, Chu Trạch Hủ lặng lẽ lùi lại hai bước đến gần Lâm Trà.
“Lâm Trà!”
Chu Trạch Hủ nhỏ giọng nói: “Tôi có một câu hỏi... Có phải trong số các khách mời thường xuyên của cô có một nhóm nhỏ hay không?"
“Nhóm nhỏ sao?”
Lâm Trà ngỡ ngàng: “Không có, chúng tôi mới quay phim ngày thứ ba, nên không có nhóm nào cả.”
“Thật sự không có sao?” Chu Trạch Hủ rõ ràng không tin.
Lâm Trà lấy điện thoại di động của mình ra, dứt khoát mở giao diện Wechat:
“Cậu xem đi, thật sự không có.
Chỉ có một nhóm lớn của tổ chương trình, nhưng không chỉ có khách mời mà còn có cả nhân viên và đạo diễn nữa. Bình thường chủ yếu là nhân viên công tác gửi tin nhắn, chúng tôi không có nói chuyện phiếm.”
“Vậy là cô không có ở trong nhóm nhỏ đó.”
Chu Trạch Hủ nhìn quanh, thấy không có ai chú ý tới mình, cậu ta mới xích lại gần Lâm Trà, nhỏ giọng nói:
“Tôi vừa quan sát, chắc chắn trong khách mời của cô có một nhóm nhỏ! Vừa rồi tôi nhìn thấy Giang Minh Khải thêm Liễu Linh Nhi và Bùi lão sư vào trong nhóm! Mà hình như tôi và cô không có ở trong nhóm đó!”
“Hả?” Lâm Trà trợn to mắt khó tin, gò má phồng lên: “Chỉ có bấy nhiêu người mà đám người này còn muốn tự cô lập sao?”
“Đúng như thế…” Chu Trạch Hủ gật đầu như giã tỏi: “Bọn họ chắc chắn đang nói xấu sau lưng chúng ta ở trong nhóm!”
Lâm Trà bĩu môi khó chịu.
Nhưng khi người khác có một nhóm nhỏ không có cô, cô cũng không tiện nói gì, cũng chỉ có thể nói chuyện vài câu với Chu Trạch Hủ, cảm ơn cậu ta đã nhắc nhở mình.
Chu Trạch Hủ chỉ tò mò, cũng không cố gắng tìm hiểu sâu hơn.
Sau khi bàn bạc với Lâm Trà, cậu ta đang định quay về đội của mình, đột nhiên, Chu Trạch Hủ nhìn thấy một dòng chữ hiện lên trên đầu của Lâm Trà: [Độ thiện cảm với Chu Trạch Hủ: 16]
Chu Trạch Hủ:?
Ngay sau đó, lại có một dòng chữ khác: [Giang Minh Khải đã rời khỏi vị trí bạn bè ăn dưa, một người bạn mới đã online: Chu Trạch Hủ]
Giang Minh Khải:???
Không phải chứ, cái trò này còn có thể bị đá ra ngoài sao?!
Phân đội xong, hai đội nhiều người đi về phía hồ cá.
Đi trên con đường núi nhỏ ở thôn Tình Xuyên, thỉnh thoảng Liễu Linh Nhi quay đầu lại trừng mắt nhìn Liễu Minh Khiêm.
Liễu Minh Khiêm cũng biết mình sai, trốn bên cạnh Trần Tiện Tri mà không dám ngẩng đầu lên.
Lâm Trà đi cuối cùng, quan sát các khách quý:
[Ồ hô! Liễu lão sư không trốn đi đâu mà trốn sau lưng Trần lão sư, vậy mấy tin tức kia là sự thật! Qủa nhiên hai người bọn họ yêu hận tình thù dây dưa không dứt mà cô không hề biết!]
Loảng xoảng!
Liễu Minh Khiêm loạng choạng, suýt chút nữa vấp phải một hòn đá trên đường, cũng may mà Liễu Linh Nhi tinh mắt, nhanh tay đỡ lấy ông ta.
Trần Tiện Tri cũng không khá hơn chút nào, ông ta vốn đang uống nước nên ho khan liên tục, Giang Minh Khải vội vàng đi tới vỗ nhẹ lưng của ông ta, giúp ông ta bình tĩnh lại.
Bốn người nhìn nhau, sau đó lại nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tại của Lâm Trà ở phía sau…
Bình thường cô gái nhỏ này đọc thứ gì vậy trên mạng thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Trà hồn nhiên không biết, tiếp tục đọc qua hệ thống ăn dưa, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh.
Đúng lúc này, Chu Trạch Hủ lặng lẽ lùi lại hai bước đến gần Lâm Trà.
“Lâm Trà!”
Chu Trạch Hủ nhỏ giọng nói: “Tôi có một câu hỏi... Có phải trong số các khách mời thường xuyên của cô có một nhóm nhỏ hay không?"
“Nhóm nhỏ sao?”
Lâm Trà ngỡ ngàng: “Không có, chúng tôi mới quay phim ngày thứ ba, nên không có nhóm nào cả.”
“Thật sự không có sao?” Chu Trạch Hủ rõ ràng không tin.
Lâm Trà lấy điện thoại di động của mình ra, dứt khoát mở giao diện Wechat:
“Cậu xem đi, thật sự không có.
Chỉ có một nhóm lớn của tổ chương trình, nhưng không chỉ có khách mời mà còn có cả nhân viên và đạo diễn nữa. Bình thường chủ yếu là nhân viên công tác gửi tin nhắn, chúng tôi không có nói chuyện phiếm.”
“Vậy là cô không có ở trong nhóm nhỏ đó.”
Chu Trạch Hủ nhìn quanh, thấy không có ai chú ý tới mình, cậu ta mới xích lại gần Lâm Trà, nhỏ giọng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi vừa quan sát, chắc chắn trong khách mời của cô có một nhóm nhỏ! Vừa rồi tôi nhìn thấy Giang Minh Khải thêm Liễu Linh Nhi và Bùi lão sư vào trong nhóm! Mà hình như tôi và cô không có ở trong nhóm đó!”
“Hả?” Lâm Trà trợn to mắt khó tin, gò má phồng lên: “Chỉ có bấy nhiêu người mà đám người này còn muốn tự cô lập sao?”
“Đúng như thế…” Chu Trạch Hủ gật đầu như giã tỏi: “Bọn họ chắc chắn đang nói xấu sau lưng chúng ta ở trong nhóm!”
Lâm Trà bĩu môi khó chịu.
Nhưng khi người khác có một nhóm nhỏ không có cô, cô cũng không tiện nói gì, cũng chỉ có thể nói chuyện vài câu với Chu Trạch Hủ, cảm ơn cậu ta đã nhắc nhở mình.
Chu Trạch Hủ chỉ tò mò, cũng không cố gắng tìm hiểu sâu hơn.
Sau khi bàn bạc với Lâm Trà, cậu ta đang định quay về đội của mình, đột nhiên, Chu Trạch Hủ nhìn thấy một dòng chữ hiện lên trên đầu của Lâm Trà: [Độ thiện cảm với Chu Trạch Hủ: 16]
Chu Trạch Hủ:?
Ngay sau đó, lại có một dòng chữ khác: [Giang Minh Khải đã rời khỏi vị trí bạn bè ăn dưa, một người bạn mới đã online: Chu Trạch Hủ]
Giang Minh Khải:???
Không phải chứ, cái trò này còn có thể bị đá ra ngoài sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro