Dần Dần Luân Hãm

Đem Nó Vứt Đi

2024-10-08 01:08:32

"Đi đi, chủ nhiệm cũng không phải người khó gần gũi."

"Ngài ấy hiện tại không quen thuộc cô, cô ngoan ngoãn một chút, chung quy sẽ thích cô..."

Tai cô tê dại, cô biết tuổi của anh rể, nhưng phong thái của anh ấy luôn tự động che đậy mất... Từ này có vẻ chênh lệch giữa hai người quá lớn.  

Cô bưng một chén canh gà đứng ở cửa thư phòng, cảm thấy lời người giúp việc nói có phải lừa cô không?   

Anh rể sao có thể dễ ở chung chứ, chỉ nhìn cánh cửa này, cô đã có thể cảm nhận được uy áp phát ra từ bên trong... Nội tâm đã căng thẳng không chịu nổi...  

Cực kỳ sợ lại bị đuổi ra trước mặt mọi người.

Vệ sĩ ngoài cửa nhìn dáng vẻ bối rối của cô bưng canh, gõ cửa thay cô, lần này không có cách nào khác cô nhất định phải đi vào...

"Anh rể..."

Cô gọi ra tiếng, mới biết được mình gọi có bao nhiêu mị hoặc, giống như mang theo ám chỉ gì đó... Khiến thư ký của anh hồ nghi nhìn cô một cái, cô vội vàng cúi đầu xuống, không biết nên làm gì bây giờ.

Thấy bọn họ còn đang nói chuyện, không dám nghe nhiều.

Cô buông bát canh chuẩn bị rời đi, không muốn ở đây bị nhân viên tùy tùng của anh nhìn như khỉ... Người sáng suốt đều nhìn ra được anh không có hứng thú gì với cô.

"Tiểu Nhiếp, cậu theo bọn họ về trước, báo cáo khảo sát mười giờ phát cho tôi..."

"Vất vả rồi..."  

Từ Thiếu Ngu ngồi ở sau bàn đọc sách mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp, Phất Diệu nghe mà cảm thấy lỗ tai đột nhiên ngứa ngáy, còn muốn nghe thêm một câu.

Thư ký gật đầu, nói một câu chủ nhiệm yên tâm, nhìn không chớp mắt lui ra ngoài, đóng cửa lại.

    

"Đi mở cửa sổ ra!"

"Khử mùi"

Cô nghe vậy ngước mắt nhìn Từ Thiếu Ngu, anh cũng đang nhìn cô, trong thư phòng ngoại trừ anh ra không có người thứ ba, câu nói kia là nói với cô, anh là ngửi thấy trên người cô có mùi gì sao?     

Cô có chút mê muội, sững sờ gật gật đầu "Ồ..."    

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đi đến bên cửa sổ mở chốt cửa sổ vươn người đẩy ra ngoài... Cơ thể nghiêng về phía trước, cửa sổ này quá lớn, cô phải căng cơ thể dùng hết sức lực.

Giọng nói của Từ Thiếu Ngu lại truyền tới từ sau lưng, bảo cô mở cửa sổ lớn hơn chút nữa, thông gió...

Cô đưa lưng về phía Từ Thiếu Ngu, không thể không hơi khom lưng về phía trước, suýt chút nữa thì ngã ra ngoài...

Cô biết ánh mắt Từ Thiếu Ngu dừng lại trên người mình, mông cũng vểnh cao... Cô bắt đầu cảm thấy lưng tê dại, thầm nghĩ vì sao hôm nay mình lại mặc váy ngủ có dây, cô không biết hôm nay anh trở về...   

Cho dù cô quấn khăn choàng, gió lạnh thổi vào ngực cô, cô luôn có một loại cảm giác, anh rể đang nhìn cô.     

Cũng may cuối cùng cũng đẩy cửa sổ ra, cô như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Từ Thiếu Ngu tìm bật lửa trên bàn bày đầy tài liệu, chắc là mở cửa sổ muốn hút một điếu thuốc, tóm lại sẽ không đặt ánh mắt dư thừa lên người cô.    

“Anh rể... Canh đặt ở đây cho anh…”

Tìm được rồi... Khi cô vừa dứt lời, bật lửa từ lòng bàn tay người đàn ông rơi xuống dưới bàn học, phát ra tiếng lạch cạch nặng nề.

Cô cảm thấy Từ Thiếu Ngu là cố ý.

Từ Thiếu Ngu không nhúc nhích, ngón tay kẹp điếu thuốc không châm, nghiêng đầu về phía mặt đất, ý tứ rất rõ ràng, bảo cô đi xuống nhặt.   

Cô hơi cúi người xuống, áo choàng liền buông thõng, tóc dài buông xuống theo đầu vai che khuất phong cảnh trước ngực.

Cố gắng với lấy bật lửa, thân thể cong lại, không muốn dưới cái nhìn chăm chú của Từ Thiếu Ngu vểnh mông lên...

Cuối cùng cũng với được, cô thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, chân của Từ Thiếu Ngu ở bên cạnh chân cô... Đầu gối cũng hơi đau, lùi về phía sau một chút, muốn rời khỏi hoàn cảnh tối tăm dưới gầm bàn này.

Sau đó cô liền trơ mắt nhìn cái bật lửa kia bị Từ Thiếu Ngu đá vào trong, người đàn ông đang trêu chọc cô, cũng biết cô không dám không nhặt.    

Mệnh lệnh của Từ Thiếu Ngu, cô không dám cãi lại...

Cô nhắm mắt cắn chặt môi dưới bàn rồi lại nhanh chóng buông ra, ngừng ba giây, ép nước mắt trong mắt lui xuống, tiếp tục nằm sấp đưa tay vào trong... Tư thế giống như mèo nằm duỗi lưng.

Tâm nhãn không nhỏ... Một động tác liền đổi thành câu dẫn.

Từ Thiếu Ngu cúi đầu nhìn mái tóc dài mềm mại của cô xõa ngang hông, cái mông vểnh cao lên nhìn anh... vải dệt bị căng phồng lên, hình dạng rõ ràng dưới váy ngủ bằng lụa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh không ngờ cô sẽ thật sự chui xuống nhặt... Một chút tự ái cũng không có, anh chỉ là muốn cô biết khó mà lui mà thôi.

Từ Thiếu Ngu lại bất giác nhíu mày, cảm thấy có chút khinh thường với phản ứng của mình...

"Sau này không được vào thư phòng của tôi."

"Chị gái cô nói... Cũng không thể..."

Cô năm nay bao nhiêu tuổi?

Có thể từ nước ngoài trở về làm chuyện như vậy cho một người đàn ông không quen biết? Huống hồ người đàn ông này còn là chồng của chị cô...

Chân Từ Thiếu Ngu rốt cuộc không làm loạn nữa, rút về, gác chân bắt chéo: "Nghe thấy?"

"Nghe thấy!"

Cô ngoan ngoãn đáp lại từng câu, cuối cùng cũng đủ tự tin, cuối cùng cũng có thể thẳng lưng lên.

"Anh rể... bật lửa…”

"Cho anh..."

Cô không đứng dậy, vẫn quỳ trên thảm, lòng bàn tay trắng nõn lẳng lặng nằm một cái bật lửa, ngón tay bưng canh nóng bị đốt đỏ ửng, chờ mong Từ Thiếu Ngu có thể tự mình lấy đi từ trong tay cô.

Tay cô thật nhỏ, bật lửa chiếm nửa bàn tay, ngẩng mặt e lệ nhìn Từ Thiếu Ngu, lại là dáng vẻ sóng mắt xinh đẹp lưu chuyển phong tình.

Trong lòng Từ Thiếu Ngu đột nhiên lại không thoải mái, đổi một cái chân khác, di chuyển sang bên phải, cũng không nhận lấy bật lửa trong lòng bàn tay cô, trầm mặt lại đuổi cô ra ngoài.

"Không cần..."

"Đem nó vứt đi"

Trong mắt bọn họ, những thứ cô cầm qua đều là bẩn, Phất Diệu đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, lại sợ hãi quay đầu lại, không biết có phải là Từ Thiếu Ngu lại có ấn tượng với cô càng không tốt hay không...

Từ Thiếu Ngu lập tức dời ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh cho ánh mắt giao nhau dư thừa, bên tai là giọng nói mềm mại của Phất Diệu, dặn dò anh canh sắp lạnh rồi, hút thuốc trước khi uống canh không tốt...

Cô còn dám quản Từ Thiếu Ngu?

Từ Thiếu Ngu chống đỡ huyệt Thái Dương, không trả lời Phất Diệu, hiển nhiên là rất không kiên nhẫn, Phất Diệu cũng không tiện giữ lại không thức thời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dần Dần Luân Hãm

Số ký tự: 0